Sợ hai cô nhóc này lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục nữa, Tề Cảnh Huy đứng lên nói với Triệu Khải Khang: "Người kia nhận thức sai lầm của mình, vì vậy tự sát tạ tội rồi, cái này không có gì dễ nói hơn.
Trước đó bọn hắn đã khai không sai biệt lắm rồi, chuyện còn lại giao cho căn cứ trưởng xử lý.
Ôn Minh à, cậu dẫn theo một vài người giúp đỡ căn cứ trưởng, lần này phạm tội đều là dị năng giả, chuyện bắt người liền giao cho các cậu, tôi dẫn Dao Dao các nàng về trước."
Tề Cảnh Huy đều đã nói như vậy rồi, Triệu Khải Khang cũng chỉ có thể gật đầu, chuyện này có thể ở trong mắt người khác không xem là chuyện lớn gì, nhưng, bây giờ không giống với lúc trước.
Tận thế đã qua ba tháng, cơ bản không có bao nhiêu người mọi nhập trú (gia nhập cư trú), nhưng mỗi ngày căn cứ đều có người chết, bọn hắn cứu trợ trẻ con thời gian quá muộn, trẻ con trong căn cứ cơ bản không có nhiều.
Nhớ đến trước đó có một vài chuyên gia nói với hắn, Triệu Khải Khang thở dài, chuyện cần làm trong tận thế còn nhiều lắm, sinh tồn xếp ở vị trí hàng đầu, những đứa nhỏ này...
Chuyện này giải quyết sau phải thương lượng thật kỹ với Tề Cảnh Huy mới được.
Nhìn Tề Cảnh Huy mang theo những người khác muốn đi, Chu Tư Niên dời ánh mắt, cúi đầu, sợ chính mình nhịn không được lộ ra ánh mắt oán hận, bây giờ hắn không có đủ thực lực chống lại, nhưng, tất cả nhục nhã phải chịu hôm nay, hắn đều ghi khắc trong lòng!
Đột nhiên, hắn cảm thấy có người nhìn chăm chú vào mình, Chu Tư Niên ma xui quỷ khiến ngẩng đầu lên, liền chạm vào đôi con ngươi thâm thúy như vòng xoáy...
"Hội trưởng? Hội trưởng!"
Chu Tư Niên bị người lay mạnh tỉnh, hắn trừng mắt nhìn, vừa rồi hắn bị làm sao vậy?
"Hội trưởng, mọi người đi rồi, thi thể đều bị bọn hắn mang đi, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Suy nghĩ Chu Tư Niên bị cắt đứt, hắn đem việc vừa rồi ngây người vứt ra khỏi óc, nghĩ nghĩ, phân phó những người khác cứ làm như cũ, đồng thời phái người đi cùng với bọn Ôn Minh, ít nhất hắn muốn bày ra hắn ủng hộ cách làm của căn cứ.
"Còn có, nói cho người phía dưới, đều kẹt chặt đuôi cho tôi! Lại xảy ra điều gì sai lầm, cũng cũng đừng trách tôi không ra mặt van xin hộ!"
Chu Tư Niên híp nửa mắt, đảo mắt qua từng người, âm trầm nói.
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý, có một người do dự nửa ngày, cuối cùng thưa dạ nói ra: "Hội...!Hội trưởng, chị dâu bên kia...!Anh định làm như thế nào?"
Vừa nghe đến chuyện này, Chu Tư Niên nhịn không được vuốt vuốt huyệt thái dương, tình cảm của hắn và vợ hắn còn rất tốt, cũng không có tâm tư đi tìm những người phụ nữ khác, cho tới bây giờ hắn không muốn nói với cô ấy cha cô ấy lại có thể biết làm chuyện như vậy.
"Trước gạt, đợi tất cả qua đi tôi sẽ nói cho cô ấy biết, các người cũng không được lắm miệng! Nghe rõ chưa!"
"Đã biết!"
Bên kia Tề Cảnh Huy mang theo Ôn Dao, Ảnh Điệp còn có Hạ Y Huyên lên xe của mình, Đại Hoàng đi theo bên cạnh xe.
Vừa lên xe Tề Cảnh Huy liền bỏ hình tượng tư lệnh của hắn, hóa thân thành bác gái già bắt đầu nói liên miên cằn nhằn: "Dao Dao à, về sau làm việc đừng xúc động như vậy, nhớ nói cùng anh con còn có bác một tiếng.
Đương nhiên, bác không phải nói con làm chuyện này không tốt, cái loại cặn bã này chết một trăm lần cũng không đáng tiếc, nhưng con không thể dấn thân mạo hiểm, nên biết..."
Binh sĩ lái xe lén lút liếc nhìn tư lệnh Tề người mà bọn hắn sau lưng gọi "Diêm Vương", trong lòng líu lưỡi, không thể tưởng được tư lệnh lại có một mặt bà mẹ già như vậy, thật sự sống lâu mới được gặp nha.
Nói đến miệng đắng lưỡi khô cả buổi, Tề Cảnh Huy cũng không thấy Ôn Dao thốt một tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ôn Dao,: "Nghe rõ chưa? Dao Dao?"
Hạ Y Huyên ngồi ở bên cạnh Ôn Dao cũng đã mở miệng: "Dao Dao, em nghe bác Tề nói...!lần này em có chút xúc động rồi, việc này hoàn toàn có thể giao cho bọn họ xử lý mà."
Dưới hai ánh mắt nhìn soi mói, Ôn Dao từ từ gật gật đầu.
Nhìn thấy Ôn Dao thành thành thật thật gật đầu, Tề Cảnh Huy rốt cục đã hài lòng, xem ra đứa nhỏ này vẫn rất nghe lời nha.
Đáng tiếc, hắn còn không hoàn toàn hiểu rõ bản chất Ôn Dao khiêm tốn nghe dạy, nhưng chết cũng không hối cải.
Trên đường Hạ Y Huyên xuống xe, cô có một số việc cần tìm bọn người Cố Minh Duệ thương lượng, hai người Ôn Doa cũng bị mang về quân khu, cũng có lệnh cưỡng chế trong thời gian ngắn không được ra quân đội.
Ôn Dao cảm thấy không sao cả, hôm nay cô ở trên người hai người La Vĩnh Viễn thử loại thuốc mới kia, phát hiện không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần chế tạo lại lần nữa là được rồi.
Cái này nói thì dễ bắt đầu làm cũng có chút không đơn giản, cô mới không có nhiều thời gian chạy ra bên ngoài đây này.
Chỉ là vốn muốn đi đến nơi giao dịch nhìn xem lại rơi vào khoảng không, nhưng không có việc gì, về sau lại đi cũng được.
Ảnh Điệp vừa về đến đã chạy không thấy bóng dáng, có thể hôm nay chịu chút kíƈɦ ṭɦíƈɦ, Ngữ Điệp vẫn luôn không có xuất hiện.
Ôn Dao suy đoán cô ấy đi tìm địa phương phát tiết, sát ý của cô ấy cho tới bây giờ còn không có biến mất.
Căn cứ hai đại lão tra xét đến, cả chuyện này điều tra vô cùng nhanh chóng, chỉ qua ngày hôm sau, đã tra ra tất cả kết quả.
Chỗ cứu trợ nhi đồng, Trương Quế Cầm cùng hai gã công nhân khác, một mình mang đứa trẻ đi ra ngoài, hoặc dẫn người ngoài vào, trả thù lao chính là một ít tinh hạch cùng đồ ăn.
Hơn nữa bọn chúng còn uy hiếp mấy đứa nhỏ không được nói ra, thậm chí vào lúc tâm tình chính mình không tốt còn có thể quát mắng đứa nhỏ.
Bọn chúng cũng sẽ chọn người, mấy đứa nhỏ mang đi ra ngoài đều có chút ngây ngốc ít nói, hơn nữa bình thường Đào Thu Phương không quá chú ý đến mấy đứa nhỏ này, dù sao nhiều đứa nhỏ như thế, bà ấy cũng không có khả năng chú ý đến từng đứa.
Về phần chuyện liên quan đến dị năng giả, còn thật không ít, ngoại trừ người chết, còn có mười người, đều bị Ôn Minh dẫn người bắt lại.
Tề Cảnh Huy chủ trương trực tiếp xử bắn, nhưng Triệu Khải Khang không đồng ý, dù sao so với người bình thường trong căn cứ, dị năng giả cũng không tính nhiều, chết một người liền ít đi một người.
Nhưng cuối cùng vẫn là Tề Cảnh Huy thắng, những dị năng giả này trực tiếp bị xử quyết rồi, hơn nữa tiến hành thông báo toàn bộ trong căn cứ, đồng thời ban bố một ít quy định mới.
Mà chỗ cứu trợ nhi đồng cũng bị chuyển vào quân đội, theo cách nói của Tề Cảnh Huy chính là: nhất định phải dạy dỗ những đứa nhỏ này làm thế nào bảo vệ bản thân, làm thế nào sinh tồn trong tận thế!
Bởi vì chuyện này Đào Thu Phương xin từ chức, cảm thấy do mình sơ sẩy mối dẫn đến những bi kịch này xảy ra, bà thật có lỗi với những đứa nhỏ này.
Nhưng bị Triệu Khải Khang từ chối, hắn nói với Đào Thu Phương: "Nếu quả thật cảm giác mình có lỗi với những đứa nhỏ này, hãy lấy công chuộc tội, mà không phải tự mình trốn tránh."
Bởi vậy Đào Thu Phương cũng chuyển vào theo, theo cùng bà còn có năm nhân viên chăm sóc được chọn lựa kỹ càng.
Ôn Minh trước đi thăm viếng thầy cô, mời mấy thầy cô định kỳ đến dạy tri thức cho bọn nhỏ, dù sao nói thế nào, dưới tình huống có điều kiện, những vật này không thể vứt bỏ.
Tất cả đều hướng theo chiều hướng tốt phát triển, trong căn cứ phương hướng dư luận đa phần vẫn đồng ý với cách làm của căn cứ, dù sao bây giờ người trong căn cứ chỉ cần cố gắng, vẫn có thể đảm bảo sinh hoạt cơ bản nhất, dưới tình huống như vậy, không có người nguyện ý thừa nhận nội tâm u ám, đạo đức bại hoại của chính mình.
Mà ngay cả chuyện của Ôn Dao cũng bị đè xuống rồi, người bàn luận cũng không có nhiều, chuyện giết người càng không có người nhắc đến.
Ôn Dao an tâm mà nghiên cứu chế tạo thuốc của mình, căn bản không để ý đến bên ngoài xảy ra chuyện gì, không nghĩ đến ngày thứ ba đã có người tìm đến tận cửa, hy vọng có thể có được sự trợ giúp của cô..