Mạt Thế Chi Ôn Dao


"Đúng vậy, lạc đường."
Hạ Diệc Thần giải thích nói: "Trong một lần làm nhiệm vụ gần đây, bọn hắn đều đã từng thất lạc với đồng bạn, sau vài ngày một mình trở về căn cứ.

Bởi vì bên ngoài làm nhiệm vụ xảy ra chuyện này thật sự quá thông thường, bởi vậy không có bất cứ người nào sinh nghi."
"Sau khi trở về tất cả cũng bình thường?"
"Theo người chung quanh nói là như vậy, nếu như không phải chuyện ngày hôm nay, không người nào nghĩ đến bọn hắn sẽ làm như vậy."
"Nhưng, mục đích của đối phương là gì? Chỉ là gây thêm phiền phức cho căn cứ?"
Dù sao hai người kia đẳng cấp cũng không cao, đối với người bình thường không có dị năng còn có khả năng uy hiếp, nhưng bây giờ ngoại trừ dị năng giả mới thức tỉnh dị năng, đa phần dị năng giả đều cấp ba, cấp bốn...!đối với dị năng giả mà nói cấp bậc của bọn hắn chỉ là đưa đồ ăn mà thôi.
Hạ Diệc Thần cũng rất nghi hoặc: "Anh cũng không hiểu nổi, dù sao tận thế đã lâu như vậy, căn cứ quản lý các phương diện đã gần như hoàn thiện, nếu như muốn dùng loại phương pháp này gây rối loạn từ bên trong để làm sụp đổ căn cứ, khiến căn cứ bối rối, ý định này cũng quá ngây thơ rồi."
Quả thật bây giờ mọi người nhìn thấy những thứ căn cứ biểu hiện ra bên ngoài, căn cứ chỉ thể hiện cho bọn họ những điều cần lộ ra ngoài, trong căn cứ có không ít bí mật không công bố đại chúng, mỗi một căn cứ cũng không phải đều đơn giản như vậy.
Hơn nữa, bây giờ sinh sống trong căn cứ khá ổn định, không có người thật sự nguyện ý đối nghịch với căn cứ, chỉ cần không quá phận, đa phần mọi người đều yên lặng chịu đựng.
Dù sao, tất cả mọi người chỉ muốn sống sót.
Bàn bạc một vòng cũng không có cách nói nào khá hoàn thiện, nhưng trong lòng Hạ Diệc Thần cũng có một cơ sở, bởi vì từ việc đối phương lựa chọn người đến, có khả năng hắn chỉ khống chế dị năng giả cấp hai ba, số lượng hơn nữa cũng không lớn.
"Được rồi, hôm nay làm phiền hai em quá, còn lại các em cũng không cần quan tâm, yên tâm chơi đùa ở căn cứ nha."
Hạ Diệc Thần vỗ vỗ sau lưng Ôn Minh, lộ ra nụ cười du côn với Ôn Dao: "Dao Dao, nếu em còn muốn xem tỷ thí, sớm nói với anh, anh sẽ sắp xếp cho em tiết mục đặc sắc nhất, em còn có thể đặt cược chơi đùa."
Ôn Dao gật đầu đồng ý, nhưng cảm thấy mình sẽ không đi nữa, dù sao thật sự không có gì hay cả.
Hạ Diệc Thần vội vã chạy về quân khu, nhưng vẫn bị mẹ già nhà mình lôi kéo lại, dùng tốc độ gió cuốn mây tan quét sạch chén cơm, sau đó hô với Ôn Minh: "Ôn Minh, ngày mai nếu không có chuyện gì thì đến phố Trường An tìm anh, anh dẫn cậu đi xem vài thứ."
Đợi đến lúc Ôn Minh đồng ý, cậu mới xông ra khỏi nhà, không bao lâu, tiếng động cơ ô tô vang lên, rồi dần dần biến mất.
Những người lớn cũng không hỏi bọn họ nói gì với nhau, nếu như cần bọn hắn biết tự nhiên sẽ biết thôi.
Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Ôn Dao gõ cửa phòng Ôn Minh.
Thấy em gái ban đêm đến tìm mình, Ôn Minh có chút kinh ngạc.
Dù sao, từ nhỏ Ôn Dao đã độc lập, rất ít khi một mình tìm cậu nói chuyện.
Chẳng lẽ...
Ở nhà họ Hạ em gái cảm thấy không được tự nhiên? Muốn tìm người anh trai như cậu thổ lộ ra hết?
Trong lòng Ôn Minh không khỏi dâng lên một luồng nhiệt nóng, trong đầu cậu hiện ra nếu như em gái nói không thích ứng thì cậu nên trả lời thế nào đây, thậm chí nghĩ đến nếu không dẫn em ấy ra ngoài chơi? Hoặc để Đại Hoàng chở em ấy bay lên?
Nhìn anh trai của mình đột nhiên hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào mình, Ôn Dao có chút ngơ ngác.
Anh trai đây là làm sao vậy? Cảm xúc chấn động hình như có chút kỳ quái!
Trong lòng Ôn Dao hơi do dự, Ôn Dao cũng không biết có nên hỏi chuyện xảy ra ở nhà họ Tề hay không, dù sao cũng là mình nghe lén, nói ra hình như có chút xấu hổ đấy...
Hơn nữa Ôn Dao cũng không phải muốn quản cuộc sống của Ôn Minh, dù sao nếu như muốn tìm chị dâu tự nhiên phải là người anh trai yêu thích rồi, không có quan hệ nhiều đến Ôn Dao lắm.
Ôn Dao chỉ không hy vọng anh trai vì một chút chuyện mà thỏa hiệp, vi phạm ý nguyện của mình.
Dù sao quan điểm của Ôn Dao, tự nhiên hạnh phúc của anh trai nhà mình càng quan trọng hơn.
Thấy em gái khó có khi lộ ra vẻ không tự nhiên xoắn xuýt hai tay cả buổi không nói chuyện, Ôn Minh càng hiếu kỳ rồi, đến tột cùng chuyện gì vậy, lại có thể khiến Dao Dao khó mở miệng như vậy?
"Ừm...!anh, anh cảm thấy chị Tề Kỳ thế nào?"
Nghĩ nửa ngày, cuối cùng Ôn Dao cũng nói ra câu đầu tiên.
Ôn Minh sững sờ, không phải em gái không thích ứng sao? Có liên quan gì đến Tề Kỳ?
"Hôm nay ở bên ngoài đã nghe được một ít lời đồn."
Mặc dù không nói rõ, nhưng Ôn Minh lập tức hiểu ý Ôn Dao.
Chuyện này chẳng lẽ trong căn cứ cũng lan truyền?
Ôn Minh đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Ôn Dao, vừa cười vừa nói: "Anh không quen chị ấy, có thể thấy thế nào? Nhưng em cũng đừng quan tâm loạn, chuyện này chỉ là tin đồn thất thiệt thôi."
"Thế nhưng..."
Thế nhưng rõ ràng lúc ở nhà họ Tề Tề lão cũng nói như vậy!
"Nhưng cái gì? Có phải em nghe trộm chúng ta nói chuyện hay không?"
Ôn Minh đưa tay bún nhẹ lên trán Ôn Dao, cười nói: "Tề lão chỉ thăm dò mà thôi, nếu anh thực sự đồng ý ông ấy mới phải lo lắng đấy.

Con nít con nôi, làm sao tâm sự nhiều như vậy, hơn nữa, thời điểm bây giờ, có ai còn tâm tư nghĩ những chuyện này? Yên tâm, về sau bạn gái của anh nhất định sẽ trải qua sự đồng ý của em được không?"
Nghe giọng điệu như dỗ trẻ con, Ôn Dao liếc mắt, về sau bạn gái của anh có liên quan gì đến mình chứ!
Ngày hôm sau, cả ngày Ôn Dao đều không đi ra ngoài, Ôn Dao ngoại trừ luyện tập kiện thể thuật thì minh tưởng, nếu không cũng là luyện tập dị năng.
Bây giờ cơ thể Ôn Dao vốn đã có thể thuần thục khống chế phóng xuất dị năng nước không phải từ mình rồi.
Đại Hoàng ghé vào bên cạnh của Ôn Dao, nhìn nước trong lòng bàn tay Ôn Dao không ngừng biến ảo mê người, ngáp lớn một cái.
Tuy nó cũng không phải muốn cả ngày bay tới bay lui, nhưng đột nhiên hạn chế năng lực bay của nó, nó cũng có chút ít khó chịu, chỉ có thể ở trong phạm vi nhà họ Hạ bay ở tầng trời thấp, căn bản không thể bày ra tư thế oai hùng của nó!
Ôn Dao khống chế nguyên tố nước tạo hình Đại Hoàng mini, khiến nó như Đại Hoàng lúc bình thường bay lượn chung quanh đỉnh đầu Đại Hoàng một vòng, lại bị Đại Hoàng một tát đập nát không lưu tình chút nào.
Biết rõ ràng nó khó chịu, lại còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ nó như vậy, chủ nhân xấu quá!
Ôn Dao không để ý, tiếp tục dùng nước thay đổi thành một Trường Phong nhỏ.
Mạn Mạn bên người duỗi ra một nhánh dây leo giật giật góc áo Ôn Dao, biểu thị mình cũng muốn.
Có điều...
Nhìn một đoàn đồng cỏ trong suốt lơ lửng trong lòng bàn tay như đồ chơi, Ôn Dao cảm thấy gai mắt.
Nhưng ngược lại Mạn Mạn thật vui vẻ, còn duỗi dây leo chọc chọc, vui mừng đến toàn thân đều vặn vẹo cả lên.
Ăn xong bữa tối, Hạ lão thông báo với tất cả mọi người, bảo ngày mai có khách đến, để cho mọi người chuẩn bị một chút.
Thôi Cầm nghe xong có chút nóng nảy: "Cha, ngày mai sẽ tới? Thời gian này cũng quá gấp rồi."
"Gấp cái gì?" Hạ lão nhấc mí mắt liếc nhìn con dâu cả, giọng điệu bình thản: "Chỉ đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm mà thôi, có cái gì khẩn trương hay sao? Hơn nữa, người ta cũng không phải tới thăm con đấy, vội cái gì?"
Thôi Cầm ngượng ngùng ngậm miệng, trong lòng thở dài: cũng chỉ có lão nhân gia ngài không để người ta vào mắt.
Hạ lão đảo mắt qua Ôn Trác, hừ lạnh một tiếng, sau đó đem ánh mắt quăng về hướng hai anh em Ôn Minh, giọng điệu đầy ôn hòa yêu thương: "Có lẽ cha cháu đã nói tình hình với các cháu, đừng sợ, cứ coi như người bình thường đến nhà của chúng ta là được rồi.

Đến lúc đó hắn hỏi các cháu cái gì cứ trả lời cái đó, đừng sợ nói sai, dù thế nào, cũng còn có ông già này đứng ở phía sau giúp đỡ các cháu."
"Đã biết, ông ngoại.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui