Trong chiếc kén trắng đầu tiên là một bé trai có sắc mặt than chì, người phụ nữ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt đi, chuyển hướng sang kén trắng khác.
Sau khi kén trắng mở ra, lộ ra một đầu lâu người, tóc dài lộn xộn quấn quanh ở phía trên, nhìn qua có chút khủng bố, đây đã bị con nhện biến dị hút hết chỉ còn lại xương cốt.
Cho dù căn bản nhìn không nguyên bản bộ dạng hài cốt này, nhưng người phụ nữ vừa liếc nhìn đã nhận ra đây là con của mình, cô ta run rẩy vươn tay, cẩn thận từng li từng tí vuốt tóc rối bời trên đầu lâu, nức nở nghẹn ngào vài tiếng sau nhịn không được nhào vào chiếc kén trắng nho nhỏ kia khóc thút thít.
Phùng Tử Nhiên thở dài, không đành lòng dời mắtm đi, lại nhìn thấy xa xa hai cô bé kia không phản ứng đến bọn hắn đi về hướng cửa động.
"Này! Đợi đã nào...!"
Phùng Tử Nhiên cả kinh, nhấc chân liền muốn đuổi theo.
Hắn còn không biết tình huống bây giờ là như thế nào, đến cùng có phải hai cô bé này cứu được bọn hắn hay không, làm sao cũng phải hỏi rõ ràng đúng không.
Mới đuổi được hai bước, Phùng Tử Nhiên đã bị Tiểu Tiểu đang đi cuối cùng ngăn cản.
Nhìn con rắn trước mặt có bề ngang còn thô hơn người trưởng thành lại còn cao hơn mười mét, bị đôi đồng tử lạnh như băng nhìn chằm chằm vào, Phùng Tử Nhiên cảm thấy lỗ chân lông khắp cả người đều dựng thẳng cả lên.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, có chút nghiêng người, nhìn hai bóng lưng phía sau con rắn lớn, hô lên: "Tôi không có ác ý, chỉ là muốn cảm ơn hai cô bé đã cứu tôi, tốt xấu gì cũng nên nói cho tôi biết tên của hai cô bé chứ!"
Đầu Ôn Dao đều không quay lại, đi thẳng lên phía trước, cô cũng không phải cố ý đến cứu người, chỉ đến diệt cỏ tận gốc thôi.
Ảnh Điệp đồng dạng không để ý đến, cô càng không muốn cứu người, chỉ do Tiểu Ngữ yêu cầu mà thôi.
Phùng Tử Nhiên muốn đuổi theo lại không dám lộn xộn, sợ chọc giận con rắn biến dị trước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cô bé biến mất trong cửa động.
Tiểu Tiểu mở miệng rộng uy hiếp hắn một phen, sau đó xoay người đuổi theo chủ nhân của mình.
Một đám người được cứu hai mặt nhìn nhau, bọn họ muốn ngăn hai cô bé kia lại đấy, dù sao hai cô bé nhìn có vẻ rất lợi hại, có thể đi cùng các cô ra ngoài cũng rất tốt.
Nhưng các cô đi quá nhanh, lại có một con thú biến dị hung ác ở bên cạnh, bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phùng Tử Nhiên quay đầu nhìn những người còn sống, ngoại trừ mấy người hắn gặp ở bên ngoài căn cứ, những người khác không biết, hơn nữa đồng bạn của hắn cũng đều không ở bên trong, xem ra lành ít dữ nhiều rồi.
Nghĩ nghĩ, hắn nắm càng cua trong tay đi nhanh về hướng hai người Ôn Dao biến mất, cho dù nói thế nào, vẫn rời khỏi đây trước đã, hắn cũng không tin những người ở đây, trong tận thế cái gì cũng có khả năng xảy ra.
Thấy Phùng Tử Nhiên đi ra ngoài, có mấy người biết hắn cũng chuẩn bị theo sau.
Lúc này, một người đột nhiên phát hiện ở chính giữa sào huyệt nhện có tinh thạch màu đỏ mà Ôn Dao không thu lại, ở nơi không có ánh sáng đèn pin rọi đến, chút ít ánh sáng màu đỏ này ở bên trong bóng tối rất dễ dàng làm người khác chú ý.
"Đây là cái gì?!"
Tuy châu báu kim cương ở tận thế không đáng một đồng, nhưng nếu như tảng đá này có năng lượng thì sao? Không thể nói là bảo bối gì à!
Mấy người cũng không nhúc nhích phòng bị lẫn nhau, đột nhiên, một người lao nhanh về phía tinh thạch gần hắn nhất, những người khác cũng ồn ào, cả huyệt động bắt đầu hỗn loạn lên.
Nghe được động tĩnh Phùng Tử Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, thoáng do dự, vẫn bước nhanh đi ra ngoài, cũng có vài người không gia nhập cướp đoạt nghĩ nghĩ, cũng đi theo, theo như bọn hắn nghĩ, thật vất vả sống sót được, phải mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này mới được.
Ở bên trong huyệt đạo một mảnh tối đen, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy ánh sáng lắc lư phía trước, Phùng Tử Nhiên chạy đến phương hướng phát ra ánh sáng, đáng tiếc khắp trong thông đạo đều là mạng nhện, mặt đất cũng gồ ghề, căn bản hắn chạy cũng không được nhanh.
Chờ đến lúc hắn lao ra huyệt động, đập vào mắt chính là một mảnh sương sớm bảo phủ cánh rừng rậm rạp, xa xa lại chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mông lung, hỗn hỗn độn độn đan vào cùng một chỗ, căn bản không nhìn thấy hai bóng dáng cô bé trước đó đi ra.
"Phùng thiếu!"
Trong cửa động lại đi ra rất nhiều người, một người đàn ông trung niên mở miệng gọi Phùng Tử Nhiên một tiếng, Phùng Tử Nhiên xoay người nhìn lại, là đội phó Từ Hồng Bính đoàn xe Chiến Thần trong căn cứ, đi theo phía sau hắn còn có bảy người.
"Phùng thiếu, thật sự vừa rồi là hai cô bé kia đã cứu chúng ta à?" Từ Hồng Bính mở miệng hỏi, hắn có chút không dám tin, đây chính là hang ổ con nhện đấy, nhiều con nhện biến dị như vậy, chỉ có hai cô bé làm sao có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng?
"Tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi cũng không biết con nhện biến dị có phải hai cô bé đó giết hay không, nhưng người nhất định là các cô bé đó cứu đấy." Phùng Tử Nhiên lắc đầu giải thích nói.
"Phùng thiếu có nhìn thấy được bộ dáng của các cô bé đó chưa?" Một cô gái khoảng tầm hai mươi tuổi tò mò hòi, ở bên trong sào huyệt nhện ánh sáng quá mờ tối, căn bản nhìn không rõ hình dáng các cô.
Phùng Tử Nhiên thoáng do dự, vẫn lắc đầu, hắn chỉ nhìn rõ một người, còn người khác cách quá xa, chỉ biết cô bé này còn nhỏ hơn cô bé kia một ít, bên người còn có một con rắn biến dị.
"Phùng thiếu à, cô bé đã cứu chúng ta không để lại tên tuổi, chúng ta cũng sẽ nhớ kỹ trong lòng, hy vọng sau này có thể gặp lại.
Nhưng chúng ta sống sót sau tai nạn, bây giờ không phải nên nghĩ biện pháp trở về căn cứ? Cùng trở về cũng có bạn, an toàn hơn một chút."
Trong lòng Từ Hồng Bính tính toán, Phùng Tử Nhiên nói thế nào cũng là con trai lãnh đạo căn cứ Thụ Quang, người trong căn cứ đánh giá hắn đều không tồi, là người nghĩa khí, bọn hắn cùng nhau trở về, nói thế nào cũng xem như chung hoạn nạn, sau này cũng có thể bắc quan hệ rồi.
Phùng Tử Nhiên có chút thất vọng, hắn còn muốn đuổi theo hai cô bé kia rồi mang theo các cô trở về căn cứ, nhưng bây giờ cũng không nhìn thấy bóng người, chỉ đành phải thôi.
"Ừ, nhưng bây giờ cũng không biết chúng ta đang ở chỗ nào, nên đi hướng nào đây?"
Phùng Tử Nhiên nghĩ cũng nên mau chóng trở về, cũng không biết đã qua bao lâu, ba mẹ nhất định rất lo lắng cho hắn, còn có đồng bạn cùng hắn ra ngoài, hắn trở về còn phải nghĩ cách đền bù tổn thất cho người thân của bọn họ.
Nghe được vấn đề này, tất cả mọi người đã trầm mặc, bọn họ đều là lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ bị con nhện biến dị bắt lấy, còn thực không biết bây giờ mình đang ở đâu, nên đi về đâu.
"Việc này..." Một cô bé thấp bé cẩn thận từng li từng tí giơ tay lên nói: "Tôi biết đường đi..."
Tất cả mọi người nhìn về phía cô, cô có chút giật giật thân thể, căng thẳng nói: "Lúc ấy khi bị bắt tôi còn chưa bị quấn hoàn toàn...!tôi nhớ được phương hướng, căn cứ Thụ Quang ở vị trí bên kia bên kia." Nói xong chỉ chỉ về phái bên phải cô.
Mọi người aấn theo phương hướng cô chỉ tiến lên, cũng không có quản những người khác phía sau, trong núi rừng không có công cụ thay cho việc đi bộ, trên người cũng không có đồ ăn, hơn nữa ở đây nói không chừng còn có thú biến dị lợi hại hơn, bọn hắn phải mau chóng trở lại căn cứ.
Hoàn toàn không biết mình bị định nghĩa thành "làm chuyện tốt không để lại tên" Ôn Dao cưỡi trên lưng Đại Hoàng, sáng sớm tung nhảy giữa núi rừng.
Đợi đến khi cách một khoảng xa với sào huyệt nhện mới ngừng lại, Ôn Dao nhảy xuống thân thể Đại Hoàng, đi đến một chỗ có thực vật chưa từng thấy qua ngồi xuống bắt đầu thu thập.
Nơi này có không ít thực vật chưa thấy qua, khó có được đi ra ngoài một chuyến, Ôn Dao chuẩn bị chọn thêm một ít, đến lúc đó xem có thể chế tạo thuốc khác hay không.
Đang bận rộn, Ngữ Điệp đã đi tới, cô đưa dao găm trước đó trả lại cho Ôn Dao: "Dao Dao, trả lại cho em."
Ôn Dao giương mắt nhìn nhìn, lại cúi đầu xuống, cẩn thận bới cả gốc lẩn rễ của đóa hoa thực vật màu tím sậm kia, bỏ vào trong không gian.
Sau đó đứng lên, vỗ vỗ đất trên quần áo, nghĩ nghĩ, nói với cô ấy: "Chị dùng trước đi.".