Mạt Thế Chi Ôn Dao


Ôn Dao nhìn thấy bóng đen trên đỉnh đầu càng ngày càng gần bóng đen, nhếch môi, trong tay phải xuất hiện một cây roi nước càng ngày càng dài, bức lui ba con chó biến dị vừa lao nhanh đến, tay trái vung lên, quanh người xuất hiện một tầng màn nước nửa vòng tròn.
Chặn lại tất cả dị năng tấn công, đem màn nước hóa thành vô số mũi tên nước, thủy xa xa nhìn lại, dường như giống con nhím khổng lồ màu xanh da trời.
Thân thể "Lam gai nhím" run lên, đem tất cả nước bắn về bốn phía, lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, toàn bộ bầy chó đều rối loạn.
Ôn Trác ngay lúc Ôn Dao vung cây roi nước lên, liền lấy từ trong ba lô hai khẩu súng – trước đó Ôn Dao giả bộ như cầm chocolate bỏ vào đấy, đáng tiếc ba lô quá nhỏ, để không được súng tiểu liên, súng trường.
Súng trong tay, Ôn Trác bắt đầu tiến hành bắn chó biến dị.

Anh biết rõ loại súng ngắn này chỉ có thể đối phó chó biến dị bình thường, vua chó có lẽ khó đối phó hơn.

Bởi vậy, anh chủ yếu bắn những con chó bị mũi tên nước bắn trúng nhưng còn chưa chết, hay những con chó biến dị vẫn có thể đi đi lại lại, căn bản một phát súng bắn vỡ đầu một con.
Những người khác nhìn thấy đều bị chấn kinh cả rồi, bọn hắn làm sao cũng không ngờ chuyện lại chuyển biến đột ngột như vậy, vừa mới rồi còn không phải thả người đi rồi sao? Làm sao thoáng chốc đã đánh nhau rồi?
Vẫn là Hồ Hải Phong nhanh chóng kịp phản ứng, hắn duỗi ra hai tay, hét lớn một tiếng, hai tay chống đất, từ trước mặt hắn không ngừng vươn ra một sợi gai đất, trực tiếp chồng chất vào chó biến dị, không ít chó biến dị trốn không kịp, bị gai đất đột nhiên xuất hiện đâm xuyên thấu.
Mọi người cũng từng người phản ứng kịp, các thành viên trong đoàn xe sớm đã có ăn ý, bọn hắn dựa theo phối hợp trước đó ba người thành một tổ, bắt đầu phát động tấn công về đám chó biến dị.
Quốc vương bị tình huống đột phát đánh trở tay không kịp, con người xảo quyệt!!
Quốc vương giận dữ, nó giơ lên chân trước, hung hăng nện trên mặt đất, toàn bộ quảng trường đều bị lắc lư, lấy Quốc vương làm trung tâm bốn phía sinh ra vô số vết rách.

Không ít người bị bất ngờ, không đứng vững ngã xuống mặt đất, bị chó biến dị bên người nhân cơ hội vồ một cái.
Ôn Dao ổn định thân thể, híp mắt nhìn Quốc vương, quả nhiên, Quốc vương không chỉ có hệ tinh thần, còn có hệ sức mạnh.
Ôn Dao nghiêng người tránh thoát chó biến dị đánh từ phía sau, đồng thời trước đánh bay con đó.

Tay trái rất nhanh ngưng tụ ba quả đạn nước áp suất, phân chia quăng về phía chó biến dị đứng đầu.

Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên liên tiếp, không ít chó biến dị trốn không kịp bị nổ cụt chân đứt tay, hoàn toàn thay đổi.

Nơi quảng trường phía trên gạch đá xanh lưu lại một bãi máu sền sệt, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Quốc vương thấy một màn như vậy, mắt trái trừng đến đỏ bừng, bộ lông màu vàng không gió mà bay.

Nó ngửa đầu ngẩng lên trời gầm lớn một tiếng, sát khí ngút trời như ngọn núi đè xuống Ôn Dao.
Ôn Dao không chút sứt mẻ, trong lòng bàn tay trái xuất hiện mấy viên tinh hạch đã tinh lọc, nắm chặt thời gian hấp thu, dị năng tiêu hao hơi nhiều, boss còn chưa có đánh xong, cũng không thể không có xanh rồi.
Đột nhiên, Ôn Dao cảm thấy một luồng tinh thần lực đánh úp về phía cô, trực tiếp đụng đến hải khu ý thức của cô.

Đây là muốn quyết đấu tinh thần lực rồi hả?
Đây là nó nghĩ không ra, muốn so tinh thần lực với cô?
Ôn Dao biến hóa tinh thần lực thành bức tường lấp kín, ngăn cản công kích của đối phương, đồng thời cuốn lấy tinh thần lực của đối phương không cho nó cơ hội chạy thoát, tiếp đó Ôn Dao Phân môt tia tinh thần lực hóa thành lưỡi đao trực tiếp chặt đứt liên hệ giữa đoạn tinh thần lực kia với tinh thần căn nguyên của nó.
Quốc vương phát ra một tiếng rên rĩ, đau đớn kịch liệt khiến nó nhịn không được lảo đảo một cái, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.
Chung quanh chó biến dị may mắn còn sống sót công kích càng thêm mãnh liệt, Ôn Dao không thể không buông tha ý định thừa thắng xông lên, trở tay chém ra mấy mũi tên nước, đâm xuyên qua vào đầu chó biến dị nhào đầu đến.
Đợi Ôn Dao giải quyết xong chó biến dị bên người, đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Quốc Vương, những người khác chiến đấu cũng đều đã xong, chết năm người, trong đội xe của Hồ Hải Phong có hai người.
Đều do lúc bị chấn động, không kịp thời phản ứng, bị chó biến dị bên người cắn chết.

Những người khác cũng từng người chật vật không chịu nổi, hoặc bị thương nhiều hoặc ít.
Ngược lại cả người Ôn Trác không nhiễm một hạt bụi, Ôn Dao thoáng hoài nghi nhìn Ôn Trác, không rõ làm sao anh làm được như vậy, phải biết trên quần áo của cô đều dính không ít vết máu đây này!
Vẻ mặt người còn sống sót bi thống, người anh em vừa rồi còn cùng một chỗ tác chiến, đảo mắt đã sinh tử cách xa.
Mắt Hồ Hải Phong đỏ lên, từ trên người người chết cắt một đoạn tóctheo từng cái chết đâu trên thân người cắt một đoạn tóc, dùng quần áo của bọn hắn phủ lên trên người họ.
Đây là ngay từ đầu bọn hắn đã nói cùng nhau, nếu chết rồi thì khi tìm được thi thể lại cắt một đoạn tóc, đến lúc đó khi gặp được người nhà của bọn hắn thì giao cùng với tín vật khác cho bọn họ.
Lần này chết nhiều người nhất, đến hai mươi ba người, chết năm người.
Hồ Hải Phong cẩn thận từng li từng tí cất kỹ tóc kia, lau con mắt có chút ướt át, trong đoàn xe cơ bản đều là bạn bè cũ quen biết nhiều năm, tình cảnh thời gian trước cùng lái xe đi du lịch hiện rõ mồn một trước mắt, mà hôm nay...
"Được rồi, thừa dịp đám chó biến dị kia không còn, chúng ta đi nhanh lên! Cũng không biết những người ở đầu trấn như thế nào rồi..."
Hồ Hải Phong có chút lo lắng, những người ở lại cơ bản đều là người gia nhập sau này, đa phần là người già phụ nữ và trẻ em, chỉ có mấy người trong đoàn xe.

Nếu như còn có những con chó biến dị khác...
Hồ Hải Phong không dám lại nghĩ đến: "Nhanh! Chúng ta trở về!"
"Đợi chút!" Trần Tử Hiên gấp gáp, thật vất vả đánh lui đám chó biến dị, hắn còn chưa tìm được ba mẹ của hắn, hơn nữa trong các tầng lầu tòa cao ốc này có khả năng còn những người khác sống sót, sao có thể cứ như vậy đi rồi hả?
"Trong cao ốc này chắc vẫn còn người sống sót, chúng ta cùng đi cứu họ được không, rất nhanh mà!" Trần Tử Hiên cầu khẩn nói.
Mọi người nhìn lẫn nhau vài lần, cuối cùng vẫn là Hồ Hải Phong đứng dậy: "Người anh em à, không phải chúng tôi không muốn cứu, cậu muốn đi vào, chúng tôi còn có người thân ở đầu trấn, đều là người già phụ nữ trẻ con không có sức chiến đấu, chúng tôi phải chạy đến đó xem.

Hơn nữa, bây giờ chúng tôi đều bị thương, dị năng thể lực đều tiêu hao gần như không còn, những con chó biến dị kia không biết lúc nào trở về, cậu phải biết con vua chó kia còn chưa chết.

Cậu cũng không thể để phần lớn người phải chịu chết? Cho nên tôi nói người anh em à, cậu vẫn nên tự chiếu cố chính mình trước, tranh thủ thời gian tìm ít vật tư rồi rời khỏi nơi này đi."
Trần Tử Hiên thất thần, thật sự phải vứt bỏ ba mẹ mình để chạy trốn khỏi cái chết sao? Ánh mắt hắn chuyển qua Ôn Dao, vừa rồi cô bé kia có dị năng rất lợi hại, không chỉ bị nhiều chó biến dị như vậy bao vây tấn công cũng không có việc gì, còn đánh Quốc vương chạy mất.
Hắn lại nhìn về phía Ôn Trác, người đàn ông này cũng không đơn giản, bắn chuẩn xác khỏi phải nó, không biết vì nguyên nhân gì, những con chó biến dị kia đều không tấn công anh, dường như không phát hiện gì khác, nếu như có bọn hắn ở lại thì cha mẹ hắn...
Nhìn ra suy nghĩ của Trần Tử Hiên, Ôn Trác cười cười áy náy: "Vợ tôi còn ở đầu trấn, cô ấy rất yếu đuối, cần chúng tôi bảo vệ."
Trần Tử Hiên cắn răng, cuối cùng vẫn quay người chạy vọt vào cao ốc, mạng này của hắn xem như nhặt được, không tìm được ba mẹ lương tâm hắn bất an!
Nhìn thấy Trần Tử Hiên vẫn lựa chọn trở về, Hồ Hải Phong thở dài, mời những người khác lên xe.
Ôn Trác đi về phía xe vài bước, phát hiện Ôn Dao vẫn còn đứng ở đó không nhúc nhích, vì vậy quay trở lại đi đến bên người cô hỏi: "Dao Dao?"
Ôn Dao ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, rất nghiêm túc nói ra: "Ba đi về trước đi."
Ôn Trác thoáng nhíu mày, có chút không đồng ý nói: "Con muốn đi tìm con vua chó kia?"
Ôn Dao gật gật đầu.
Đương nhiên, thừa dịp nó bị thương phải lấy mạng nó, cô cũng không muốn giữ lại kẻ địch ở một nơi bí mật nào đó, tuy nói có khả năng sau này không gặp lại, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất nha.
Hơn nữa, con chó này cũng biết thịt của dị năng giả cùng tinh hạch Zombie có thể gia tăng năng lượng của bản thân, trời biết cuối cùng nó sẽ trở thành trưởng thành thành cái dạng gì.

Trong từ điển của Ôn Dao, lại không có mặc kệ, đương nhiên phải đem nguye hiểm bóp chết từ trong trứng nước!
"Đi, trở về." Ôn Trác trầm mặt.
Mặt Ôn Dao không thay đổi nhìn anh, ba ngăn được con à?
Ôn Trác nhịn không được dùng tay vuốt vuốt huyệt thái dương, khó được cảm thấy có chút đau đầu, con gái quá lợi hại rất có chủ kiến cũng không tốt, lúc này muốn leo lên trời à?!
"Con xác định muốn vậy? Con có nghĩ đến sau khi trở về mẹ con phản ứng như thế nào hay không??" Ôn Trác không khuyên nữa, chỉ là vô cùng dịu dàng hỏi cô.
Nhìn thấy gương mặt đầy tươi cười của Ôn Trác, Ôn Dao cảm thấy sau lưng có chút sợ hãi, tiểu nhân! Còn cáo trạng!
Tuy mẹ Ôn bình thường dịu dàng dễ gần gũi hơn, nhưng khi nổi giận lên...
Nhớ đến lúc sáu tuổi làm sai chuyện chịu sự giáo huấn...!Ôn Dao nhịn không được rùng mình một cái, nhớ lại chuyện này quá thống khổ, quả thật không muốn nhớ lại! Ôn Dao chậm rãi thở ra một hơi, kiên định nói: "Đi!"
Trong lòng không khỏi rơi lệ đầy mặt, không có chuyện gì nữa, chẳng qua bán manh thôi mà, xin tha thứ là được rồi, cô mới mười tuổi thôi, vẫn trong tuổi thọ có thể bán manh!
Ôn Trác gật gật đầu, cười đến càng ôn nhu hơn: "Đúng vậy, không hổ là con gái của ba, có dũng khí! Ba sẽ nói kỹ cho mẹ con biết, mẹ con nhất định sẽ vui vẻ lắm đấy." giọng nói còn nhấn mạnh hai chữ "nói kỹ" cùng "vui vẽ".
Ôn Dao cảm thấy càng bi phẫn, cái người lòng dạ hiểm độc đấy! Anh nhất định sẽ thêm mắm thêm muối cáo trạng đấy!
Ngổn ngang trăm mối hừ một tiếng, Ôn Dao xoay người rời đi.
Ôn Trác nhìn Ôn Dao càng chạy càng xa, khóe miệng không ngừng giơ lên, ah, quả nhiên trêu chọc con gái vẫn rất thú vị, trở về nhất định phải từ từ giải thích kỹ càng với Uyển Uyển mới được.

Hửm, nói như thế nào đây? Cái này phải suy nghĩ thật kỹ.
Hồ Hải Phong đang chờ bọn người Ôn Trác lên xe rồi cùng đi, vừa rồi dị năng của cô bé kia quả thật quá kinh người, hoàn toàn giống như đồ sát, dị năng hệ thủy có thể cường đại như vậy, thế mà dị năng hệ thủy trong đội xe bọn họ mỗi ngày chỉ có thể phóng chút nước mà thôi!
Cùng là dị năng giả, đối phương còn là một đứa trẻ mười tuổi, làm sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ? Đứa nhỏ này không phải người trái đất...
Hoàn toàn không biết chân tướng, Hồ Hải Phong rất nhanh nhìn thấy Ôn Trác một người đi về hướng xe bên kia, mà Ôn Dao lại chạy theo hướng ngược lại càng chạy càng xa.
Hồ Hải Phong vội vàng xuống xe, hắn bước nhanh đến bên người Ôn Trác, giọng điệu lo lắng hỏi: "Làm sao anh lại để đứa nhỏ chạy qua bên kia rồi vậy? Mau gọi trở về đi? Không phải anh mắng cô bé chứ? Anh..."
Ôn Trác cũng không mở miệng, lại nhìn Hồ Hải Phong đơi đến lúc hắn nói không ra lời, mới lên tiếng: "Dao Dao có chút việc, xong xuôi sẽ trở lại thôi."
Hồ Hải Phong sốt ruôt, nhưng hắn nghĩ đến cô bé có sức chiến đấu mạnh như vậy, sau này trở về xem như có chó biến dị cũng không sợ, làm sao lại không cùng đi trở về rồi chứ? Hơn nữa, cô bé đi một mình gặp nhiều nguy hiểm lắm đấy!
Hồ Hải Phong ngẩng đầu, muốn chạy đến phía trước cản Ôn Dao lại, ai ngờ ngay cả bóng người cũng không thấy.
Vừa rồi không phải còn ở đằng kia sao? Sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi rồi?
Lại quay đầu muốn tiếp tục nói với Ôn Trác gì đó, kết quả Ôn Trác sớm đi xa cũng lên xe, thậm chí trực tiếp khởi động xe lái trở về.
Bây giờ là chuyện gì đây chứ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui