Mạt Thế Chi Ôn Dao


Buổi tối ở trên đường cao tốc trôi qua một đêm, ngày hôm sau xuất phát không bao lâu đã đi xuống cao tốc lên quốc lộ, trên đường cái thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xe bị vứt đi, ngẫu nhiên còn có thể gặp được mấy con Zombie lạc đàn, trừ đó ra cũng không gặp được những thứ khác.

Lại thuận lợi chạy suốt một ngày, lúc chạng vạng tối bọn họ gặp được một đoàn xe khá lớn.
Đoàn xe có khoảng mười mấy chiếc xe, quá nửa xe đều là xe việt dã đã qua cải tiến, xe dựa theo trình tự dựng giữa đường, chung quanh có không ít người đang bận rộn, có người nhặt củi nhóm lửa, có người nấu cơm, có người tuần tra, còn có người ngồi tán gẫu với nhau, thậm chí có hai đứa trẻ đang đùa giỡn.
Hồ Hải Phong đang cùng mấy người chiến hữu cùng một chỗ xem bản đồ, hắn khoảng chừng bốn mươi tuổi, đầu đinh, dáng người trung đẳng, ngũ quan cường tráng, làn da bị phơi nắng trở thành màu đồng cổ.

Hắn thoáng nhíu mày, đang suy nghĩ hành trình vài ngày sau.
Lúc Hồ Hải Phong còn trẻ không thích yên ổn, yêu mạo hiểm, yêu kíƈɦ ṭɦíƈɦ, không có việc gì liền yêu thích chạy ra bên ngoài.

Sau này đã có tiền, mua xe, hắn càng vui đến quên cả trời đất.

Cuối cùng vợ chịu không nổi ly hôn với hắn, còn dẫn theo con của hai người đi.
Hắn cũng không để ý, sau này kiếm được chút ít tiền, hắn tự mình tổ chức một đoàn xe, bên trong đều là một vài chiến hữu cùng chung chí hướng, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm về xe cộ, giúp đỡ lẫn nhau cải tiến xe, hẹn nhau cùng nhau đi du lịch, lời trong miệng của bọn hắn chính là lập chí đi khắp non song tổ quốc.
Lúc tận thế tiến đến, vừa lúc hắn tổ chức cả đoàn xe đi thám hiểm trong một khu dân tộc thiểu số ở phía nam, lúc ấy vừa lúc bọn hắn lên núi cắm trại dã ngoại ngắm mặt trời mọc, đợi đến lúc hết xuống núi xem xét, toàn bộ thôn xóm đa phần mọi người đều bị biến thành Zombie, bọn hắn tổn thất mấy người anh em, sau đó rất vất vả trốn thoát.

Tiếp đó mới biết tận thế đến rồi, toàn bộ bên ngoài đều rối loạn.
Thông qua radio biết được cả nước có năm căn cứ, ngoại trừ một nhóm người phải về nhà, những người còn lại đều quyết định đi đến căn cứ Hoa Nam gần đây, Hồ Hải Phong côi cút một người, mỗi lần đi ra đều mang hơn phân nữa gia sản trên người, vì vậy liền chuẩn bị cùng đi đến căn cứ Hoa Nam, hắn cũng thuận lý thành chương trở thành thủ lĩnh của đội này.
Cũng may trên đường đi lần lượt có người đã thức tỉnh dị năng, hắn cũng đã thức tỉnh dị năng hệ thổ, người không có dị năng thì mọi người quanh năm rèn luyện, thể lực không tệ, cầm lấy vũ khí cũng có thể đối phó với Zombie, cộng thêm trên xe có chuẩn bị các loại vật tư, trên đường cũng góp nhặt một ít, bởi vậy trên đường đi cũng không gặp phải khó khăn gì quá lớn.
Trên đường đến căn cứ Hoa Nam, bọn hắn gặp được rất nhiều người cầu cứu, vừa bắt đầu còn cứu người, dẫn theo bọn họ cùng lên đường.
Người đi theo ngày càng nhiều, rất nhiều người theo thời gian dần qua lá gan càng lúc càng lớn, không chỉ muốn bọn hắn cung cấp bảo hộ, thậm chí còn muốn bọn hắn cung cấp đồ ăn, về sau còn đã xảy ra tranh chấp, thiếu chút nữa bị đoạt xe.

Cuối cùng Hồ Hải Phong đều đuổi bọn chúng ra ngoài, chỉ để lại một phần nhỏ người nào thức thời, sau đó chế định quy tắc mới, tất cả mọi người phải dựa theo quy củ này.
Vào hôm nay, bọn hắn lại tiếp nhận hai chiếc xe đi theo, chỉ cần bọn họ tuân thủ một ít quy củ, những thứ khác cũng sẽ không quản.
Hiện tại sắc trời nhanh tối, ban đêm chạy xe cũng không an toàn, bọn hắn dựa theo thói quen trước đó dừng xe lại chuẩn bị qua đêm ở đây.
Lúc này, Hồ Hải Phong đã nghe có tiếng xe đến gần, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng không nhịn được hô to một tiếng: xe tốt!
Theo ánh mắt của Hồ Hải Phong, tự nhiên có thể thấy được đó cũng không phải chiếc xe nhà bình thường trên thị trường, mà đặt hàng đã sửa chữa lại, hắn dám cam đoan nếu có bắn súng cũng bắn không thủng kính thủy tinh của người ta, xem ra người trên xe không đơn giản à, đây cũng không phải kẻ có tiền liền có thể lấy được đâu.
Nhìn thấy chiếc nhà xe từ từ ngừng lại, Hồ Hải Phong để người khác tiếp tục thương lượng bản đồ, chính mình chuẩn bị đi lên chào hỏi.
Đầu tiên xuống xe thế mà lại là cô bé con, nhìn khoảng mười tuổi, làn da có tái nhợt do lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt đen nhánh, trên đầu còn được cột tóc đuôi ngựa, mặc trên người chiếc đầm ô vuông sạch sẽ, là một cô bé vô cùng xinh đẹp.

Đáng tiếc trên mặt mặt không chút biểu tình, ánh mắt nhìn người cũng rất lạnh lùng.
Theo sát phía sau là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, chắc là cha của cô bé rồi, anh lớn lên rất thanh tú, mang trên mặt tươi cười ấm áp, nhìn thấy Hồ Hải Phong, anh cười bắt chuyện: "Xin chào, xin hỏi các người đây là một đoàn xe?"
Hồ Hải Phong thoáng giới thiệu tình huống đội xe của mình, sau đó phát lời mời với Ôn Trác: "Trời sắp tối rồi, cũng không tốt đi đường, nếu không anh cùng chúng tôi qua đêm một chỗ với nhau, nhiều người chiếu ứng tốt hơn."
Lại nói đến quy củ của đội xe mình: "Chúng ta cũng không có yêu cầu cứng nhắc gì, tất cả mọi người chiếu ứng lẫn nhau, chính mình tự phụ trách ba bữa cơm, buổi tối phải thay phiên gác đêm, có điều chúng tôi nhiều người, một buổi tối sắp xếp bốn người.

Còn nếu gặp Zombie thì đều phải xuất lực, nếu như người nào thu thập được vật tư đều là của người đó, có điều chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ đội xe của những người khác."
Ôn Trác nghĩ nghĩ, chỉ nói cùng qua đêm một chỗ, cũng không nói muốn gia nhập đoàn xe hay không, Hồ Hải Phong cũng không để ý, hắn có thể nhìn ra đối phương không đơn giản, không gia nhập không có vấn đề, chỉ cần mục tiêu nhất trí, cùng đi là được rồi.
Tiếp đó Hồ Hải Phong dẫn Ôn Trác đi đến đội xe của bọn họ dạo một vòng, khi biết Ôn Trác bốn mươi lăm tuổi liền sợ ngây người, rõ ràng còn lớn hơn hắn ba tuổi.
"Anh Ôn thật sự có thuật trú nhan à." Hồ Hải Phong cảm thán, Ôn Trác cười cười không nói chuyện.

Lúc trở về Ôn Trác nói cho hắn biết đằng sau còn có một chiếc xe con, Hồ Hải Phong bận bộn chạy đến phía sau xem xét, rõ ràng còn có thai phụ.
Hắn lại để cho Tôn Vũ Triết lái xe đến giữ bọn họ, nói thế nào cũng có phụ nữ có thai, yếu thế lại là người hiểu chuyện bọn hắn vẫn còn có chút chiếu cố đấy.
Ôn Trác chỉ huy Hạ Uyển lái xe đến phía sau đoàn xe rồi dừng lại, lại nhìn thấy con gái nhà mình sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào đám người trong đoàn xe.
Ôn Dao phát hiện có một người rất thú vị, vừa lúc mới bắt đầu cô cũng không chú ý gì, nhưng khi cô dùng tinh thần lực dò xét một lần, lại lòi ra một tinh thần thể.

Thế nhưng khi ánh mắt cô nhìn sang căn bản không có chú ý đến người này, cho đến khi tinh thần lực phát hiện không đúng, liền tập trung nhìn vào, liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo xám ngồi trong đám người kia.
Mặt mũi của hắn rất bình thường, là gương mặt rất phổ thông, vừa nhìn thấy liền quên mất, càng quan trọng hơn là khí tức trên người của hắn, chẳng những không có ý quan sát, mà còn thoáng chốc có thể xem nhẹ hắn, giống như thoáng lướt qua hơi thở của hắn đã bị ngăn chặn lại.
Người như vậy Ôn Dao đã gặp qua ở đại lục Ella, chính là sát thủ bên trong [Thích Khách Liên Minh].
Bọn hắn thuộc tổ chức dưới đất, cũng không được thừa nhận chính thức, có điều sự hiện hữu của bọn hắn không cần người khác tán thành, chỉ cần có người ra giá, lại không có gì khiến bọn hắn không dám nhận đơn.
Trong xã hội pháp trị này cũng có sát thủ? Ôn Dao có chút hăng hái nghĩ.
"Nhìn cái gì đấy?" Ôn Trác đi đến nhìn theo ánh mắt của Ôn Dao nhìn qua đó, trong mắt hiện lên hứng thú: "Ôi!!! Thú vị, không nghĩ đến có thể gặp bọn hắn ở chỗ này.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui