Mạt Thế Chi Ôn Dao


Bóng người kia trong chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt Ôn Dao, nhìn kỹ, đúng là Ngô Hạo.

Tóc của cậu đã cắt ngắn cỡ một thốn ngón tay, mặc bộ quân phục ngụy trang, vốn làn da trắng nõn phơi nắng trở thành màu cổ đồng, so với trước càng hiện ra thêm một phần cương nghị.

Trước đó Ôn Dao đã nói đại khái với Ôn Minh thời gian cô trở về, cho nên, đây là đặc biệt canh cửa chờ Ôn Dao hay sao?
Nhìn thấy Ôn Dao, vẻ mặt lạnh lùng gần đây của Ngô Hạo từ từ hoãn lại, khó có được hiện ra một tia thần sắc ôn nhu.

Cậu cao thấp đánh giá Ôn Dao, xác định quần áo trên người Ôn Dao sạch sẽ, cũng không chịu qua bất cứ tổn thương gì, lúc này mới nhẹ gật đầu.

Cậu lấy từ trong túi một chiếc túi vải nhỏ, mở ra, lấy một ít bột phấn ở bên trong ra.

Ôn Dao nhìn cậu dùng ngón tay cái và ngón trỏ bốc lên một chút, cẩn thận từng li từng tí rắc lên trên người các cô, mà rơi tại trên người của các nàng, sau đó cất phần còn lại, nói với các cô: "Đi thôi.

"
Quả nhiên, thực vật biến dị vốn còn có chút rục rịch đã yên tĩnh trở lại, dường như không chú ý đến bọn họ nữa, cứ như vậy để bọn họ yên ổn đi vào.

"Những thứ này là gì?" Ôn Dao có chút tò mò.

Tuy bây giờ Ngô Hạo hơi lạnh lùng, nhưng rất có kiên nhẫn với Ôn Dao, cậu giải thích nói: "Đây là sở nghiên cứu nông khoa nghiên cứu ra, cụ thể không rõ lắm, nhưng có thể làm phòng tuyến đầu tiên chống cự Zombie, nhưng chúng ta ra vào cần phải rắc lên những bột phấn này mới được.


"
Cho nên đây là Plans vs Zombie?
"Toàn bộ bên ngoài căn cứ đều có?" Căn cứ lớn như vậy, thứ này nhiều lắm là công trình lớn đấy.

"Không phải.

" Ngô Hạo lắc đầu: "Giống này rất phiền toái đấy, hơn nữa sợ ngộ thương, bây giờ một ít nơi trong quân đội trồng thôi, là làm thí nghiệm.

"
Ôn Dao gật gật đầu, quả thật, kỳ thật thực vật biến dị cũng không dễ khống chế, một tên cũng không để lại nói không chừng còn lừa chính mình rồi.

Đến gần tường cao, cuối cùng Ôn Dao biết vì sao căn cứ muốn nghiên cứu phương diện này rồi.

Bên trên tường cao khắp nơi đều gồ ghề, còn có rất nhiều vết máu đã biến thành màu đen, trên mặt đất càng có dấu vết đất bị đào bới ra, trong không khí phiêu đãng mùi tanh tưởi như có như không.

Ôn Dao cau mày hỏi: "Zombie công thành?"
Chậc!
Ngô Hạo cảm thấy cô bé thật lợi hại, vừa liếc mắt nhìn đã đoán được chuyện gì xảy ra, cũng may chuyệnh đã qua lâu rồi, nói cho Ôn Dao biết cũng không có sao.

Thì ra Ôn Dao nói cho Tề Cảnh Huy biết có bầy chim biến dị không bao lâu, căn cứ liền gặp phải một lần tập kích trên không, khác nhau chính là, lần tập kích này không phải chim biến dị, mà là Zombie chim.


Tuy căn cứ đã chuẩn bị nhiều lần, nhưng nguyên nhân vì Zombie chim, căn cứ vẫn tổn thất thảm trọng, không ít kiến trúc của căn cứ đều bị phá hư, rất nhiều cao ốc trực tiếp sụp đổ, càng có không ít người bình thường bị biến thành Zombie trong căn cứ.

Bọn Zombie chim này căn bản trong lòng không chút sợ hãi, cũng sẽ không lùi bước, chỉ biết một lần lại một lần phát động công kích.

Căn cứ bỏ ra cái giá thật lớn mới tiêu diệt sạch sẽ tất cả Zombie cùng Zombie chim, căn cứ Hoa Nam có thể nói là đại thương nguyên khí.

Đúng là họa vô đơn chí, sau khi Zombie chim tập kích không bao lâu, lại có rất Zombie công thành, lúc này tuy căn cứ chiến đấu giành được thắng lợi, nhưng qua hai lần tập kích, khiến nhân khẩu trong căn cứ tổn thất gần một phần hai mươi, theo tổng nhân khẩu mà nói, có thể nói đã là cực kỳ thảm thiết rồi.

Nghe Ngô Hạo giải thích xong, Ôn Dao mới nhớ tới, lúc ấy gọi điện thoại cho anh trai nói tối nay sẽ trở về, giọng điệu anh ấy rất mệt mỏi, hơn nữa đối với việc Ôn Dao nói tối nay trở về cũng không phản đối cùng thất lạc, dường như ẩn ẩn có chút cao hứng.

Mà thời gian Ôn Dao gọi điện thoại đúng là sau ngày Zombie công thành một ngày, cứ như vậy xem ra, lúc đó anh trai cũng không hy vọng Ôn Dao trở về quá sớm.

Đi vào quân đội, Ôn Dao lại phát hiện có thêm rất nhiều người, hơn nữa rất nhiều đều là sóng tinh thần lạ lẫm, đây là mở rộng tuyển người rồi sao?
"Anh của em dẫn người ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, anh đưa em trở về.

"
Ôn Dao lắc đầu, từ chối đề nghị của Ngô Hạo, cô rất quen thuộc quân đội này, cũng không cần dẫn đường.


Trở lại chỗ ở của chính mình, Ôn Dao phát hiện gian phòng của mình vẫn rất sạch sẽ, dường như định kỳ có người quét dọn.

Thời điểm chạng vạng tối, Ôn Minh trở về, làn da của cậu so với trước kia đen đi không ít, ánh mắt cương nghị càng thêm lợi hại, làm cho thời điểm cậu nhìn người đối diện, dường như có thể đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong nội tâm người đó.

Có điều chỉ vừa nhìn thấy em gái nhà mình, quân nhân hợp cách một giây đã biến thành bà tám, lôi kéo em gái sang một bên dò xét từ trên xuống dưới, xác định trong hơn một tháng thời gian này, em gái cũng không bị thương chỗ nào.

Sau đó bắt đầu hỏi lung tung này nọ, muốn biết những chuyện xảy ra trên đường em gái đi, hỏi miết khiến Ôn Dao thiếu chút nữa lật mặt.

Cũng may không bao lâu Tề Cảnh Huy đến, anh còn dẫn theo Hạ Y Huyên, anh đã gấp rút đem tất cả công việc hoàn thành xong, rút ra thời gian đến ăn cơm rau dưa cùng nhau.

Nơi ăn cơm là ở trong nhà Tề Cảnh Huy, đồ ăn coi như phong phú, Ôn Dao phát hiện nhiều thêm không ít đồ ăn mới, xem ra lại phát hiện không ít thực vật biến dị có thể ăn rồi.

Ăn cơm xong, Hạ Y Huyên đẩy Ôn Minh ra, tiến đến bên người Ôn Doa, dùng giọng điệu thần thần bí bí nói với Ôn Dao: "Dao Dao, em nhìn chị nè.

" Cô đứng thẳng người lên, chiếc cằm hơi nhếch lên một chút: "Em xem chị có chỗ nào khác không?"
Ôn Dao giương mắt nhàn nhạt quét nhìn cô: "Có dị năng rồi.

"
"À? Sao em đoán nhanh như vậy được chứ! "
Hạ Y Huyên có chút thất vọng, còn muốn trêu chọc cô em họ đây này, không nghĩ đến thoáng một chút cô bé đã đoán ra rồi.

Con ngươi cô đảo một vòng, tiếp tục hỏi: "Vậy em đoán xem dị năng của chị là gì? Cam đoan em đoán không ra được ~ "
Nhìn thấy Ôn Dao không để ý đến cô, cô lại đến hỏi Ngữ Điệp: "Tiểu Ngữ Điệp, vậy em đến đoán, em đoán chị có dị năng gì?"
Ngữ Điệp ngượng ngùng cười cười, lắc đầu.


Nhịn thấy Ngữ Điệp thẹn thùng như vậy, Hạ Y Huyên vẫn cảm thấy thú vị hơn em họ nhỏ của mình, lại sáp đến gần để cô ấy đoán cho cô.

Nhìn vẻ mặt Hạ Y Huyên biểu lộ "Em đoán nha, em nhanh nhanh đoán đi", tròng mắt Ôn Dao hơi híp, một đường đao nước cực kỳ nhanh bắn về hướng mắt Hạ Y Huyên!
"A!"
Hạ Y Huyên quát to một tiếng, cả người đột nhiên thoáng cái biến mất, sau đó xuất hiện nơi cách hơn hai mét, nhưng dường như cô khống chế phương vị còn chưa quá chuẩn, xuất hiện nơi không đúng, "Bịch" một tiếng trực tiếp đụng ngã một chiếc kệ nhỏ để bình hoa.

Hạ Y Huyên ổn định thân thể, vừa xoa xoa phần eo bị đụng đau, vừa phàn nàn nói: "Dao Dao! Nào có ai đoán như em đâu chứ? Lại trực tiếp ra tay để suy đoán, nếu chị không tránh được thì làm sao bây giờ?"
Ôn Dao duỗi ra một ngón tay đi lòng vòng, đao nước cũng vòng vo một vòng tròn rồi về đến tay Ôn Dao: "Không biết.

"
Được rồi, nhìn đôi mắt to đen nhánh kia của em họ, thế mà Hạ Y Huyên quỷ dị đọc hiểu được ý của Ôn Dao, Ôn Dao nhất định không gây tổn thương cho cô, mà không nói cô không thể né tránh được.

"Được rồi, ai bảo cháu cứ lóc chóc như vậy, cứ bắt được người nào cũng bảo người ta đoán.

"
Tề Cảnh Huy bất đắc dĩ mở miệng nói, từ lúc Hạ Y Huyên có dị năng vẫn rất vui vẻ, nhìn thấy người quen đều muốn người ta đoán một lần.

"Ôi chao, bác Tề không phải cháu rất vui sao, huống chi dị năng này của cháu rất hiếm có đó nha ~ "
Hạ Y Huyên cười hì hì nói, cô có dị năng rồi, thật là vui vẻ, cho dù đã qua một tháng cô vẫn rất vui vẻ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận