Mạt Thế Chi Ôn Dao


Gấu chó biến dị không kềm chế được cơn giận, nó đứng bật dậy, bước về hướng Ôn Dao.
Mặt đất dưới chân vì nó đi lại mà không ngừng chấn động, Ôn Dao đỡ lấy thân cây phòng ngừa té xuống.
Lần này Ôn Dao chọn vị trí rất cao, gấu chó gầm rú một tiếng về phía Ôn Dao, một vỗ chụp về phía đại thụ, đại thụ cao to tráng kiện lại bị nó đập lệch ra.
Thân thể Ôn Dao nghiêng một cái, dưới chân vừa trợt, cả người rơi từ trên cây xuống.
Nước quật ra, trên không trung Ôn Dao nhẹ cuốn một cái, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Ngón tay Ôn Dao khẽ nhúc nhích, miệng vết thương gấu chó máu tươi chảy ra như suối róc rách, da lông phía bên phải đều bị máu thấm ướt, dính lại với nhau.
Dưới chân của nó cũng chảy đầy máu, nhuộm bãi cỏ thành màu đỏ sậm.
Gấu chó giật mình chưa tỉnh, thấy Ôn Dao một lần nữa đào thoát được, nó hét lớn một tiếng, tứ chi chạm đất điên cuồng chạy đến Ôn Dao.
Tiếng chấn động cực lớn khiến mặt đất rung chuyển, Ôn Dao lợi dụng rừng cây rậm rạp, nhảy qua giữa những cây đại thụ tránh né công kích của gấu chó.
Cây cối cao lớn bị gấu chó đụng ngang gẫy đổ, Ôn Dao không chỉ muốn tránh né gai đất thỉnh thoảng xuất hiện dưới chân, còn phải chú ý cây cối chung quanh không ngừng ngã xuống, quả thật vất vả.
Có điều bây giờ cả người gấu chó từ trên xuống dưới đều tràn đầy vết thương lớn nhỏ, máu tươi không ngừng tuôn ra, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Gấu chó quơ quơ đầu có chút choáng váng, cảm thấy đầu mình làm sao lại cháng váng đau nhức rồi, cả người cũng càng ngày càng vô lực.
Nó quyết định tốc chiến tốc thắng, sớm giải quyết nhân loại thú con thoạt nhìn ăn rất ngon này.
Gấu chó một lần nữa đứng thẳng người dậy, chân trước nó vừa giơ lên, từ hai bên đột n hiên duỗi ra mấy chục sợi dây leo.
Chúng đan xen vào nhau, hình thành hai nhánh dây thô to tráng kiện, chia ra hai bên cuốn chặt chân trước gấu chó.
"Đi mau!"
Ôn Dao nghe tiếng nhìn lại, đúng là thiếu niên vừa chạy trước đó.
Hai tay của cậu vươn về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, ngực phập phồng, có chút thở hổn hển, dường như là vội vàng chạy đến đây, còn không kịp thở, đã sử dụng dị năng.
"Đi mau! Tôi không kiên trì được bao lâu!"
Thấy Ôn Dao vẫn đứng đó không nhúc nhích, ngược lại cứ nhìn cậu, Lạp Mông càng thêm nóng nảy, người từ bên ngoài đến này sao lại như đầu gỗ thế! Không biết chạy hay sao!
Gấu chó giật giật nhánh dây leo quấn trên chân trước, phát hiện nhất thời kéo không ra.
Nó quơ quơ đầu, ngưng tụ lực lượng, thân thể to lớn lay động trái phải, chân trước dùng sức kéo một phát, trực tiếp kéo đứt nhánh dây.
Lúc gấu chó đáp xuống mặt đất, thân thể hơi nghiêng, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống.
Nó cố gắng chống đỡ thân thể, thở ra từng ngụm từng ngụm, cảm giác thân thể nó vô cùng mỏi mệt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, đầu ẩn ẩn đau, nó cảm thấy bây giờ trạng thái của nó rất không đúng.
Thấy gấu chó đứng không nổi không ngừng lắc đầu, căn bản không có ý định phát động tấn công, Lạp Mông vọt tới trước mặt Ôn Dao, thò tay muốn kéo Ôn Dao, trong miệng gấp gáp nói: "Chúng ta đi mau!"
Thân thể Ôn Dao hơi nghiêng, tránh được tay của nó, nhìn thẳng vào đôi mắt to ngăm đen phía trước.
Lạp Mông bị nhìn chằm chằm không khỏi ngẩn người, nó mở to mắt nhìn, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt khí xông thẳng lên đôi má, trên mặt nóng rát.
Có điều vốn hai má của nó có hai tia đỏ như máu, cho nên nó đỏ mặt nhìn có vẻ không có gì khác biệt.
"Híz-khà-zzz —— "
Thấy thằng nhóc này lại dám ngẩn người nhìn chủ nhân nhà nó, Tiểu Tiểu vây quanh trên cổ Ôn Dao không vui rồi.
Nó dựng thẳng thân người, tựa đầu tiến đến trước mặt Lạp Mông, lưỡi rắn thiếu chút nữa duổi đến mắt nó.
Lạp Mông càng hoảng sợ lấy lại tinh thần, phút chốc cậu thu lại tay phải vắt chéo sau lưng, lắp bắp giải thích nói: "Đúng...!Thực xin lỗi, tôi...!tôi không phải...!không phải cố ý đâu...!tôi...!chỉ là tôi..."
Còn chưa có nói xong, Lạp Mông đã nhìn thấy cô bé ăn mặc sạch sẽ, lớn lên như tiểu tiên nữ trong sách, đưa ra ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vẽ một cái.
Một đường đao nước hẹp dài đột nhiên xuất hiện, bay thẳng về đầu gấu chó.
Nhìn đao nước kia nhẹ nhàng thoải mái xuyên qua đầu gấu chó, gấu chó ngã ầm ầm xuống đất, Lạp Mông chấn kinh ngây ngốc cả người.
Cậu cứng ngắc quay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô bé mới nhìn có vẻ yếu ớt dịu dàng kia đi lên phía trước, không biết từ nơi nào móc ra một con dao găm, nhảy lên trên lưng thi thể gấu chó, ngồi xổm xuống đào cái gì đó.
"Lạp Mông!"
"Anh Lạp Mông!"
Mấy đứa trẻ rời khỏi trước đó cũng vòng vèo đi trở về, bọn nó vây quanh bên người Lạp Mông, bảy miệng tám lưỡi hỏi thăm:
"Anh Lạp Mông, anh không sao chứ?"
"Chúng em đến giúp anh!"
"Đúng đúng đúng, chúng ta cùng nhau một chỗ, làm sao có thể tự mình đi trước!"
"Đúng rồi, con gấu chó kia đâu?"
"Chậc...!Chỗ đó." Lạp Mông duỗi ngón tay chỉ về phía trước, cũng không biết nên làm ra biểu lộ thế nào, chính mình vội vàng chạy đến muốn giúp đỡ, ai biết người ta căn bản không cần.
Bọn nó nhìn theo hướng Lạp Mông chỉ, liếc mắt đã nhìn thấy bóng đen cực lớn ngã trên đất kia.
"Oa, Lạp Mông, là anh gϊếŧ chết nó sao? Thật là lợi hại!" Lệ Na che miệng lại, vẻ mặt kinh hỉ nhìn qua Lạp Mông.
Vẻ mặt những đứa trẻ khác cũng đầy sùng bái quay đầu nhìn về phía Lạp Mông, anh Lạp Mông thật là lợi hại!
"Không phải anh đâu!" Lạp Mông lắc đầu, lại giơ ngón tay chỉ lên: "Các em nhìn kỹ, bên đó còn có người, là cô ấy gϊếŧ."
Nghe lời Lạp Mông nói, lúc này những người khác mới chú ý đến bên trên bóng đen cực lớn kia còn có một người, đúng là cô bé trước đó.
"Cô ấy lợi hại như vậy?" Lệ Na hoài nghi nói.
Lạp Mông gật gật đầu: "Ừm, anh tận mắt nhìn thấy."
"Được rồi, đã không có việc gì rồi, vậy chúng ta không phải cần trở về sao? Trời sắp tối rồi, nếu anh còn không đi sẽ trễ mất."
Lạp Mông nghĩ nghĩ, nhấc chân đi đến bên thi thể gấu chó.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, không biết Lạp Mông muốn làm gì, cũng đi theo.
Ôn Dao ngồi xổm trên lưng thi thể gấu chó, xác định vị trí thú hạch, dùng dao găm kéo một đường, để Tiểu Tiểu chui vào lấy thú hạch ra.
Hiện tại trong tay của Ôn Dao có một viên thú hạch hình cầu màu vàng, cỡ quả bóng bàn, là viên thú hạch to nhất trước mắt Ôn Dao, con gấu chó biến dị này hẳn ở đỉnh phong cấp ba.
Nghe tiếng bước chân đến gần, Ôn Dao đứng người lên, từ trên cao nhìn xuống một đám người đang đi về phía mình.
"Khục khục" Lạp Mông ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười với Ôn Dao, hỏi: "Cậu là ai? Từ đâu tới đây?"
Thấy Ôn Dao vẫn không trả lời, nó tiếp tục hỏi: "Tôi tên là Lạp Mông, nhiều thế hệ chúng ta đều ở chỗ này, bây giờ trời sắp tối rồi, ban đêm trong rừng rậm rất nguy hiểm, cậu có muốn đi đến chỗ chúng ta qua một đêm hay không."
"Anh điên rồi?!" Nghe Lạp Mông mời người không rõ lai lịch đến chỗ bọn họ ở, Lẹ Na trực tiếp đưa ra phản đối.
"Bây giờ chúng ta không biết cô ấy là người tốt hay người xấu, cứ mang về như vậy, xảy ra chuyện làm sao bây giờ? Anh phải nghĩ lại thân thể của thầy!"
"Lệ Na! Cô ấy nhìn không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, làm sao có thể là người xấu? Hơn nữa trong rừng nguy hiểm như vậy, không cùng chúng ta trở về cô ấy có thể chết! Lệ Na, trước kia em không phải như thế!"
"Em còn không phải vì sự an toàn của mọi người sao!"
"Nhưng cũng không thể tùy tiện nhằm vào người khác?"
"Thế trước đó không phải anh dùng cung tên chỉa vào cô ấy rồi sao?"
"Đó là bởi vì..."
Ôn Dao nhìn hai người dùng ngôn ngữ mình không hiểu tranh chấp, suy đoán có thể là vì lời mời mình đến mà dẫn đến sự bất đồng ý kiến.
Ngược lại Ôn Dao không để ý qua đêm ở đâu, Ôn Dao chỉ muốn tìm được đồ vật mình cần tìm là tốt rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui