Mạt Thế Chi Ôn Dao


Đợi đến khi làm xong tất cả các công tác, các binh sĩ nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, mà trước đó tiểu đội dò đường cũng đã trở về.

Theo như bọn hắn nói, địa điểm mục tiêu Zombie cũng không nhiều, bọn hắn đoán có khả năng bầy Zombie này đang lẩn quẩn ở chổ đấy, cho nên bây giờ số lượng Zombie ở đó rất ít.

Nghe xong báo cáo của bọn hắn, Ôn Minh trực tiếp ra lệnh: "Tất cả mọi người tăng tốc đi đến đó!"
Trên đường đi gϊếŧ chết những con Zombie du đãng kia, bọn hắn kịp thời đuổi đến nơi mục tiêu trước lúc mặt trời lặn —— hội quán khoa học kỹ thuật.

Tòa hội quán khoa học kỹ thuật này cũng không lớn, chắc là do hưởng ứng một vài chính sách trước tận thế thành lập hội quán khoa học kỹ thuật nhi đồng, bề ngoài nhìn có vẻ rất hiện đại, hơn nữa còn dành cho con cái nhà giàu, nhưng cánh cổng đóng chặt, Zombie chung quanh cũng không nhiều.

Thanh lý hết Zombie chung quanh hội quán khoa học kỹ thuật, sau khi xác định không có tình huống gì khác, các binh sĩ cạy mở cánh cổng khóa chặt.

Như trước vẫn phái hai đội binh sĩ đi vào trừ bỏ, xác định bên trong tuyệt đối an toàn, Hà Liệt Sinh bắt đầu sắp xếp tiểu đội gác đêm cùng tuần tra.

Dừng hơn mười chiếc xe quân đội ở trên quảng trường trước hội quán khoa học kỹ thuật, Ôn Dao đi theo phía sau Ôn Minh đi vào hội quán khoa học kỹ thuật.

Vào cổng, rất trống trải, mượn dị năng giả hệ hỏa thả ra quả cầu lửa, Ôn Dao nhìn thấy bên trên mái vòm vẽ đầy bầu trời sao, giữa không trung còn treo các loại mô hình: ngôi sao, vệ tinh nhân tạo, hỏa tiễn.


Bốn phía đại sảnh còn có rất nhiều thiết bị đầy đủ màu sắc, nhưng không có người dọn dẹp, bây giờ đã phủ đầy bụi bặm.

"Nơi này nhìn có vẻ cũng không tệ lắm, làm sao lại không có người nào?" Một người binh sĩ nghi hoặc hỏi.

Chiến hữu bên cạnh hắn trợn trắng mắt: "Có người mới kỳ quái đấy, cậu nên hỏi sao không có Zombie.

"
"Đúng nha, vì sao ở đây quạnh quẽ như vậy?"
"Cậu xem vị trí phải biết rõ chứ, ở đây là vùng ngoại thành đấy, người ở không nhiều lắm, nơi này vắng vẻ như vậy, nào có phụ huynh dẫn con em đến.

"
"Không phải là hội quán khoa học kỹ thuật nhi đồng sao? Làm sao lại xây dựng ở đây nhỉ?"
"Quỷ mới biết những nhân viên chính phủ kia nghĩ thế nào! "
Ôn Minh lôi kéo Hà Liệt Sinh cùng vài người khác sang một bên bàn luận sắp xếp hành trình kế tiếp, Ôn Dao mang theo Ngữ Điệp, Đại Hoàng lắc lư bốn phía chung quanh hội quán khoa học kỹ thuật.

Ở đây tất cả các phương diện đều đã được xây dựng hoàn thiện, chỉ nhìn bên ngoài đã rất không tệ rồi, cũng không biết vì sao khai mạc với bên ngoài.

Đi đến một nửa, Ôn Dao phát hiện Ngữ Điệp không đi theo, quay đầu nhìn lại, cô ấy đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào một phương hướng.


Ôn Dao giương mắt nhìn lên, phát hiện chỗ đó viết bốn chữ "Thế giới người máy".

"Chị nhớ, gần nhà chị cũng có một hội quán khoa học kỹ thuật, trước kia cha mẹ chị thường dẫn chị đi chơi, chị thích nhất đi đến nơi có rất nhiều người máy nhỏ này, đủ loại người máy thú vị, ba chị còn nói! "
Giọng nói Ngữ Điệp càng ngày càng nhỏ, sau đó mấy chữ sau càng là ngậm trong miệng không nghe rõ nói gì.

Một lát sau, Ngữ Điệp đề cao âm lượng, giọng điệu cũng có chút nghiêm túc: "Tiểu Ảnh, em không được nói như vậy! Chị biết ông ấy bất đắc dĩ thôi!"
Từ từ, biểu lộ Ngữ Điệp thay đổi, dường như thương tâm khổ sở ẩn bên trong lại có chút phẫn nộ: "Không phải như thế!"
Ôn Dao nghĩ nghĩ, quay đầu tiếp tục đi lên phía trước, Ôn Dao cảm thấy bây giờ nên để lại một mình cô ấy, không, để hai người các cô tự mình nói chuyện với nhau.

Một đường đi tới, Ôn Dao dạo sơ hết một lượt hội quán, cuối cùng đi đến "Tìm tòi bí mật vũ trụ"
Nơi này giới thiệu về thái dương hệ, hệ ngân hà, các thành tụ đạt được khi thăm dò vũ trụ, không có ít phỏng đoán về vũ trụ, trong đó còn có một bản thảo luận đến cùng có người ngoài hành tinh hay không.

Bên trên còn có một vài hình ảnh người tiến cử phát hiện UFO cùng các sự kiện thần bí, còn có phỏng đoán tướng mạo người ngoài hành tinh.

Ôn Dao vung vẫy đèn pin thấy mùi ngon, có nhiều thứ trước kia Ôn Dao chỉ được liếc qua trên mạng, còn có rất nhiều thứ Ôn Dao chưa từng chú ý qua, bây giờ nhìn xem, cảm thấy thật rất thú vị, dù sao, Ôn Dao rất ít ra ngoài, cũng chưa từng đến loại địa phương này.


Ôn Minh đã từng muốn dẫn Ôn Dao đi chơi, nhưng đa phần đều bị Ôn Dao từ chối, bởi vì Ôn Dao cho rằng nơi dành cho trẻ con này nhất định rất không thú vị.

Hiện tại ngẫm lại, giống như có chút không đúng rồi, những địa phương này cũng thật thú vị.

Ôn Dao cảm thấy, người ngoài hành tinh, có lẽ vẫn phải có, dù sao ngay cả mình là người dị giới đều có, người ngoài hành tinh gì đấy cũng không phải không có khả năng.

Nói không chừng truyền thuyết thành thần của đại lục Ella cũng là từ một không gian khác hoặc một tinh cầu khác đi ra?
Đợi đi dạo xong tất cả các nơi rồi trở về đại sảnh, bọn Ôn Minh cũng đã thảo luận xong rồi, hiện tại cũng đã bắt đầu ngả ra chuẩn bị đi ngủ nghỉ ngơi.

Ôn Minh đã trải sẵn túi ngủ cho em gái mình, quan sát sau lưng em gái, phát hiện Ngữ Điệp từ trước đến nay luôn theo sát em gái như hình với bóng lại không có sau lưng.

Ôn Minh cảm thấy thật sự mặt trời mọc từ phía tây rồi sao, cái đuôi nhỏ không dính người nữa rồi hả?
Cậu tò mò hỏi: "Dao Dao, Ngữ Điệp đâu?"
Ôn Dao dùng tinh thần lực lướt qua, phát hiện cô ấy vẫn còn ở vị trí lúc trước không di động, vì vậy nghiêm trang trả lời: "Đang tự hỏi nhân sinh.

"
Chậc, tuổi nhỏ như vậy đã muốn suy nghĩ nhân sinh rồi hả?
Ôn Minh cười cười sủng nịch với Ôn Dao, dùng bàn tay lớn dùng sức xoa đầu Ôn Dao: "Được rồi, đã trải xong túi ngủ cho em, Ngữ Điệp cũng thế, em đi rửa mặt là có thể ngủ.

Đúng rồi, có muốn đi tắm hay không? Anh nấu nước cho em.


"
Trong đội có vài dị năng giả hệ thủy, hơn nữa có Ôn Dao, suốt một đường bọn hắn cũng không thiếu nước dùng, hôm nay Ôn Minh còn đặc biệt phê chuẩn có thể dùng nước lau thân thể, bây giờ tất cả mọi người đều chen lấn trong toilet cướp tắm rửa rồi, đương nhiên, bọn hắn chỉ có thể tắm nước lạnh.

Nghĩ nghĩ, Ôn Dao gật gật đầu, mấy ngày nay trên đường không tiện, Ôn Dao vẫn dùng dị năng lau lau thân thể.

Đợi đến lúc Ôn Dao tắm xong với nước ấm rồi chuẩn bị ngủ, Ngữ Điệp trở về, ánh mắt của cô đỏ rừng rực, ánh mắt còn có chút ủy khuất, lúc đi đến còn không ngừng hít hút mũi.

Nhìn thấy không ít binh sĩ đều vụиɠ ŧяộʍ dò xét cô, dường như tò mò tại sao cô khóc, hai gò má Ngữ Điệp dâng lên một tia đỏ ửng, cô cúi đầu xuống, bước nhanh vọt đến bên người Ôn Dao, vèo một phát chui vào túi ngủ, cả người đều vùi vào trong, bao thành một cái kén.

Ôn Dao nghĩ, được rồi, vẫn không cần nhắc cô ấy chưa có rửa mặt, chỉ một buổi tối mà thôi.

Tắm rửa xong binh sĩ lục đục ngo ngoe trở về, sau khi nằm xuống, lập tức tiến vào giấc ngủ.

Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của binh sĩ tuần tra vang lên, nhưng rất nhanh, sự yên tĩnh này bị phá vỡ, liên tiếp có tiếng lẩm bẩm có tiết tấu vang lên trong đại sảnh vắng vẻ, giống như đang diễn tấu một ca khúc hòa âm thế giới.

Ôn Dao kéo khóe miệng, bất đắc dĩ ngồi dậy, thế này làm sao Ôn Dao có thể ngủ đây?!
Ngẩng đầu nhìn sang vị trí Ôn Minh, phát hiện anh trai ngu xuẩn không có minh tưởng, giấc ngủ rất sâu, xem ra hôm nay cũng mệt muốn chết rồi, nhưng trước kia không phải anh ấy luôn không thể chịu nổi âm thanh ầm ĩ quá mức sao? Bây giờ đã sửa được rồi?
Xem ra quân đội thật sự rất có thể thay đổi một người à!
Lắc đầu, Ôn Dao nghĩ: đêm nay vẫn minh tưởng thôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận