Thor bỏ qua hình ảnh trong đầu, bây giờ nói đến vấn đề này còn quá sớm, còn không biết khi nào mới có thể trở về, thực có đôi khi chuyện đến rồi tính sau.
"Thật ra một phần là tổn thương trên người của tôi còn chưa khỏi hoàn toàn, đặc biệt là nội thương tinh thần lực; hai là, không gian của Dao Dao hình như không nhỏ, trang bị không gian của tôi cũng có mấy cái, Dao Dao đi cùng tôi đảm bảo hơn.
Ôn Minh à, cậu yên tâm, tôi nhất định bảo vệ sự an toàn của cô bé! Dao Dao, em có nghĩ muốn đi chơi không?"
Thor nháy mắt mấy cái với Ôn Dao, trong ánh mắt tràn đầy hấp dẫn, còn kém nói rõ: Dao Dao, anh dẫn em đi chơi rất thú vị nha!
Ôn Minh đẩy Thor ra sau, kéo tay em gái mở cửa đi ra ngoài, cũng mặc kệ Thor ở phía sau không ngừng hô hảo bảo cậu suy nghĩ một chút.
Đợi hai anh em nhà họ Ôn đi ra khỏi phòng Thor, vẻ mặt Thor khôi phục lại như bình thường.
Hắn sửa sang quần áo vì đồng tác vừa rồi mà có nếp uốn, từ từ đóng cửa phòng lại.
【Chủ nhân, bọn họ sẽ đồng ý sao? Còn có, vì sao anh nhất định phải nói chuyện này với bọn họ?】
Karl vô cùng tò mò, tuy phải dựa vào một mình chủ nhân có chút phiền toán, bởi vì quả thật chiến hạm bị tổn hại quá nghiêm trọng, rất nhiều thứ đều không dùng được.
Nhưng từ từ bọn hắn cũng có thể làm ok, làm gì nhất định phải tìm hai người trái đất này?
【Có lẽ vậy, về phần tại sao muốn tìm bọn họ...!Đương nhiên ta có lý do của ta.】
Thor không nói tiếp, từ đầu đến cuối, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với đứa bé kia mà thôi...
Ngày hôm sau chính là ba mươi tháng chạp rồi, các nơi trong nhà họ Hạ đều được quét dọn sạch sẽ, Thôi Cầm cũng không biết từ nơi nào tìm đến một ít giấy màu đỏ, cắt mấy hoa giấy và chữ phúc dán ở cửa sổ cùng các nơi trong nhà.
Trên dưới càng không biết từ nơi nào lục lọi ra được một đống đèn lồng màu đỏ, nhà nhà núi Cảnh Phủ chia ra mấy cái, treo ở cổng, tăng thêm bầu không khí ăn mừng năm mới.
"Haiz, lễ mừng năm mới trước kia, muốn mua đồ gì thì có thứ đó, thực sự không cần hao tổn tâm trí trang trí mọi thứ, cũng không thấy được có cái gì sống khá giả đấy.
Bây giờ vật tư khan hiếm không có đồ đạc gì rồi, lại tìm kiếm nghĩ cách đi tìm cảm giác trước kia.
Người à, đều đợi mất đi rồi mới biết quý trọng..."
Trịnh Phàm Nhu đứng ở trong sân nhìn chữ phúc dán trên cửa, nhịn không được cảm thán nói.
"Chị dâu thứ nói rất đúng."
Hạ Uyển ở một bên gật gật đầu, tiếp tục thúc đẩy sinh trưởng hạt giống vừa mới gieo trồng xuống.
Mầm non nhỏ màu xanh nhạt từ từ ló đầu từ trong đất ra, sau khi duỗi lưng một cái dần dần lớn lên, từ từ trưởng thành thành bộ dáng giống như cây mai cao gần hai mét, sau đó trên nhánh cây dần dần xuất hiện trái cây màu đỏ hình bầu dục, cuối cùng trên nhánh cây treo đầy trái cây màu đỏ như lồng đèn nhỏ, xa xa nhìn lại vô cùng có không khí vui mừng.
Đây là hạt giống căn cứ mới gửi đến, là một loại thực vật biến dị không có bất kỳ tính công kích gì, bên trên có trái cây cũng không thể ăn được, đơn giản mà nói, chỉ dùng để thưởng thức, bởi vì bề ngoài phù hợp với bầu không khí mừng năm mới, cho nên căn cứ mới để dị năng giả hệ mộc gieo trồng khắp nơi.
Có điều mùa sinh trưởng của nó cũng không phải mùa đông, bây giờ chỉ cường hành thúc đẩy sinh trưởng mà thôi, không có dị năng tiếp tục cung cấp năng lượng thì cũng chỉ kiên trì khoảng nửa tháng.
Có điều...
Trịnh Phàm Nhu nhìn thoáng qua thực vật biến dị mà trước đó binh sĩ dị năng đã đến hỗ trợ thúc đẩy sinh trưởng, một so với một, làm sao vẫn cảm thấy thực vật biến dị em chồng mình thúc đẩy sinh trưởng lớn thêm không ít, hơn nữa những nhánh cây kia nhìn thế nào cũng có chút dữ tợn? Màu sắc hình như cũng có chút không đúng? Màu đỏ tươi đẹp hơn rất nhiều?
Đã từng tận mắt nhìn thấy uy lực thực vật Hạ Uyển thúc đẩy sinh trưởng ra bạo lực như thế nào, Trịnh Phàm Nhu không chút tiếng động chuyển người sang bên cạnh, hạ quyết tâm trước khi gốc cây thực vật biến dị kia chết tự nhiên, vì an toàn của chính mình, chị nhất định không đi con đường này!
Hạ Y Huyên từ bên ngoài mua vài thứ trở về, cô phát hiện khắp các nơi trong căn cứ tràn đầy bầu không khí vui mừng.
Tuy cuộc sống bây giờ khá gian khổ, nhưng vì đây là tết âm lịch đầu tiên sau tận thế, trên mặt mọi người nhiều hoặc ít vẫn tràn đầy dáng tươi cười.
Căn cứ vì tết âm lịch này cũng đã chuẩn bị không ít, tuy vật tư khan hiếm, nhưng dị năng giả xuất hiện để sự tình đã có thêm sự lựa chọn khác.
Phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo dị năng giả hệ mộc thúc đẩy sinh trưởng, trang trí cho căn cứ điện nước đầy đủ nhà cửa xa hoa đấy, những dị năng giả khác cũng trổ hết tài năng, làm cho cả căn cứ tràn đầy náo nhiệt cùng vui mừng của lễ mừng năm mới, giống như trước tận thế vậy.
Không tính đến các binh sĩ quân đội không được dễ dàng như thế, vì đảm bảo trật tự an toàn của trong căn cứ, các lối vào đều được đa phần binh lực dò xét, mấy người đàn ông nhà họ Hạ cũng đều có nhiệm vụ, không có cách nào trở về ăn cơm tất niên.
Cơm tất niên nhà họ Hạ vô cùng phong phú, nguyên liệu nấu ăn lần này đa phần đều do Thor mang về, gần đây sắc mặt Hạ lão luôn nghiêm túc cũng hòa hoãn không ít.
"Dao Dao, ăn cơm xong có muốn đi xem biểu diễn hay không?"
Hạ Y Huyên tiến sát bên tai Ôn Dao nhỏ giọng nói ra, nhưng vẫn bị Thôi Cầm tai thính mắt tinh nghe rõ.
"Huyên Huyên, biểu diễn gì à?"
Thấy ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, Hạ Y Huyên giải thích nói: "Căn cứ dựng sân khấu ở mấy quảng trường lớn, nghe nói có không ít biểu diễn.
Căn cứ đã sắp xếp, mình cũng có thể đến hiện trường báo danh rồi lên đài biểu diễn.
Con vừa rồi ở nơi giao dịch nghe được không ít, hơn nữa bây giờ các nơi trong căn cứ vừa náo nhiệt lại xinh đẹp.
so với núi Cảnh Phủ này càng vui mừng hơn nhiều."
"Làm ầm ĩ như vậy, sẽ không đưa tới Zombie chứ?"
Thôi Cầm có chút lo lắng, tuy nói hiện tại thời tiết lạnh, hành động Zombie chậm chạp, nhưng trong căn cứ âm thanh lớn như vậy, lại đèn đuốc sáng trưng, tỷ lệ đưa đến Zombie cao lắm đấy.
Hạ lão nhấp một hớp canh súp, lau lau khóe miệng sau đó mở miệng nói ra: "Đừng lo lắng, chẳng lẽ những người kia không thể nghĩ đến ý nghĩ như con? Bọn hắn đã dám làm như thế, tự nhiên đã sắp xếp đầy đủ cả rồi.
Dao Dao à, nếu cháu muốn đi cứ đi cùng với chị cháu, trong căn cứ cũng khó có được náo nhiệt như vậy."
Sau đó Hạ lão lại nhìn về phía mấy người lớn: "Các người muốn đi thì cứ đi, mỗi ngày nghẹn trong nhà cũng buồn chán lắm đấy."
"Ông nội, bà nội không đi sao?"
"Chúng ta đều là lão già khọm rồi, chịu không được giày vò, thôi không đi, các người cứ chơi vui vẻ đi."
"Cha, con cũng không đi, bên người cha và mẹ không thể không có người."
Trịnh Phàm Nhu nghĩ đến chồng và con trai đều không ở đây, chính mình đi cũng không có ý nghĩa, vẫn nên ở nhà chăm sóc hai người già tốt hơn.
"Con cũng không đi, các người đi đi."
Thấy Thôi Cầm cũng nói không đi, Hạ Y Huyên lập tức buông bát đũa, chạy chậm đến bên người Thôi Cầm nửa ngồi xuống, lôi kéo cánh tay của chị làm nũng nói: "Mẹ, mẹ đi cùng chúng ta đi, bên ngoài thật sự rất náo nhiệt, rất nhiếu thứ mẹ tuyệt đối chưa từng thấy qua! Cùng đi đi mà ~ "
"Các người đều đi đi, mợ và mẹ cháu cùng ở nhà có thể xảy ra chuyện gì? Ở cửa ra vào còn có cảnh vệ đây này!"
Tuy Hạ lão nói như vậy, nhưng cuối cùng Trịnh Phàm Nhu vẫn ở lại, những người khác dọn dẹp đồ đạc liền chuẩn bị xuất phát.
Ôn Minh cùng Ôn Trác đi lái xe, những người khác đợi ở trong phòng, cũng không lâu lắm, không nghe được âm thanh động cơ xe ô tô, lại nghe trong sân truyền đến tiếng ồn ào, dường như là âm thanh đánh nhau..