Mạt Thế Chi Ôn Dao


Trong khoảng thời gian ngắn gian phòng khách có chút yên tĩnh, tất cả mọi người đang chờ Trịnh Viêm Bân mở miệng.

Chỉ có Ôn Dao ngồi bên cạnh Ôn Minh không có bất kỳ ảnh hưởng gì, cúi đầu đâm đâm Mạn Mạn trong ngực.
Trịnh Viêm Bân ngắm nhìn bốn phía, nhìn tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt cố định trên người Ôn Dao.
"Tôi không nói lời khách sáo nữa, những người đang ngồi ở đây đều là người biết chuyện, trước đó tôi đã nói qua với Hạ lão rồi, vẫn như lúc trước đã bàn, vì để bảo vệ tốt Ôn Dao, hôm nay tất cả những tư liệu của cô bé đều thuộc về cơ mật cấp cao nhất, sau nay mặc kệ xuất hiện bất cứ chuyện gì lấy an nguy của cô bé làm yếu tố đầu tiên để cân nhắc, cũng bởi vì cô bé đã làm rất nhiều chuyện không thể dùng danh nghĩa của bản thân công bố.

Đương nhiên, tôi cam đoan, vào thời điểm thích hợp vinh quang của cô bé nhất định sẽ thuộc về cô bé!"
Hạ lão khoát khoát tay, nhàn nhạt nói: "Chủ tịch Trịnh nói nghiêm trọng quá rồi, chỉ là một đứa bé mà thôi, không đáng để ngài tự mình sang đây thăm con bé.

Con bé làm những chuyện này chẳng qua thuộc về bản tâm của chính mình, quốc gia lâm nguy, người bình thường đều có trách nhiệm.

Đồng thời đây cũng là kiếp nạn toàn bộ nhân loại, bất kỳ một người có lương tri nào cũng sẽ làm như vậy."
Trịnh Viêm Bân cười lắc đầu: "Hạ lão nói đùa, cho dù là người nào đều có lòng riêng cả, như đứa nhỏ Ôn Dao này có thể làm được một bước này thật sự không có nhiều người lắm, tôi thật sự rất cảm kích đấy."
Nói thật, Trịnh Viêm Bân vẫn cảm thấy rất may mắn đấy, hai đứa trẻ nhà họ Ôn cho dù là tướng mạo hay tính tình đều giống như người nhà họ Hạ, nếu giống cha của bọn họ...
Trịnh Viêm Bân không để lộ dấu vết dùng ánh mắt liếc qua Ôn Trác, nếu cũng giống tên kia, bây giờ tình huống quốc gia thế nào cũng thật rất khó nói.
Cho dù là thuốc hay tinh thạch, hoặc cả hai bộ công pháp kia, quả thật có thể trong hoàn cảnh loạn thế này tự lập một vùng, hình thành một thế lực khổng lồ, thậm chí thành lập một quốc gia mới.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn đích thân đến đây, bây giờ hai đứa trẻ còn nhỏ, đặc biệt là Ôn Dao, tương lai có khả năng vô hạn.
Mặc kệ vì cái gì, hắn đều muốn khởi đầu thành lập mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ.
Nếu không có tận thế, qua một năm nữa hắn về hưu rồi, nhưng tận thế đã xảy ra, tất cả cũng đều xảy ra biến hóa.
Mà Ôn Dao mang đến đủ loại khiến hắn ý thức được, hắn có thể làm vô cùng nhiều, thành lập một trật tự mới hoàn toàn, lưu danh sử sách...
Về phần cách nghĩ của nhà họ Tề và nhà họ Hạ, hắn cũng có thể đoán được một ít, hắn cũng không ghét, dù sao bây giờ hắn cũng không nghĩ kỹ về người thừa kế, hắn không ngại cho bọn họ một lần cơ hội.
Hai người lại khách sáo một phen, Trịnh Viêm Bân cầm lấy một túi hồ sơ bên người, rút ra trong đó mấy trang giấy đưa cho Hạ lão.
"Đây là một chút động viên cùng khen ngợi Ôn Dao, tuy không thể công bố tên của cô bé để cô bé nhận được vinh quang, nhưng các phương diện khác vẫn có thể thể hiện một phen đấy."
Hạ lão tiếp nhận trang giấy, không nhanh không chậm lật trang giấy ra xem, càng xem Hạ lão càng biểu hiện nghiêm túc, ngón tay nắm trang giấy càng ngày càng gấp, làm cho người chung quanh không nhịn được tò mò cuối cùng nội dung bên trong là gì mà khiến người có kiến thức rộng rãi như Hạ lão còn biểu hiện như thế.
Sau khi xem xong, Hạ lão có chút nhíu mày: "Chủ tịch Trịnh, phần thưởng này có phải...!có chút quá mức rồi hay không?"
Hạ lão nghĩ tới lần này Ôn Dao nhất định sẽ có chút phần thưởng vật chấtgì đó, dù sao muốn con ngựa chạy nhanh, phải cho con ngựa ăn cỏ, lợi ích là chủ đề vĩnh viễn không thay đổi.
Nhưng ông không nghĩ đến điều kiện lại tốt như vậy, cái này khiến ông nhịn không được suy đoán ý định của đối phương là gì.
"Tôi cảm thấy cũng không quá phận, dù sao, những thứ Ôn Dao phát hiện không phải đồ tầm thường."
Hạ lão không trả lời, ông đưa văn kiện trong tay cho Ôn Trác.
Ôn Trác mở ra lướt xem, nụ cười trên khóe miệng không thay đổi: "Quả thật rất phong phú đấy."
Hạ lão đối với trả lời của Ôn Trác cũng không hài lòng, nhưng trở ngại có người ngoài đang ở đây, ông cũng không giống trước kia nói ra lời trào phúng, chỉ hơi bất mãn nói: "Người làm cha như cậu chỉ có những lời này?"
Ôn Trác đưa tài liệu cho Ôn Dao, cũng không vì Hạ lão chất vấn mà tức giận: "Đây là cho Dao Dao đấy, tự nhiên lấy ý kiến Dao Dao làm chủ.

Dao Dao, con nhìn xem có thích đồ đạc chủ tịch cho con hay không?"
Chẳng lẽ cho đến nay anh ta dạy con như thế hay sao?
Dao Dao mới mười một tuổi, chẳng lẽ gia trưởng không nên dẫn đường sao? Cứ trực tiếp để cô bé tự mình quyết định như thế?
Cũng không rõ ràng tình huống Ôn Dao lắm, Hạ lão quyết định đợi Trịnh Viêm Bân đi rồi mới trò chuyện đàng hoàng với hai vợ chồng nhà này, khó trách hai đứa nhỏ này đều có tính cách như thế.
Ôn Minh giúp em gái tiếp nhận tài liệu, đưa cho Ôn Dao, Ôn Minh cũng nhìn theo, càng xem càng nóng vội.
Khó trách ông ngoại nói hơi quá, quả thật những thứ trong này vô cùng phong phú.
Trong này không chỉ nói rõ Ôn Dao được hưởng đặc thù đãi ngộ cùng phúc lợi gì trong căn cứ, còn viết thuốc trong sở nghiên cứu mới nghiên cứu ra Ôn Dao đều được quyền ưu tiên sử dụng đầu tiên, chỗ nghiên cứu tinh thạch ra vật gì cũng như thế.
Quan trọng là...!còn đề cập đem một mỏ tinh thạch mới điều tra ra sắp xếp cho Ôn Dao, tương đương nói tinh thạch bên trong tất cả đều thuộc về sở hữu tư nhân của Ôn Dao.
Hiện tại tinh thạch còn không hoàn toàn công bố ra công chúng, thuộc về tài nguyên chiến lược cực kỳ trọng yếu, lại có thể cho Ôn Dao mỏ quặng hoàn hoàn chỉnh chỉnh!
Tuy Ôn Minh cảm thấy với em gái mà nói...!chính mình tự tìm ra một ngọn núi tinh thạch còn chưa phát hiện ra rồi đào rỗng hoàn toàn không có vấn đề, nhưng đây là giấy trắng mực đen ghi rõ rành rành, chẳng khác nào chính thức thừa nhận đấy, cái này thật không đơn giản.
Tối trọng yếu nhất còn một đoạn cuối cùng, bên trên còn nhắc đến nếu tận thế chấm dứt, Ôn Dao còn phát hiện ra những vật có thể dùng cho sau này, Ôn Dao có thể đạt được một phần tiền lãi.
Nhưng tỷ lệ cụ thể cũng không đề cập đến, xem ra căn cứ phải xem tình huống cụ thể để phân tích.
Trịnh Viêm Bân quan sát vẻ mặt của Ôn Dao, lại phát hiện thần sắc đứa bé này không có chút biến hóa nào, giống như không biết đồ vật trên tay mình có sức nặng thế nào.
Ôn Dao lật giấy đọc nhanh như gió, tuy nhìn như không chăm chú đọc, nhưng tinh thần lực Ôn Dao cũng đủ để Ôn Dao xem hết cũng hiểu rõ ràng.
Những vật này đối với Ôn Dao mà nói quả thật không có lực hấp dẫn lớn, chỉ có thuốc mới bên trên đề cập đến khiến Ôn Dao hơi tò mò, không biết ở đây tự sáng tạo ra loại thuốc mới có tác dụng thế nào, có phong phú như đại lục Ella không?
Dù sao Ôn Dao đã từng thử qua thuốc tàng hình, thuốc yếu, đều lấy thất bại làm chấm chứt, thiếu nguyên vật liệu là nguyên nhân căn bản nhất, bây giờ Ôn Dao cũng chỉ điên cuồng thu hoạch từng chút thuốc mà thôi, còn vì phát hiện nguyên liệu mới ở căn cứ Hoa Đông, nhưng cụ thể muốn làm ra được còn phải tốn nhiều thời gian và thí nghiệm.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Ôn Dao tiện tay đưa văn bản kín đáo đưa cho Ôn Minh: "Dược tề không tệ, những thứ khác anh quyết định là được rồi."
Đây là giao quyền quyết định lại cho Ôn Minh?
Mọi người không tự chủ đem ánh mắt quăng về hướng Ôn Trác, chẳng lẽ không phải nên giao cho Ôn Trác sao?
Ôn Trác đối với quyết định của Ôn Dao không để ý chút nào, cũng không tức giận, anh gật gật đầu với Ôn Minh: "Con giúp em gái con quyết định đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui