Mạt Thế Chi Ôn Dao


Những người khác nghe căn cứ trưởng đến, vô thức ngừng tay.

Nhưng Tiểu Tiểu là ai, căn bản không quen biết căn cứ trưởng, nhìn thấy người khác ngừng tay, đánh càng hăng hái rồi, cái đuôi thật dài vung vẩy trái phải, lại đánh bay mấy người không kịp trốn tránh.

Thấy vậy, còn thừa lại mấy người lại bắt đầu phản kích, lần nữa đánh thành một đoàn.

Bờ môi Triệu Khải Khang tức đến run run, cái này còn có đem căn cứ trưởng như hắn để vào mắt hay không hả!
"Dừng tay cho tôi!" Triệu Khải Khang kéo căng giọng hô lớn một tiếng, thậm chí đều muốn tắt tiếng luôn.

Nhưng lần này không có một người dừng lại, Triệu Khải Khang một phát kéo súng của một đội viên tuần tra bên người qua, đang chuẩn bị nổ súng cảnh cáo, chợt nghe đến một giọng nói nhàn nhạt vang lên:
"Tiểu Tiểu, trở về.

"
Tiểu Tiểu vốn vung hoan quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó quăng một loạt băng trùy về hướng đám người, quay người trườn trở về chỗ chủ nhân nhà mình, thân thể từ từ nhỏ lại, cuối cùng biến thành độ lớn vừa phải trở về trên cổ tay Ôn Dao.

Mà mặt khác mấy người tránh thoát băng trùy cũng kịp phản ứng, kéo đồng đội bên cạnh, yên lặng lui về sau lưng Chu Tư Niên.

Triệu Khải Khang cầm súng ngây người chỉ trong chốc lát, nổ súng không phải, không nổ súng cũng không phải, cuối cùng mấp máy miệng đem súng đi cất trở về.

Đội tuần tra bên cạnh làm theo Triệu Khải Khang đi đến trước, mặt lạnh cao giọng quát lớn: "Các người làm cái gì vậy? Đánh nhau trong căn cứ? Có còn đem quy định luật lệ của căn cứ để vào trong mắt không hả?! Đây là muốn tạo phản rồi?"
"Căn cứ trưởng, không phải chúng tôi muốn gây sự, là cô bé này chạy đến thêu dệt chuyện trước!"
Chu Tư Niên cố nén lửa giận, cố gắng tâm bình khí hòa giải thích với Triệu Khải Khang: "Cô bé này trực tiếp kéo dài người trong hiệp hội chúng tôi trên đường cái, còn ném người vào cửa ra vào hiệp hội, đây không phải khiêu khích thì là cái gì? Phải biết, đã có hai người không còn thở rồi!
Đây là giết người trước mặt mọi người trong căn cứ! Căn cứ trưởng, làm thế nào ông cũng phải quản? Quan trọng nhất là, vừa rồi cô ta còn tấn công những người khác trong hiệp hội chúng tôi, chuyện này như thế nào cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích?!"
Triệu Khải Khang vừa mới từ chỗ cứu trợ nhi đồng chạy đến đây, cũng đã hiểu chung chung nguyên nhân mọi chuyện, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Chu Tư Niên, tức giận nói: "Giải thích? Nguyên nhân chuyện này còn không phải bởi vì các người! Đợi lát nữa cậu cùng tôi đi một chuyến, có một số việc cậu cũng phải giải thích cho tôi!"
Nghe căn cứ trưởng nói như vậy, trong lòng Chu Tư Niên lộp bộp một trận, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Mấy ngày nay chuyện trong hiệp hội rất nhiều, đều cần hắn xem qua cả một đám, lén lút không ít người phản đối hắn, ngáng chân hắn, hắn bận rộn sứt đầu mẻ trán, căn bản không có bao nhiêu thời gian quản người phía dưới.

Nhưng hắn cố ý dặn dò qua người dưới tay mình sau này phải thu liễm một chút, đừng có đắc ý quên hình quên dạng, không được làm những chuyện trái với quy định của căn cứ, làm sao lại đã xảy ra chuyện?
Còn chưa chờ hắn hiểu rõ ràng, có một đội viên chạy lên trước tiến đến bên tai hắn ấp a ấp úng nói: "Hội trưởng, anh! anh mau đi xem La Vĩnh Viễn bọn hắn! Bọn hắn! "
Trước đó mọi người đều đặt sự chú ý trên người Ôn Dao, sau đó lại đánh nhau, bốn người bị ném lúc đầu không có ai nghĩ đến xem bọn hắn.

Hiện tại căn cứ trưởng đến rồi, có người tiến lên muốn đưa bọn chúng nâng trở về, mới phát hiện hai người còn thở yếu ớt đã tắt thở rồi.

Chu Tư Niên bất chấp căn cứ trưởng, bước nhanh trở về.

Trước đó mọi người chỉ đem lực chú ý tập trung trên người bọn hắn, những nơi khác chỉ nhìn thoáng qua, bây giờ nhìn kỹ, mới phát hiện trên người của bọn hắn không chỉ có miệng vết thương bị ma sát trên mặt đường, nơi hạ thân càng khó coi hơn, chí là một đoàn máu thịt mơ hồ, đũng quần bị lượng máu lớn thấm ướt, đã biến thành màu đen rồi, rõ ràng bị người ta một đao chặt đứt ngọn nguồn mà.

Chu Tư Niên cảm thấy da đầu có chút run lên, yết hầu sít chặt, không được tự nhiên mà xê dịch chân, bất kỳ một người đàn ông nào nhìn thấy tình cảnh này đều cảm thấy hạ thân bị xiết chặt.

Hắn hít sâu vài hơi, quay người chỉ vào mấy thi thể, lớn tiếng nói với căn cứ trưởng: "Căn cứ trưởng, cho dù bọn hắn vi phạm quy định căn cứ gì, chẳng lẽ có thể dùng hình phạt riêng sao? Ông lại xem bọn hắn!"
Hốc mắt Chu Tư Niên đều đỏ, thậm chí giọng nói có chút nghẹn ngào.

Triệu Khải Khang tiến lên nhìn nhìn, đồng dạng có chút không được tự nhiên kẹp chặt chân, nuốt nước miếng, dời ánh mắt đi, tình trạng này có chút thảm rồi, ai đã ra tay à, ác như vậy.

"Căn cứ trưởng, cho dù chuyện này còn có ẩn tình, nhưng cũng không thể nào giết người trong căn cứ? Nếu như vậy, toàn bộ căn cứ không phải rối loạn rồi sao? Trước khi điều tra rõ chuyện có phải nên bắt hai người bọn họ hay không?!" Chu Tư Niên chỉ vào Ôn Dao, nghiêm nghị chất vấn.

Triệu Khải Khang đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Ôn Dao, Ôn Dao đối với việc Chu Tư Niên chỉ trích dường như không nghe thấy, trong tay còn chơi với hai cây roi nước, mà hai người bị trói không biết làm sao đều thành thành thật thật đấy.

Triệu Khải Khang cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, hắn thật tình không muốn đối mặt với đứa nhỏ này, mỗi lần nơi mà có cô bé này đều không có chuyện gì tốt!
Càng quan trọng hơn là, lai lịch đứa nhỏ này không nhỏ à, hắn cũng không biết nên dùng thái độ gì đối với cô, nhẹ không được nặng không được, cái này là bà cô đấy!
Còn có, chuyện này vốn là hiệp hội dị năng đuối lý, nhưng bây giờ bị hai đứa nhỏ này quậy một trận, trước mặt nhiều người như vậy giết chết người, đằng sau có chút khó làm nữa! Hắn cũng không thể công khai bao che!
Mẹ nó, tên Tề điên kia làm sao còn chưa đến, cháy gái lớn của hắn đã xảy ra chuyện mà tốc độ còn chậm như vậy, không đến hắn làm sao ném nồi đây chứ!
Đi theo phía sau đội tuần tra chui vào, Hạ Y Huyên nghe nói như thế nóng ruột, cô nhìn chằm chằm vào Triệu Khải Khang, sợ hắn mở miệng bảo mọi người bắt em họ.

Lâm Khê ở một bên trấn an cô: "Không có việc gì, nếu căn cứ trưởng thật ra lệnh bắt Dao Dao, chúng ta liền xông lên hỗ trợ, chỉ cần Dao Dao trở lại quân đội thì không có việc gì rồi, ai cũng không dám đến quân đội gây chuyện.

"
Chu Tư Niên thấy Triệu Khải Khang chỉ lo cúi đầu nhíu mày, nửa ngày cũng không có trả lời vấn đề của hắn, không khỏi có chút tức giận.

Hắn đè xuống phẫn nộ trong lòng, lần nữa đề cao âm lượng: "Căn cứ trưởng, chẳng lẽ ông muốn bao che người này trước mặt mọi người? Cô ta dựa vào cái gì có thể tùy ý động thủ trong căn cứ?"
"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ông đây! Ông đây cho con bé quyền cùng lá gan!"
Có thể so với tiếng sấm lớn vang bên tai mọi người, Tề Cảnh Huy cùng Ôn Minh vây quanh một đám binh sĩ bước nhanh đi về hướng bọn họ, mà đám người quanh mình đều nhao nhao lui về phía sau mở một lối đi cho bọn hắn.

Ôn Minh trực tiếp đi đến bên người Ôn Dao, ngửa đầu cẩn thận kiểm tra em gái đang ngồi trên lưng Đại Hoàng, xác định cả người trên dưới đều không có chút tổn thương nào, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống.

"Dao Dao, đừng sợ, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ giúp em!"
Nhìn anh trai đột nhiên hăng máu gà, Ôn Dao nhàn nhạt "À" một tiếng.

Mà bên kia, Tề Cảnh Huy cũng đối mặt cùng Chu Tư Niên.

"Như thế nào? Không phục?" Tề Cảnh Huy dương cằm lên, con mắt liếc nhìn Chu Tư Niên, cười lạnh nói: "Cho dù Dao Dao nhà chúng tôi giết người, đó cũng là người đáng giết, ai biết người dưới tay cậu làm chuyện thương thiên hại lí (không có tính người) gì?"
Tề Cảnh Huy cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, lúc trước hắn đang bàn bạc một vài kế hoạch với Ôn Minh, vừa nghe được tin tức hắn liền bảo Ôn Minh triệu tập đoàn dị năng chạy đến rồi.

Hắn đến muốn nhìn xem ai dám khi dễ bé cưng nhà hắn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui