Vẫn chưa tới lúc mặt trời mọc, ngày mới còn có chút mờ mờ sáng, ánh sáng trắng thâm thúy dưới bầu trời, trong không khí khí lạnh sáng sớm.
Trên từng sân huấn luyện quân đội truyền đến từng đợt âm thanh chấn điếc tai, từng nhánh đội ngũ màu xanh nâu di động vòng quanh sân huấn luyện, đó là đám binh sĩ đang tập luyện buổi sáng.
Ôn Dao rời giường vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị tìm nơi có phong cảnh tốt tu luyện, nhưng còn chưa đi ra cửa đã bị Ngữ Điệp gọi lại.
"Dao Dao, có muốn đi đến căn tin ăn sáng không?"
Căn tin?
Ôn Dao ở quân đội nhiều ngày như vậy, thật đúng là chưa từng đi căn tin ăn cơm, bình thường đều là ăn cùng Ôn Minh hoặc Tề Cảnh Huy.
Nhưng, từ lúc nào Ngữ Điệp đi ăn cơm ở căn tin rồi hả?
Cùng Ôn Dao ở chung đã lâu, xem như Ôn Dao không lên tiếng, Ngữ Điệp cũng có thể từ trong ánh mắt xem hiểu ý nghĩ của cô, cô ấy giải thích nói:
"Có đôi khi Tiểu Ảnh thích tập luyện cùng các chị Thiệu Văn, nên cùng các chị ấy ăn qua mấy lần."
Nghĩ nghĩ, Ôn Dao gật gật đầu, dù kiếp trước hay kiến này, Ôn Dao đều không có đi học, cũng không có cùng một đám người ăn cơm tập thể, chỉ thấy ở trên mạng internet, cô thật có chút tò mò.
Quân đội có ba căn tin, cung cấp một ngày ba bữa cho tất cả binh sĩ, hai người Ôn Dao chọn chỗ gần nhất.
Trên đường đi đến căn tin, nhiều đội binh tập luyện buổi sáng chạy qua các cô, tiến về căn tin ăn cơm.
Có không ít người đánh giá Ôn Dao và Ngữ Điệp, sau đó bắt đầu châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.
Tuy hai người Ôn Dao ở trong quân đội không ít ngày, nhưng binh sĩ trong quân nhiều như vậy, cũng không phải người nào cũng đều nhìn thấy các cô, đa phần cũng chỉ nghe qua tên của Ôn Dao, nghe nói đó là một em gái nhỏ bưu hãn, có hai con thú biến dị làm sủng vật đấy.
"Dao Dao! Ngữ Điệp!"
Sau lưng truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Ôn Dao quay đầu, Thiệu Văn mang theo tiểu đội của cô chạy đến phía hai người.
"Hai người đi đâu đây? Đi căn tin ăn sáng à?"
Hai người gật gật đầu.
Thiệu Văn có chút bó tay rồi, làm sao đại tiểu thư này đột nhiên nhớ đến muốn đến căn tin ăn chung nồi rồià?
Nhưng cô cũng hiểu rõ chút tính tình của Ôn Dao, cũng không nói thêm gì, mà để hai người gia nhập đội ngũ của mình.
"Thế thì đi thôi, cùng chúng ta ngồi chung một chỗ."
Căn tin giống như một nhà xưởng chỉ có một tầng trệt rộng lớn, có ba cánh cửa, chính giữa cửa có treo một thẻ gỗ, trên đó viết: "Căn tin hai "
Ôn Dao chú ý tới, hai bên có hai cánh cửa là cửa vào, chính giữa là lối ra.
Hơn nữa hàng người xếp hàng ở hai cánh cửa cũng khác nhau, một cửa tất cả đều là người bình thường, một cửa đều là dị năng giả.
Bởi vậy một bên có đội ngũ xếp hàng dài thật dài, một bên đội ngũ rất ngắn.
Thiệu Văn dẫn hai người đi rửa tay trước, chỗ đó có một loạt vòi nước, nhưng từng vòi nước nước chảy ra rất mảnh, mấy người vây quanh ở một cái vòi bên cạnh rửa tay.
"Đây là nước dùng sinh hoạt, là lấy nước ở dòng sông bên cạnh, sau đó thêm một chút tinh lọc, chỉ có thể dùng không thể uống." Cùng ở chung với Ôn Dao vài ngày, Thiệu Văn giải thích với Ôn Dao rõ ràng.
Ôn Dao, Ngữ Điệp trước khi đến đã vệ sinh sạch sẽ, cũng không tiến lên, đợi các cô rửa tay sạch sẽ liền dẫn theo hai người Ôn Dao tiến đến cánh cửa ít người: "Bởi vì sức ăn dị năng giả đều rất lớn, hơn nữa cũng có thể ăn thịt thú biến dị, cho nên chia ra hai khu, thực đơn cũng có chút khác nhau."
Đi đến nơi cuối cùng của đội ngũ xếp hàng, Thiệu Văn lại tiếp tục nói: "Hiện tại đã tốt hơn nhiều, phát hiện không ít thực vật biến dị có thể ăn được, đã có không ít lương thực phát ra.
Phải biết, trước kia chúng ta cơm đều ăn không đủ no, nhưng mỗi ngày vẫn phải huấn luyện, khi đó mỗi người đều gầy khoảng năm kg!"
Tiến vào căn tin, trong đại sảnh to như vậy lại không có bao nhiêu tiếng nói, mỗi người đều yên tĩnh vừa nhanh chóng ăn cơm.
Trong đội ngũ Thiệu Văn đi ra ba nữ binh đi đến một chiếc bàn đặt đồ ăn sáng xuống, những người khác lập tức đi đến một chiếc bàn tròn không ngồi xuống bên cạnh, không bao lâu, các nữ binh lấy cơm trở lại.
Bốn chậu thức ăn lớn gấp đôi so với mặt, một chậu chứa đầy nắm vừa tròn vừa trắng, so với màn thầu còn lớn hơn rất nhiều, một thau tràn đấy dưa muối, từ bên ngoài nhìn vào nhìn không ra dùng cái gì làm, một trong đó có một sợi miếng thịt, cuối cùng bên trong còn có cháo trắng, có chút hiếm.
Còn có mười cái chén nhỏ, từng cái chén đặt xuống trước mặt mọi người.
"Ăn đi."
Mọi người nhao nhao thò tay lấy nắm trắng kia, Ôn Dao cũng cầm một cái, cầm ở trong tay mới phát hiện cũng không phải nắm bột mì, đây là cái gì?
Nhìn thấy nắm trắng trong tay Ôn Dao chuyển động nhiều lần, Ngữ Điệp đến gần nói sát bên tai cô: "Cái này gọi cây trứng bao, cũng gọi là cây trứng mễ, là một loại trái cây thực vật biến dị."
Đây là trái cây?
"Đây là sở nghiên cứu nông khoa phát hiện thực vật biến dị mới, bản thể đặc biệt lớn, nhưng không có tính công kích, hơn nữa trên cành dài khắp nơi đều là trái này, nghe nói nhìn vẻ ngoài giống như cây nở trứng vậy." Thiệu Văn thấy Ôn Dao tò mò, ở một bên bổ sung nói.
"Bọn hắn bên kia còn phát hiện không ít thực vật kỳ kỳ quái quái, có thể ăn được đều ưu tiên cung cấp cho chúng ta, những thứ khác để lại nơi giao dịch, bởi vì phát hiện ra những thực vật biến dị này, áp lực căn cứ cũng được giảm bớt không ít."
Ôn Dao gật gật đầu, xem ra thau dưa muối kia cũng là dùng thực vật biến dị làm ra rồi.
"Cái này thì sao?" Ôn Dao lại chỉ vào một sợi miếng thịt hỏi, chung quanh đây không có nhiều núi rừng lắm, thú biến dị cũng ít, ở đâu ra nhiều thịt như vậy? Ôn Dao nhìn thấy ngay cả trên bàn binh sĩ bình thường cũng có, chỉ có điều không nhiều như vậy mà thôi.
"Ách..." Thiệu Văn có chút chần chờ: "Cái này...!Cái này em vẫn không nên biết nó là thịt gì, chỉ cần biết nó ăn ngon là được rồi, nếu biết rồi sẽ có ám ảnh đấy."
Trong lòng Ôn Dao có chút suy đoán, cô nhìn Thiệu Văn, nhẹ giọng nói: "Chuột biến dị?"
Tuy chỉ là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu Ôn Dao đầy chắc chắn.
Thiệu Văn cười mỉa: "Thì ra em biết rõ, mùi vị cũng tạm được đấy, em thử xem?"
Ôn Dao lắc đầu, dù cho ăn cô cũng không muốn ăn, Thiệu Văn nhìn thấy Ôn Dao không ăn, bất đắc dĩ nhún vai, trẻ con chưa từng chịu đói qua, quá đói còn hơi sức đâu quản nó là cái gì!
Nhưng hương vị này coi như không tệ, Thiệu Văn đút một miếng thịt vào trong miệng từng ngụm từng ngụm nhai lấy.
Ôn Dao đưa cây trứng bao đến trong miệng cắn một cái, không tính đặc biệt ăn ngon, hương vị có chút chát chát, nhưng vẫn có thể ăn được.
Lại thử dưa muối, hương vị khá nặng, ăn kèm với cây trứng bao cũng không tệ lắm.
Uống nữa chén cháo, nhạt nhẽo vô vị, hơn nữa cũng không giống nấu từ gạo, chắc là từ trái cây thực vật biến dị nào đó.
Các nữ binh ăn sáng vô cùng nhanh, Ôn Dao còn chưa ăn được mấy miếng, các cô đã xong, mà ngay cả Ngữ Điệp cũng ăn không sai biệt lắm.
Thiệu Văn lại để cho đồng đội về trước, chính mình lại ở cùng Ôn Dao.
Hai nữ binh dọn dẹp thau và chén dĩa lại, bưng đi đến rửa chén.
Cho dù có người nhìn cô, Ôn Dao vẫn ăn không nhanh không chậm, không có một chút không được tự nhiên, đã ăn xong, Ôn Dao bưng chén chính mình chuẩn bị đi rửa, Ngữ Điệp cũng cầm chén đứng lên.
Thiệu Văn một tay đoạt chén của hai người qua, sau đó kín đáo đưa cho một binh sĩ đi ngang qua, trong tay hắn cũng có một chồng chén.
"Giúp một việc ah."
Binh sĩ tốt tính cười cười gật gật đầu, lại nhanh chóng nhìn Ôn Dao, Ngữ Điệp rồi mới rời khỏi.
Ôn Dao bị Thiệu Văn kéo đến một bên, cô nhìn chung quanh một chút, xác định chung quanh không có những người khác, sau đó mới nhỏ giọng nói vào tai cô: "Dao Dao, có phải anh em muốn đến đoàn dị năng hay không? Có phải làm đoàn trưởng?".