Mạt Thế Chi Ôn Dao


Thời gian xuất phát rất nhanh đã đến, bởi vì Ôn Minh bận rộn, cho nên phái binh sĩ lái xe đưa mấy đứa trẻ ra quân đội.

Hạ Y Huyên cũng trên xe, lần hành động này vốn là Lâm Khê mời cô đi cùng, lúc ấy cô cũng chỉ tùy tiện hỏi Ôn Dao có muốn đi cùng không.

Vốn cô không ôm nhiều hy vọng, không nghĩ đến Ôn Dao lại đồng ý, nhưng muốn dẫn thêm mấy đứa trẻ đi cùng.

Tâm Lâm Khê cũng lớn, có trẻ con đi cùng thế mà cô cũng đồng ý, cũng không biết cô có lòng tin với đoàn đội của mình hay có lòng tin với bọn Ôn Dao đây.

Cổng đông ở căn cứ xe đến người đi, đầu người đông nghìn ngịt, tuy có nhiều người nhưng tuyệt không huyên náo, ngoại trừ âm thanh ô tô tiến lên phía trước, cơ bản rất ít nghe tiếng mọi người nói chuyện với nhau.

Cổng lớn chia ra hai con đường, người ra căn cứ có thể tùy ý đi ra ngoài, nhưng phải tiến hành ghi chép ở chỗ dụng cụ xoát thẻ CMND, người tiến vào thì phải xếp hàng để tiến hành kiểm an.

Không chỉ kiểm tra thân phận, tin tức cùng chiếc xe, đồng thời còn phải lấy máu kiểm nghiệm.

Nhưng tốc độ so với trước ngược lại nhanh hơn rất nhiều, sở nghiên cứu sinh vật đã nghiên cứu chế tạo ra máy test có thể nhanh chóng phát hiện ra trong máu có chứa thừa số Zombie hay không, tốc độ kiểm an nhờ vậy cũng nhanh hơn.

Thật ra các binh sĩ quân đội mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ trở về đều phải kiểm tra một lần, chỉ có điều Ôn Dao chưa từng kiểm tra mà thôi.

Tuy kiểm tra nghiêm khắc, nhưng mọi người không phàn nàn nhiều lắm, dù sao so với các căn cứ tư nhân đoạt hơn phân nửa vật tư, căn cứ Hoa Nam cũng không cần giao nạp bất cứ vật tư gì.

Người trở lại căn cứ đều mang thần sắc khác nhau, nhưng đa số mọi người đều trầm mặc không nói, dù cho thu hoạch tương đối khá, trên mặt cũng không thể biểu lộ ra chút gì, dù sao bây giờ tiền tài tài vật không được để lộ ra ngoài, nên đa phần mọi người đều lựa chọn giả heo ăn thịt hổ.

Trái ngược lại người ra căn cứ biểu lộ nhẹ nhỏm hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn cười nói đùa với người bên cạnh, nhìn vẻ ngoài có vẻ rất thích ý, cũng không biết cuối cùng người có thể sống sót trở về còn bao nhiêu người.

Lâm Khê dựa vào trên cửa xe, vừa nhìn ra bên ngoài vừa nhai kẹo cao su trong miệng.

Kẹo cao su này là mấy tháng trước làm nhiệm vụ thuận tay có được, nguyên một hộp, trước đó vẫn luôn không nỡ ăn, mắt thấy sắp hết hạn, Lâm Khê mới lấy ra chia cho các đồng đội của mình.

"Lâm Khê, sao cô lại đồng ý mang một đám trẻ đi làm nhiệm vụ vậy? Ở gần thì cũng thôi, lần này chúng ta cần đến gần thành phố, phải mất vài ngày đấy! Mang theo một đám trẻ, đến lúc đó xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Trầm Tích Hương ở một bên phàn nàn, cô thật không hiểu, mang theo trẻ con đi làm nhiệm vụ? Đây là ngại mạng của các cô quá dài rồi hả?
Muốn chết cũng không phải tìm như vậy đâu!
"Đó cũng không phải đám trẻ bình thường, là bọn trẻ trong trường quân đội thiếu niên đấy, còn có dị năng.

" Lâm Khê vừa nhai kẹo vừa trả lời.

Trầm Tích Hương liếc mắt: "Vậy thì thế nào? Còn không phải chỉ là một đám trẻ vị thành niên? Cơ bản không bước ra căn cứ, không biết bên ngoài tàn khốc thế nào, một đám người may mắn sống trong tháp ngà voi.

"
Cũng không phải người may mắn sao, so với những đứa trẻ bị chết đi trong tận thế, bọn chúng không chỉ sống rất tốt, thậm chí còn có thể đến trường, ăn no ngủ kỹ, có căn cứ bảo hộ bọn chúng.

"Hương Hương à, tôi không nghĩ thế nào cả.

" Lâm Khê quay người vỗ vỗ bờ vai của cô, nói lời thấm thía: "Thực ra vì bọn chúng không biết bên ngoài tàn khốc, không biết bọn chúng có bao nhiêu hạnh phúc, cho nên chúng ta mới chịu dẫn bọn chúng ra ngoài thêm kiến thức! Để bọn chúng xây dựng tam quan đúng đắn, cố gắng học tập, sau này trở thành một người hữu dụng!"
"Được rồi được rồi! Hay ăn mặn lại quan tâm củ cải trắng nhạt, cô cũng không phải cô giáo, cũng không phải cao tầng căn cứ, những chuyện này đâu đến lượt cô quản! Thật muốn quản cũng là chuyện của Cố Minh Duệ hoặc Ôn Minh.

"
"Hương Hương, cô không giống mẹ cô chút nào cả, cũng không giống ba cô, một người vì bọn trẻ chịu cực chịu khổ, một người vì nghiên cứu khoa học mà dốc hết tâm huyết, cô nhìn cô xem! Có xấu hổ hay day dứt không!"
Lâm Khê duỗi tay chỉ chỉ vào Trầm Tích Hương, một bộ dáng vô cùng đau đớn.

Trầm Tích Hương nghiêng người liếc nhìn Lâm Khê, một tát đẩy tay của cô ấy ra: "Tôi không giống như bọn họ, tôi không có vĩ đại như vậy, tôi ích kỷ.

"
Nói xong lời này, Trầm Tích Hương nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi: "Tôi hỏi thật, đến cùng cô suy nghĩ thế nào? Cô có thể bảo đảm an toàn của bọn chúng hay không? Đừng đến lúc đó xảy ra chuyện, căn cứ tìm cô gây chuyện, đây không phải đám trẻ bình thường đâu đấy!"
Trầm Tích Hương biết rõ căn cứ đối xử cẩn thận với những đứa trẻ kia thế nào, cô thật lo lắng cho bạn tốt bởi vì lần này mà xảy ra chuyện.

"Yên nào yên nào!" Lâm Khê khoát khoát tay, vô tình nói ra: "Lại không cần chúng ta phụ trách, bọn chúng chỉ theo chân chúng ta đi ra ngoài mà thôi.

"
"Có ý gì?"
"Không phải có Dao Dao sao? Có con bé ở đây thì còn lo lắng cái gì? Nói không chừng nhiệm vụ lần này của chúng ta cũng có thể rất thuận lợi hoàn thành đấy! Đừng nói với tôi cô không biết những lời đồn kia, cô đi quân đội làm nhiệm vụ nhiều lần như thế, có lẽ đã nghe được một ít gì đó.

"
Lâm Khê giao hảo với Cố Minh Duệ và Từ Dương, ngay từ đầu không rõ lắm, sau đó mới từ từ biết Ôn Dao không đơn giản, cộng thêm tin tức của cô linh thông, đã nghe được không ít lời đồn, đối với thực lực của Dao Dao thế nhưng cô vững tin không nghi ngờ đấy.

Trầm Tích Hương đã trầm mặc, đương nhiên cô có nghe nói, những binh sĩ kia đều nói thực lực mạnh nhất trong căn cứ không phải Ôn Minh, mà là em gái của cậu ấy —— Ôn Dao.

Nhưng cô còn chưa tận mắt nhìn thấy qua, làm thế nào cũng có chút hoài nghi, nói thế nào cô bé cũng chỉ mới mười tuổi thôi mà? Đứa trẻ mười tuổi có thể làm được gì?
"Hương Hương, cô phải tin tưởng trên thế giới này có thiên tài tồn tại, không nên bị tư duy cố hữu gò bó, trong tận thế, tất cả đều có khả năng! Ah, bọn họ đến rồi!"
Một chiếc xe quân đội đã tân trang lại từ từ chạy về phía bọn họ, trên đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, mọi người chỉ trỏ chiếc xe, suy đoán người bên trong có mối liên hệ thế nào.

Phải biết, bởi vì quân đội có cổng riêng, ngoại trừ binh sĩ có tình huống đặc biệt bên ngoài cơ bản đều trực tiếp đi từ cổng quân khu đấy, rất ít khi chạy sang bên này.

Đột nhiên xuất hiện một chiếc xe nhìn có vẻ rất có phong cách xe quân đội, tự nhiên dẫn đến mọi người nhao nhao ghé mắt nhìn chằm chằm.

Lâm Khê có chút lắc đầu, vẻ mặt cảm khái: "Ai, có bối cảnh chính là khác hẳn, chậc chậc, chiếc xe này quá ngầu quá xuất sắc rồi, quá phong cách rồi! Lúc nào đó tôi có thể có một chiếc thì tốt quá rồi.

"
"Cô cùng nhị sư huynh cùng đi nhập ngũ, nói không chừng có thể lái chiếc xe này đấy.

"
Nhị sư huynh Lỗ Bằng ở võ quán trước kia của Lâm Khê đã dẫn theo mấy tiểu sư đệ đi nhập ngũ, Lâm Khê cũng không giữ, dù sao người đều có chí riêng, nói không chừng hắn có thể xông pha một phen ở quân đội lập nên thành tựu đây này?
Lâm Khê lắc đầu mạnh: "Được rồi đó, tôi vẫn nhiệt tình yêu tự do, trong bộ đội quá nghiêm rồi, tôi sợ tôi không chịu được.

"
Lúc này đã nói hết lời, xe quân đội cũng chạy đến trước mặt các cô, Hạ Y Huyên quay cửa kính xuống, chào hỏi cùng các cô: "Lâm Khê, chúng tôi không đến muộn chứ?"
"Không có, chúng tôi đến khá sớm, các người đến rồi, chúng ta liền đi xếp hàng đi.

"
Lâm Khê lại thăm dò nhìn về phía chỗ ghế phụ kế bên tài xế, phất tay với Ôn Dao cùng Ngữ Điệp: "Dao Dao ~ Tiểu Điệp ~ đã lâu không gặp ~ có muốn ăn kẹo cao su không?"
Thấy Ôn Dao và Ngữ Điệp đều lắc đầu, ánh mắt Lâm Khê dời sang phía sau, thấy một đám trẻ đang chen chúc phía sau.

"Này! Chào các em, chị là đoàn trưởng Lâm Khê đoàn siêu nhân đặc chiến, các em có thể gọi chị là đoàn trưởng Lâm, cũng có thể gọi chị là chị Lâm Khê, mấy ngày kế tiếp, xin chiếu cố nhiều hơn!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui