Mạt Thế Chi Ôn Dao


"Nhìn thấy biển có gì không đúng sao?"
Ngữ Điệp không hiểu, bọn họ từ trên trực thăng có thể nhìn thấy mặt biển ở cuối cùng, thực tế biển cách căn cứ Hoa Đông còn một khoảng cách rất xa, cũng không phải nói căn cứ Hoa Đông xây dựng ở bờ biển, cái này không có gì sai nha!
"Lúc đến trường không học giỏi địa lý sao..." Hạ Y Huyên đưa tay chọc chọc vào trán Ngữ Điệp, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ: "Nơi này trước kia chị đã đến, mặc dù không giống chúng ta quan sát từ trên không trung, nhưng theo lý mà nói dù từ trên không trung nhìn qua, đối diện cũng chỉ có thể là thành phố khác, chứ không phải trực tiếp nhìn thấy biển như thế, đây là chuyện gì xảy ra?"
Ôn Minh cũng tiến đến gần cửa sổ nhìn nhìn, thay Hạ Y Huyên giải thích nghi hoặc: "Bởi vì mặt biển tăng lên."
"Cái gì? Mặt biển tăng lên? Em nói là...!những thành phố ở vùng duyên hải kia...!Bị chìm rồi hả?!"
Ôn Minh nhẹ gật đầu: "Đúng vậy."
"Làm sao có thể?" Hạ Y Huyên biểu thị không tin, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mặt biển có thể tăng lên nhiều như thế sao?
"Không có gì là không có khả năng, từ tháng thứ hai bắt đầu tận thế, mặt biển đã bắt đầu từ từ tăng lên, dần dần bao phủ những thành phố thuộc vùng duyên hải có địa thế thấp.

Hiện nay, mặt biển dâng lên khoảng 20 đến 25 mét, bởi vì không có người đo lường tính toán, bây giờ chẳng qua là căn cứ vị trí mặt biển hiện tại tính toán ra mà thôi."
"Trời ạ!"
Đừng thấy 20 mét dường như không nhiều, nhưng cả mặt biển tăng lên! Toàn bộ thế giới cí bao nhiêu thành phố, hòn đảo bị biến mất đây!
"Đây không phải rất nhiều quốc gia trực tiếp bị chìm rồi sao? Đạc biệt là những liền trực tiếp bị chìm rồi hả? Đặc biệt là những quốc đảo kia (Jap)." Hạ Y Huyên không khỏi nhớ đến những quốc gia khác trên trái đất, đặc biệt là một vài quốc đảo (Jap).
"Có khả năng lắm, đặc biệt những hải đảo hình thành từ đá san hô kia, chắc là đã trực tiếp bị chìm ngập rồi."
Hạ Y Huyên thở dài, cũng không biết người của những quốc gia bị chìm kia sẽ như thế nào, có điều...
"Zombie có thể bị chết đuối hay không?"
Hạ Y Huyên nhớ tới một vấn đề, Zombie không cần thở, tất cả năng lượng phát ra đều nhờ tinh hạch, nếu như trên đảo có Zombie, đảo lại bị chìm, người sống sót có khả năng không còn mấy người, thế Zombie thì sao? Chúng sẽ tiếp tục sống sót tiếp sao?
"Mẹ ơi, sẽ không phải bên dưới đáy biển toàn là Zombie đó chứ..."
Vừa nghĩ đến hình ảnh kia, Hạ Y Huyên rùng mình một cái, thế thì thật đáng sợ quá!
Ôn Minh không nghĩ đến Hạ Y Huyên sẽ nghĩ đến chuyện này, quả thật Zombie ở dưới nước sẽ không chết, nhưng cô có phải cũng nên để ý đến áp lực nước biển nữa chứ.
"Biển cạn có khả năng có, biển sâu khó nói, dù sao áp lực biển sâu cho dù là Zombie cũng không chịu nổi đâu đấy?"
Nghe Ôn Minh giải thích xong, Hạ Y Huyên gật gật đầu: "Vậy cũng đúng, có điều như vậy, căn cứ Hoa Đông có nhiều dòng sông hồ nước như vậy, Zombie cũng có khả năng từ dưới nước lẻn vào căn cứ..."
"Trong căn cứ Hoa Nam cũng có dồng sông, chúng ta sắp đặt cửa khẩu ở chỗ tường phòng hộ, chính vì đề phòng thực vật biến dị cùng Zombie tiến vào căn cứ từ trong nước.

Bọn họ ở đây có nhiều dòng sông hơn...!em nghĩ nói không chừng bọn hắn có phương pháp xử lý rất tốt."
Giữa sự trao đổi nói chuyện với nhau, trực thăng từ từ tiếp cận căn cứ Hoa Đông, căn cứ Hoa Đông càng ngày càng rõ ràng hiện ra trước mắt bọn họ.
So với căn cứ Hoa Nam, đa phần kiến trúc căn cứ Hoa Đông cao hơn một chút, cơ bản nhìn không thấy kiến trúc hai tầng.
Nhưng vì để tránh chim biến dị tập kích từ trên không trung, kiến trúc lại không dám xây dựng rất cao, bởi vậy kiến trúc căn cứ Hoa Đông có mật độ rất lớn.
Từ trên cao nhìn xuống, rậm rạp chằng chịt một mảnh, giống như một đám hộp nhỏ.
Hơn nữa con đường khá hẹp, thậm chí bởi vì có nhiều dòng sông, còn có thuyền với tư cách phương tiện tham gia giao thông.
Từ trên trực thăng bọn họ có thể nhìn rõ ràng, đất trống kia tối đa, kiến trúc chỉ tập trung vài nơi, cũng xây tường vây đúng quân đội căn cứ Hoa Đông.
Trên bầu trời hai chiếc trực thăng quân đội cùng lão hổ biến dị biết bay dẫn đến không ít người trong căn cứ chú ý, mọi người tụ tập cùng một chỗ, chỉ vào trực thăng nghị luận nhao nhao.
Người điều khiển đã sớm gửi tín hiệu vô tuyến đến căn cứ Hoa Đông, dưới sự chỉ thị của đối phương từ từ đáp xuống một bãi đất trống ở khu quân đội.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều xuống hết, người điều khiển đang hướng dẫn trực thăng lái về nơi quy định.
Nhìn thấy mấy người Ôn Minh đi xuống, một người nhìn chưa đến ba mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, trên vai có hai gạch một sao thiếu tá mang theo mấy người chạy đến chào đón.
Sau khi hai bên kính hành lễ cho nhau, thiếu tá vừa cười vừa nói: "Hoan nghênh thiếu tá Ôn căn cứ Hoa Nam cùng các vị đến căn cứ Hoa Đông chúng tôi, tôi họ Vệ, gọi là Vệ Tinh, sau này tất cả mọi chuyện của các vị ở căn cứ Hoa Đông tạm thời do tôi phụ trách, có vấn đề gì cũng có thể đến tìm tôi."
"Vệ Tinh?"
Từ Dương vô thức hỏi lại một câu, sau đó phát hiện tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu.
Từ Dương đỏ mặt, cậu xấu hổ khoát khoát tay: "Ách...!Thật xin lỗi, tôi chỉ là..."
"Ha ha." Vệ Tinh phát ra tiếng cười cởi mở, hắn lắc đầu cười với Từ Dương: "Không cần để ý, quả thật tên của tôi rất không đồng dạng như vậy, ai lần đầu tiên nghe tên của tôi đều như vậy cả, nhưng không có cách nào, cha mẹ đặt cho, nhiều năm qua tôi cũng đã quen rồi."
"À...!à...." Từ Dương gãi gãi ót, lặng lẽ lách mình chuyển về phía sau Kỳ Bình, ý đầu che giấu bản thân đi.
Đã xong, lần đầu tiên gặp mặt đã ném mặt mũi căn cứ Hoa Nam đi rồi...
Chút chuyện nhỏ xen vào giữa này qua đi, Vệ Tinh hỏi Ôn Minh: "Một đường khổ cực rồi, thiếu tá Ôn trên đường các người không gặp chuyện gì chứ?"
"Không có gì, một đường rất thuận lợi."
"Vậy là tốt rồi, hiện tại tôi đưa mọi người đến chỗ ở."
Ôn Minh bọn họ đi theo Vệ Tinh đến xe quân đội đang chờ sẵn một bên, một đường chạy đến chỗ ở.
Đây là một tòa ký túc xá ba tầng, vẻ ngoài cũng không tệ lắm, so với những kiến trúc nhìn thấy trên đường còn tốt hơn nhiều, mà trước bãi đất trống đã đậu mấy chiếc xe.
"Đây là ký túc xá chúng tôi chuyên để trống, điều kiện đơn sơ, kính xin rộng lòng tha thứ.

Trong khoảng thời gian này các người ở nơi này, mấy chiếc xe này cũng cho các người sử dụng, có thời gian các người có thể dạo chơi bên ngoài khu quân đội, nơi giao dịch của chúng tôi có không ít thứ tốt đấy."
Ôn Minh nói cảm ơn, ánh mắt nhìn về chiếc xe trên bãi đất trống, hỏi: "Người của căn cứ Hoa Trung cũng ở nơi này?"
Trước khi lên đường Ôn Minh đã biết người của căn cứ Hoa Trung đã đến trước bọn họ một ngày, nhân số cũng không kém bọn họ, cũng lái hai chiếc trực thăng đến.
"Chắc là vậy, trước đó bọn họ đi ra ngoài dạo, bây giờ xe ở chỗ này, chắc đã trở về..."
Vệ Tinh còn chưa có nói xong, lối nhỏ lầu hai liền xuất hiện mấy người, bọn họ nghe bên ngoài có động tĩnh nên ra xem.
Bọn hắn vừa đi ra nhìn thoáng qua, quay đầu về hướng trong phòng hô hai tiếng, đang gọi người bên trong ra.
Đợi đến khi đầu lĩnh một nam một nữ xuất hiện, Vệ Tinh gọi người đàn ông: "Thiếu tá Tần, các đồng chí căn cứ Hoa Nam đến rồi, xuống làm quen thôi nào."
Mà lực chú ý của Từ Dương đặt lên trên người cô gái bên cạnh thiếu tá Tần, cậu im lặng, nuốt xuống lời thiếu chút nữa bật thốt ra.
Đây không phải là An Ninh sao!
Đúng vậy, người xuất hiện ở lầu hai đúng là hai người Tần Thiếu Minh cùng An Ninh!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui