Mạt Thế Chi Ôn Dao


Tốc độ hùng điêu rất nhanh, Ôn Dao vẫn luôn ngồi trên lưng hùng điêu, dùng tinh thần lực hóa thành tấm màn che chắn trước người mình, ngăn trở gió mạnh do bay cực nhanh.

Lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng trên không trung Trường Phong cực kỳ hưng phấn, nó từ trong ngực Ôn Dao thò đầu ra, giãy dụa lấy cánh muốn nhảy ra, cố gắng muốn cảm thụ cảm giác bay lượn trên không trung, nhưng bị Ôn Dao thò tay túm về.

Nó kêu "chiêm chiếp", đáng thương nhìn Ôn Dao, đáng tiếc Ôn Dao không chút lay động, chỉ chuyên tâm cảm nhận tình huống bên dưới.

Địa điểm đầu tiên ở phía đông nam căn cứ Hoa Nam, Ôn Dao bảo hùng điêu bay thấp xuống, bay vòng quanh một vòng ngọn núi kia, tinh thần lực phóng thích, dò xét tỉ mỉ một phen, cũng không phát hiện có bất kỳ thứ gì.

Xem ra cũng không phải tất cả các nơi có động đất đều có tinh thạch, có lẽ còn có nhân tố khác ảnh hưởng.

Hùng điêu hạ thấp xuống, ở trong núi nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục lên đường.

Thay đổi một chỗ vẫn không có phát hiện, ngược lại Ôn Dao trên đường phát hiện không ít người sống sót lẻ tẻ.

Những người sống sót kia đều lấy đàn ông trưởng thành làm chủ, quần áo lam lũ, rối bù, xem động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn.

Bọn hắn phát hiện trên bầu trời có hai con điêu biến dị bay lượn, lập tức hô to gì đấy, sau đó bắt đầu tìm nơi tránh né, trông chốc lát đã biến mất trong tầm mắt của Ôn Dao.

Ôn Dao không để ý đến bọn hắn, tiếp tục tiến về địa điểm kế tiếp.

Lúc này phương vị ở phía nam căn cứ Hoa Nam, càng đến gần, nhiệt độ lại tăng lên không ít, nhưng cũng có thể cảm giác được hơi nước sung túc trong không khí, rất ẩm ướt.

Mặt trời bắt đầu xuống núi, Ôn Dao các cô cần tìm nơi qua đêm rồi.

Tuy trên đường cũng nhìn mấy căn cứ nhỏ, thậm chí còn phát hiện trên đường cao tốc có mấy trạm dừng chân, nhưng vì để tránh phức tạp, Ôn Dao đều bảo hùng điêu tránh đi, đáp thẳng xuống một nơi trong cánh rừng.

Ôn Dao rất có kinh nghiệm qua đêm trong rừng, đốt một đống lửa lên sau đó Ôn Dao nấu một chút nước ấm, sau khi tắm nước nóng xong lại rót cho mình một chén nước mật ong.

Tuy trong quá trình phi hành Ôn Dao luôn phóng ra vòng bảo hộ tình thần lực, nhưng vẫn luôn duy trì một tư thế, bây giờ thân thể vẫn còn chút cứng ngắc, tay chân lạnh buốt.

Tắm xong nước nóng, Ôn Dao cảm thấy mình đã sống lại rồi, đột nhiên có chút hối hận, ngồi xe nhất định thoải mái hơn rất nhiều nha!
Chỉ là quá tốn thời gian, dù sao nơi Ôn Dao muốn đi đều là hoang sơn dã lĩnh, xe không tiện chạy, càng nhiều đường phải tự mình đi nữa.

Tuy căn cứ cũng có trực thăng, nhưng nguồn năng lượng là vấn đề lớn, hơn nữa trên không trung cũng có rất nhiều nhân tố không ổn định.

Từ trên tổng hợp lại, trước mắt còn thực không có cách nào thập toàn thập mỹ giải quyết cả.

Nhấp một hớp nước mật ong ấm áp, từ yết hầu chảy vào trong dạ dày, một luồng ấm áp lập tức bay lên từ dạ dày, sau đó lan tràn ra toàn thân.

Nhưng lại có một luồng năng lượng nhàn nhạt nương theo luồng khí ấm áp này chảy về khắp các nơi trong thân thể, kéo những năng lượng khác bắt đầu vận chuyển.

Mật ong này là thu hoạch trong tổ ong mật Trác Sơn, Ôn Minh để phần trung tâm nhất lại cho Ôn Dao.

Ông biến dị nhưỡng ong mật hương vị không chỉ mật ong ngọt hơn bình thường, càng có hương hoa nhàn nhạt, nhưng lại hàm chứa không ít năng lượng.

Về sau, Ôn Dao nhìn xem thời gian, gọi điện thoại vệ tinh báo bình an với Tề Cảnh Huy.

Bởi vì Ôn Dao cố ý một mình hành động, Tề Cảnh Huy chỉ có thể bảo Ôn Dao đúng giờ gọi điện báo bình an mà thôi.

Sau khi minh tưởng vượt qua cả đêm, Ôn Dao lần nữa lên đường, rất nhanh đã đến chỗ tiếp theo.

Hùng điêu không ngừng xoay quanh trong rừng sâu, Ôn Dao nhìn rừng rậm bên dưới, chân mày có chút nhíu lại, trong lòng thoáng nghi hoặc.

Tinh thần lực rõ ràng có thể cảm nhận mật độ năng lượng bên dưới cao hơn những nơi khác, nhưng những năng lượng kia không ôn hòa bình lặng như Trác Sơn, ngược lại lộ ra chút táo bạo, cũng không ổn định.

Ôn Dao không biết năng lượng gốc nơi đây là do nguyên nhân nào làm cho năng lượng biến thành như vậy, nhưng điều này cho thấy không bình thường.

Hơn nữa với mắt thường nhìn thấy, cũng có thể nhìn ra mảnh rừng rậm này u ám, một mảnh sương mù bao phủ, yên tĩnh như đang ngủ say.

Xem ra, mảnh núi rừng này quả thật có vấn đề, Ôn Dao quyết định xuống bên dưới tìm hiểu một phen.

Có điều hùng điêu cũng không nguyện ý xuống dưới, thậm chí trước đó cũng không muốn bay về hướng bên này, nó nói không thích hơi thở bên này.

Dưới sự kiên trì của Ôn Dao, hùng điêu tìm một nơi đáp xuống, đợi Ôn Dao nhảy xuống, nó không thể chờ đợi ngậm lấy túi da chứa Trường Phong cùng Mạn Mạn bay lên bầu trời, cùng con điêu mái bay ra chỗ khác.

【Chủ nhân, chúng sẽ không cứ như vậy mà đi đó chứ! sẽ không đem Mạn Mạn đi luôn chứ!】
Tiểu Tiểu duỗi ra nửa người, quan sát phương hướng hùng điêu rời đi, lo lắng hỏi thăm.

Nó biết rõ hai con điêu nầy không phải thật lòng muốn đi theo chủ nhân, chỉ là vạn bất đắc dĩ, hơn nữa trời sinh quan hệ đối địch, khiến nó rất khó sinh hảo cảm với chúng.

Hừ, chủ nhân của nó tốt nhiều như thế, thật sự không biết phân biệt, còn ăn hết nhiều đồ đạc của chủ nhân như vậy! Đúng là bạch nhãn lang!
Ôn Dao cười nhạt một tiếng, sờ lên đầu Tiểu Tiểu:【Yên tâm, sẽ không.


【Vì cái gì?】
Ôn Dao lại không giải thích nghi hoặc của Tiểu Tiểu, mà hỏi:【Em xác định em không bị ảnh hưởng?】
【Yên tâm đi chủ nhân, em mới không yếu như hai con chim ngu ngốc kia, em không sao cả!】
Bởi vì sau khi xuống đây Mạn Mạn dường như cũng không thoải mái, dù sao tính ra tuổi của nó không lớn, cộng thêm Trường Phong cũng là thú con, Ôn Dao để hùng điêu mang theo bọn chúng tạm thời rời khỏi đi đến gần đó đợi mình.

Tiểu Tiểu không muốn đi, nói mình không có việc gì, Ôn Dao cũng cẩn thận kiểm tra thân thể cùng trạng thái tinh thần của nó, xác định không có vấn đề, mới để nó ở lại.

Ôn Dao ngẩng đầu, bắt đầu dò xét vị trí hoàn cảnh của mình, cùng nhìn thấy trên bầu trời khác nhau, khi đó chỉ có thể nhìn thấy mảng màu xanh lá không ngừng, bây giờ, chỉ có thể thấy vô số mây xanh cao ngất bị đại thụ che lại.

Bên trong rừng sâu núi thẳm, cây cối cổ xưa che trời, che lấp ánh nắng mặt trời, chỉ có ánh sáng pha tạp thưa thớt xuyên thấu qua cây cối cành lá chiếu vào, khiến cho cánh rừng dày đặc thần bí quỷ dị.

Chung quanh tràn ngập sương mù lơ lửng bất định, yên tĩnh im ắng, dường như tất cả sinh linh chưa từng giao thiệp với nơi đây.

Trong không khí tràn ngập mùi hư thối của thực vật, khác hẳn cảm nhận không khí thoải mái dễ chịu tươi mát nơi Trác Sơn.

Ôn Dao lấy ra đèn pin, xác định tốt phương hướng liền nhấc chân đi đến.

Dưới mặt đất bao trùm tầng tầng lá rụng, cộng thêm không khí ẩm ướt, mấy ngày hôm trước dường như còn có mưa, một cước đạp xuống, đế giày dính đầy lầy lội, thậm chí có khi lòng bàn chân sẽ trượt.

Đúng lúc này, Ôn Dao bắt đầu tưởng niệm Đại Hoàng rồi, có nó, hoàn toàn không cần khổ cực như vậy, Ôn Dao chỉ cần ngồi an ổn chỉ một phương hướng là tốt rồi! Hoàn toàn không cần xuống đất!
Ở Trác Sơn xa xa Đại Hoàng hắt hơi một cái, nó lắc lắc đầu, chẳng lẽ con rắn kia lại đang mắng nó?
Trừng mắt liếc mấy binh sĩ nhìn về phía nó, trong miệng Đại Hoàng lại đút một khối tinh thạch rất to, một lần nữa nằm sấp xuống, trong lòng nhịn không được đắc ý.

Nó cảm giác mình sắp không bao lâu nữa sẽ tiến cấp được rồi, đến lúc đó, nó nhất định hung hăng giáo huấn con rắn thúi kia một trận.

Sau đó nhổ hết lông vũ của con chim ngốc kia, khiến nó không bay nổi luôn!
Hừ, phải khiến chúng nó biết sự lợi hại của Hoàng đại gia ta!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui