Bành Hải Ninh sau khi nói chuyện cùng Ôn Minh vài câu, ánh mắt chuyển sang Hạ Y Huyên: "Đây là tiểu thư Hạ Y Huyên à, thân thể ông Hạ dạo này thế nào?"
"Ông nội ở nhà rất tốt, tinh thần rất đủ, trước khi tôi đến căn cứ Hoa Nam mỗi ngày ông đều dậy sớm rèn luyện đấy." Hạ Y Huyên cười ngọt ngào, giọng điệu nhẹ nhàng.
Bành Hải Ninh gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, lần này cô trở về căn cứ Hoa Bắc cho tôi gửi lời hỏi thăm đến ông Hạ."
"Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nói."
Trò chuyện với Hạ Y Huyên xong, đã có người mang thức ăn lên rồi, Bành Hải Ninh lại nhìn sang Ôn Dao và Ngữ Điệp: "Hai cô bé xinh đẹp này là..."
"Đều là em gái tôi."
Ôn Minh tiếp lời, còn gắp mấy khối thịt chia ra đặt vào chén các cô.
Bành Hải Ninh cười cười, chủ động đưa tay chuyển động đĩa quay trên bàn cơm, ra hiệu bọn họ nếm thử thức ăn trước mặt.
"Tục ngữ nói lên núi ăn núi, ven biển ăn biển.
Những thứ này đều là hải sản đặc sắc ở căn cứ Hoa Nam chúng tôi, nếm thử xem hương vị thế nào."
Bữa tối lần này vô cùng phong phú, trên bàn cơm bày đầy hải sản:
Cua biển hấp trên dĩa lớn, mực dài hơn hai mét, ốc biển to bằng nắm đấm, các loại nghêu sò ốc hến cũng đầy cả bàn...
Tóm lại, không chỉ hải sản thông thường trước tận thế, mọi thứ còn to gấp đôi trước kia.
"Cái đầu của con hải sản này cũng quá lớn rồi..."
Nghe Hạ Y Huyên nói nhỏ, Bành Hải Ninh cười nói: "Không có gì kỳ quái, cũng giống như thú biến dị, những sinh vật biển này hoặc nhiều hoặc ít cũng xảy ra biến hóa.
Nhưng mọi người yên tâm, đã sớm kiểm nghiệm qua, ăn được đấy."
"Những vật này có lẽ cũng không dễ dàng bắt được?" Hạ Y Huyên tiếp tục đưa ra nghi vấn.
"Là rất không dễ dàng đấy, nhưng mọi người đường xa mà đến, nên lấy ra thứ tốt nhất đón tiếp các vị."
Ôn Dao nếm thử vài món ăn, phát hiện hương vị còn không tệ, không có mùi tanh bình thường, ngược lại chất thịt rất ngon, còn có chút ngọt.
Ôn Dao quyết định, trước khi đi căn cứ Hoa Bắc phải kiếm nhiều hải sản bỏ vào trong không gian, như vậy lúc nào cũng có thể ăn được.
Lúc cụng ly, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh báo ngắn ngủi chói tai: "Tít —— "
Mọi người nhao nhao dừng lại nhìn về phía ngoài cửa, nhưng tiếng cảnh báo vang lên một lần liền ngừng lại.
Đang lúc mọi người hai mặt nhìn nhau, Bành Hải Ninh mở miệng giải thích nói: "Các người đừng lo lắng, đó là tiếng còi cảnh báo của căn cứ, báo Zombie đã đến, nhưng chỉ vang lên một lầntình huống không nghiêm trọng lắm, đợi lát nữa sẽ có thông báo."
Vừa dứt lời, ngoài cửa quả nhiên vang lên tiếng thông báo: "Xin mọi người chú ý, phía Tây Bắc căn cứ xuất hiện bầy Zombie triều cỡ nhỏ, dự tính sau bốn mươi phút sẽ đến gần căn cứ, mời mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Tây Bắc phương hướng xuất hiện tiểu cổ Zombie triều, dự tính 40 phút đồng hồ sau đến căn cứ phụ cận, thỉnh mọi người chuẩn bị sẵn sàng, không phụ trách chiến đấu cấm đến gần khu vực chiến đấu.
Lặp lại lần nữa, phía Tây căn cứ..."
"Chỉ là bầy nhỏ Zombie mà thôi, các người đừng lo lắng, tiếp tục ăn cơm nào."
Nghe giọng nói Bành Hải Ninh đầy vui tươi hớn hở, vẻ mặt mọi người có chút quái dị.
Ngài là căn cứ trưởng à?
Là tư lệnh quân đội à?
Cứ bình tĩnh như vậy sao!
Có Zombie đến cũng không lo lắng an nguy của căn cứ, còn có tâm tư vui chơi giải trí?
Ánh mắt mọi người thật sự quá rõ ràng, Bành Hải Ninh biết rõ trong lòng bọn họ nghĩ gì, hắn cầm lấy cái chén trong tay uống một ngụm nước trà, kiên nhẫn giải thích với bọn hắn:
"Có lẽ các ngươi cũng biết, trước lúc tận thế, vùng duyên hải phía đông chúng tôi là địa khu có nền kinh tế phát triển, nhân khẩu đông, mật độ lớn.
Bởi vậy, nơi này của chúng tôi có một vài nơi Zombie cũng nhiều, cộng thêm địa thế thấp phẳng, tỷ lệ Zombie công kích cũng lớn.
Từ thời kỳ đầu căn cứ Hoa Đông thành lập, chúng tôi đã trải qua tất cả trận chiến lớn nhỏ, mỗi một lần đều vô cùng thảm thiết, mà những thành phố xung quanh chúng tôi cũng đã nhanh chóng bị chúng tôi tạc bằng rồi.
Cho nên thời kỳ đầu thành lập căn cứ, nhân khẩu ở căn cứ Hoa Đông chúng tôi cũng là tối đa đấy, bây giờ cũng cùng các người không sai biệt lắm, đều đã hy sinh trong chiến đấu.
Cho nên bầy Zombie nhỏ này đối với chúng tôi mà nói không phải chuyện lớn gì, chúng tôi cũng quen rồi."
Nghe Bành Hải Ninh giải thích, lúc này bọn hắn như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó chợt nghe hắn tiếp tục nói: "Nếu như các người lo lắng, không bằng đợi lát nữa cùng đi với tôi lên tường phòng hộ nhìn xem một chút đi."
Bởi vì nghĩ đến Zombie, tiếp đó mọi người cũng không có tâm tình đùa giỡn, rất nhanh đã ăn xong bữa tiệc, sau đó cùng Bành Hải Ninh đi đến hướng tây bắc căn cứ Hoa Đông.
Hiện tại đã qua nửa giờ, dựa theo lời thông báo trước đó, bầy Zombie nhỏ kia rất nhanh sắp đến rồi.
Tường phòng hộ căn cứ Hoa Đông càng dày và cao hơn hẳn căn cứ Hoa Bắc, mặt ngoài tường còn có thể nhìn ra mới sửa chửa cách đây không lâu.
Trên đỉnh tường cách nhau vài mét đều có một đèn pha cực lớn, bây giờ đèn còn chưa mở, toàn bộ khu vực đều tối đen một mảnh.
Các chiến sĩ tham chiến cũng đã chuẩn bị xong, bọn hắn đều đứng tại cương vị của mình chờ lệnh, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào mảnh đen kịt phía trước.
Mà ở bên kia, cũng có không ít người không mặc quân trang, bọn họ là người trong hiệp hội dị năng giả căn cứ.
Ôn Minh bọn họ đi theo Bành Hải Ninh đứng một chỗ trên tường phòng hộ tạm thời nghe chỉ huy, nghe một bên chỉ huy báo cáo tiến độ chuẩn bị cùng khoảng cách Zombie tiến đến căn cứ.
Vào thời điểm Zombie cách tường phòng hộ khoảng mấy trăm mét, "Ba~" một tiếng, tất cả đèn pha đều mở lên, lập tức xua tan hắc ám chung quanh, chiếu sáng địa phương cách mấy trăm mét thoáng chốc sáng như ban ngày.
Xa xa có thể nhìn thấy có cái gì đó lao về bên này rất nhanh, chỉ mấy phút đồng hồ, có thể nhìn thấy rõ Zombie xông lên phía trước nhất, dưới ánh đèn pha càng lộ ra gương mặt tái nhợt đầy dữ tợn.
Dưới đèn pha chiếu rọi xuống, nhất cử nhất động của Zombie càng thấy rõ ràng hơn, chúng vung vẩy móng vuốt đánh về tường phòng hộ.
Chiến đấu đã bắt đầu rồi, Ôn Minh bọn hắn phát hiện, dị năng giả căn cứ Hoa Đông đa phần đều là dị năng giả hệ thủy, hơn nữa khác với đa phần dị năng giả hệ thủy của bọn họ, lực công kích của bọn hắn rất mạnh, thậm chí phối hợp cùng dị năng giả hệ băng, lực sát thương càng lớn hơn.
Từ cách bọn hắn chiến đấu cách sử dụng kỹ năng cùng kỹ xảo, cùng với phương thức phối hợp, có thể nhìn ra đây là một đám binh sĩ thân kinh bách chiến (đã trải qua trăm trận đánh).
Xem ra tư lệnh Bành nói không sai, quả nhiên bọn hắn gặp nhiều hơn, trình độ này thật đúng là đồ chơi cho con nít.
Chiến đấu không đến hai giờ đã xong, lần này đẳng cấp bình quân của bầy Zombie cũng không cao, cũng không khó giải quyết Zombie có đẳng cấp cao, bởi vậy tốc độ giải quyết cũng rất nhanh.
Trên đường đi trở về, Ôn Minh đưa ra một vấn đề: "Tư lệnh Bành, tôi thấy trong lúc chiến đấu, các người dùng vũ khí không nhiều, ngoại trừ lúc mới bắt đầu dùng, sau đó đều dựa vào dị năng của các chiến sĩ, vì sao?"
"Vấn đề này ah, rất đơn giản, vì tiết kiệm đạn dược chứ sao.
Giai đoạn trước chúng tôi thiếu dị năng giả, đẳng cấp lại thấp, thời điểm Zombie công thành đa phần đều dùng súng ống đạn dược, nhưng bây giờ cũng không còn nhà máy công nghiệp quân sự sản xuất nữa, trong căn cứ không còn nhiều hàng tồn lắm, muốn bổ dung thì phải đi vào những căn cứ quân sự trong núi sâu kia.
Cậu cũng thấy rồi đấy, nơi này của chúng tôi đi ra ngoài một chuyến không dễ dàng gì, nói không chừng đi ra chưa được bao lâu đã gặp phải đại quân Zombie rồi, cho nên chờ dị năng chúng tôi cao hơn, có thể sử dụng dị năng thì dùng dị năng giải quyết, chỉ khi có nhóm Zombie triều lớn công thành chúng tôi mới sử dụng vũ khí có lực sát thương lớn.".