Mạt Thế Chi Ôn Dao


Muốn làm cái gì?
Đương nhiên là muốn bớt việc á!
Trước đó lúc làm thí nghiệm thuốc khôi phục tinh thần lực đã nghĩ nếu có dụng cụ kiểm tra đo lường những số liệu thực vật biến dị này thì tốt rồi, cũng không cần cô thử từng chút một.
Lần này trở về căn cứ, Ôn Dao cũng nghĩ đến làm như thế nào mới có thể dùng một vài dụng cụ của sở nghiên cứu nông khoa, tốt nhất có người đem tất cả số liệu đưa đến trước mặt cô!
Hiện tại có thể không phải có một cơ hội sao, cách điều chế đổi số liệu, Ôn Dao cảm thấy rất có lợi đấy, cho dù cho bọn hắn cách điều chế, bọn hắn muốn nghiên cứu chế tạo ra thuốc cũng phải tốn không ít thời gian, về phần có thể thành công hay không...!Cô cũng không biết.

Mà bọn hắn cho cô tin tức số liệu có thể làm cho cô chế tạo ra nhiều thuốc hơn nữa.
Nghe xong yêu cầu Ôn Dao, Ôn Minh đã hiểu, em gái đã không phản đối, như vậy bây giờ hắn cần phải làm là làm như thế nào để em gái được lợi ích lớn nhất, đồng thời còn phải bảo vệ tốt em gái không để tin tức bị tiết lộ.
Nói như vậy...
Ôn Minh cảm thấy có lẽ lại để cho Tề Cảnh Huy biết rõ một ít chuyện, dù sao trước mắt hắn vẫn vô cùng đáng tin cậy đấy, nhưng...
"Dao Dao , có thể nói với bác Tề chuyện này không?" Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Minh quyết định vẫn nên hỏi ý kiến Ôn Dao, có đôi khi cảm giác của Ôn Dao vẫn chuẩn hơn, hơn nữa đây là chuyện của me gái, cô có quyền quyết định.

Ôn Dao gật gật đầu, cô không phải rất để ý chuyện này, hơn nữa từ cảm giác tinh thần lực, cô vẫn khá tin tưởng Tề Cảnh Huy.
————
Tề Cảnh Huy nhìn nhìn giấy trong tay, sau đó lại nhìn nhìn đống đủ loại thực vật biến dị chất đống trên bàn, cuối cùng lại nhìn về hướng Ôn Minh nắm tay Ôn Dao.
Hắn cảm thấy dung lượng não của hắn có khả năng không đủ dùng rồi, bằng không làm sao lại cảm thấy đầu óc không vận chuyển được đây? Loại thuốc này là do một cô bé nghiên cứu chế tạo ra hay sao? Đừng thấy hắn ít đọc sách nên lừa gạt hắn nha!
"Dao Dao, cái này, thật là cháu làm ra sao?" Tề Cảnh Huy cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Ôn Dao gật gật đầu.
"Làm sao làm ra được thế?"
Ôn Dao trợn trắng mắt liếc nhìn, làm sao làm ra được? Đương nhiên chính là như vậy làm ra đấy thôi!
Tề Cảnh Huy cũng ý thức chính mình hỏi ra một vấn đề ngu xuẩn, hắn buông tờ giấy trong tay, đứng dậy đi đến trước mặt Ôn Dao rồi ngồi xổm xuống, cố gắng thể hiện vẻ mặt nhu hòa nhất, nhẹ giọng hỏi: "Cháu làm sao nghĩ ra?"
"Tùy tiện nghĩ ra." Ôn Dao lạnh như băng trả lời.
Ách, được rồi, Tề Cảnh Huy đứng người lên, hắn chẳng qua tò mò, nhưng đứa nhỏ này cũng quá thiên tài rồi à nha, hắn tuyệt đối không thừa nhận đây là gien di truyền của tên tiểu bạch kiểm kia, nhất định là di truyền của người nhà họ Hạ!
"Được rồi, bác đã hiểu rõ ý của các cháu, Ôn Minh cháu cứ yên tâm, sẽ không ai biết Dao Dao đâu."

Ôn Minh gật gật đầu, hỏi: "Thế lúc nào có thể đưa số liệu những thực vật này cho chúng cháu?"
Tề Cảnh Huy giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ: "Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta đi thẳng qua sở nghiên cứu."
Tề Cảnh Huy mang theo bọn họ tiến vào sở nghiên cứu nông khoa, đã tìm được giáo sư Liêu đang thí nghiệm tình hình sinh trưởng thực vật biến dị bên trong đất.
Đây là một mảnh đất khá lớn thí nghiệm gieo trồng vài chủng loại khác nhau thực vật biến dị, xem ra trưởng thành không tệ lắm.
Ôn Dao chú ý tới có người cách một khoảng cách lại hướng trong đất vùi một ít gì đó, cô quét tinh thần lực về hướng bên kia, phát hiện thứ vùi vào đất lại là bột phấn tinh hạch nhỏ vụn.
Nhìn thấy Ôn Dao đang nhìn chăm chú vào người đang vùi đồ vật, nhân viên nghiên cứu dẫn đường nghĩ nghĩ, cảm thấy đây không tính là cơ mật, vì vậy giải thích nói: "Những thực vật biến dị này sinh trưởng khác với thực vật bình thường, cần một loại năng lượng.

Đất này trồng cũng có năng lượng, nhưng không nhiều lắm, nghiền nát tinh hạch thành bột phấn rót vào trong đất có thể gia tăng năng lượng thổ nhưỡng, tương đương với phân hóa học.

Nhưng phân lượng không thể quá nhiều, bằng không thực vật sẽ xảy ra dị biến gì chúng tôi cũng không thể đoán được."
Ôn Dao gật gật đầu, thật ra loại năng lượng này rất nhiều nơi đều có, chỉ là mọi người còn không phát hiện ra mà thôi, bọn hắn đến bây giờ còn cho rằng đây là một loại virus dẫn đến tận thế, lại thật không ngờ loại năng lượng không biết này làm ra, cũng không biết lúc nào sẽ phát hiện.
Quan sát hết tất cả tình hình thực vật biến dị sinh trưởng, giáo sư Liêu dẫn theo học sinh của mình cùng trợ lý đi trở về, hai bên tóc mai của hắn có hơi trắng bệch, dáng người nhỏ gầy, quần áo đầy bụi bẩn, ống tay áo và ống quần đều xắn lên, trên người dính đầy lầy lội, nhìn vẻ ngoài không giống một giáo sư mà như một người nông dân.

Giáo sư Liêu có tiếng tính tình tốt vừa nhìn thấy Tề Cảnh Huy đã kéo mặt xuống, hắn tức giận hỏi: "Ông lại chạy đến đây làm gì? Đồ ăn của tuần này đã vận chuyển qua bên đó! So với Chu Hoàn còn nhiều hơn! Còn có, đồ tôi muốn chừng nào ông làm cho tôi?"
"Chuyện đó đợi lát nữa nói sau, giáo sư Liêu, tôi có chuyện quan trọng tìm ông."
"Ông ngoại trừ ăn xin còn có chuyện gì quan trọng?!"
Tuy trong miệng nói như vậy, nhưng giáo sư Liêu vẫn đưa bọn họ đến phòng nghiên cứu của mình, sau đó tiến vào phòng nghỉ thay bộ quần áo đi ra, rửa tay, gạt bọn họ sang một bên chính mình lại tiếp tục nghiên cứu chưa xong trước đó.
Hắn vừa bỏ một ít lá thực vật mỏng da vào kính hiển vi quan sát, vừa tùy ý mở miệng nói: "Chuyện gì, nói nhanh một chút, tôi còn có việc đây này."
Tề Cảnh Huy nhìn chung quanh, phòng nghiên cứu chỉ có mấy người bọn hắn, hắn đứng dậy đi đến bên người giáo sư Liêu, đưa cho hắn bình thủy tinh chứa chất lỏng tinh khiết.
"Giáo sư Liêu, ông hỗ trợ phân tích thứ này." Tề Cảnh Huy để sát vào nhỏ giọng nói.
Giáo sư Liêu liếc ngang hắn, thì thầm một tiếng "Giả thần giả quỷ" sau một phát túm lấy cái chai, dùng ống nhỏ giọt mút vào một giọt chất lỏng, nhỏ vào mảnh thủy tinh, sau đó bắt đầu quan sát dưới kính hiển vi.
Thời gian dần qua, hắn vốn bộ dáng không chút đếm xỉa dần dần biểu lộ nghiêm túc hẳn lên, chân mày cũng bắt đầu cau lại, miệng lẩm bẩm: "Điều đó không có khả năng, làm sao có thể hiện ra hình thái này? Cái này kết cấu là gì?"
Dường như cảm thấy quan sát như vậy không đủ, giáo sư Liêu liền vội vội vàng vàng chạy tới dụng cụ khác, muốn tiến thêm một bước nghiên cứu.
"Ai, giáo sư Liêu đợi đã nào...!" Tề Cảnh Huy ngăn cản hắn rồi, không có ý tốt hỏi thăm: "Chẳng lẽ giáo sư Liêu không muốn biết thứ này dùng để làm gì hay sao?"
"Cái gì dùng làm gì?" giáo sư Liêu vô ý thức hỏi ngược lại.
Tề Cảnh Huy lại không mở miệng nữa, chỉ cười nhìn hắn, khóe miệng kia vui vẻ thấy thế nào cũng quá đắc chí rồi.
"Nói đi nói đi, ông có yêu cầu gì!" giáo sư Liêu vẫy vẫy tay, tức giận nói.

"Yêu cầu không nhiều lắm, tôi còn có thể nói cho ông biết cách điều chế."
Nghe nói như thế, hai mắt giáo sư Liêu thoáng phát sáng.
"Nhưng chỉ có nguyên vật liệu, cụ thể như thế nào làm ra chỉ có thể xem các người mà thôi!" Tề Cảnh Huy tiến lên vỗ vỗ bả vai giáo sư Liêu, khích lệ nói.
Giáo sư Liêu cẩn thận suy nghĩ lời nào, như thế nào càng nghĩ càng cảm thấy không đúng đây này.
Tề Cảnh Huy kéo hắn qua một bên, nói nhỏ nói một đống lời nói, sau đó giáo sư Liêu phát hỏa, hắn nổi giận mắng: "Mẹ nó, ông lại bịp tôi!"
"Hư —— nói nhỏ chút nói nhỏ chút." Tề Cảnh Huy giữ chặt giáo sư Liêu, ôn tồn nói: "Sao có thể nói là gài ông chứ! Chúng ta đây không phải theo như như cầu sao!"
Giáo sư Liêu thở phì phì quay đầu không nói lời nào, Tề Cảnh Huy hỏi: "Giáo sư, ông không đồng ý?"
Giáo sư Liêu khẽ hừ một tiếng, không trả lời.
Tề Cảnh Huy lắc đầu: "Xem ra dạy cho ông ông lại không đồng ý, thế th2i không còn cách nào, tôi chỉ có thể tìm người khác.

Nghe nói lần này trong đám người từ căn cứ Hoa Bắc đến cũng có chuyên gia trong phương diện này, nói không chừng người đến từ thủ đô còn lợi hại hơn ông, tôi vẫn đi tìm bọn hắn tốt hơn."
"Không cho phép đi!!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận