Mạt Thế Chi Ôn Dao


Đứng trên bong thuyền La Chính Thanh phát hiện cách đó không xa trên mặt biển có một bóng dáng con rắn cực lớn, nó đi theo bên cạnh quân hạm, giống như bảo vệ.
"Nó gọi "cướp biển", là một con rắn biển biến dị, cũng là thú biến dị của tôi, mỗi lần tôi ra biến nó đều đi theo cùng."
La Chính Thanh quay đầu nhìn lại, người vừa đến chính là tổng chỉ huy của đội hình tàu chiến tạm thời lần này, đồng thời cũng là hạm trưởng tàu khu trục, Phí Hướng Địch.
Phí Hướng Địch đi đến chỗ lan can trên boong tàu, giải thích cho bọn họ: "Ngoại trừ cái đầu lớn một chút, độc tố mạnh, nó vô cùng nhạy cảm với biến hóa thời tiết, có thể sớm báo cáo thời tiết biến hóa, xem như bảo đảm lần thứ hai của chuyến xuất hành này."
"Thì ra là thế." La Chính Thanh giật mình.
Phí Hướng Địch ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người Ôn Dao: "Nếu như không có việc gì tốt nhất không nên chạy loạn, trên thuyền có nhiều thứ khá nguy hiểm."
"Này này này, anh có ý tứ gì!"
Thor khó chịu, đây là ám chỉ Dao Dao đừng quấy rối? Thái độ gì thế!
"Ý trên mặt chữ."
Phí Hướng Địch nhìn cô bé mảnh mai xinh đẹp này, thật sự không hiểu sao phải mang theo đứa bé, còn phải lấy an toàn của cô bé này làm trọng.
Chỉ hi vọng trong khoảng thời gian này đứa nhỏ này có thể nghe lời chút, đừng gây thêm phiền toái cho bọn hắn.
"Hạm trưởng Phí" Ôn Minh tiến về phía trước một bước ngăn ở trước mặt Ôn Dao: "Tôi sẽ chăm sóc em gái tôi, không cần anh hao tâm tổn trí."
"Tốt nhất là như vậy."
Ánh mắt hai người giao hội giữa không trung, La Chính Thanh cảm giác mình đều có thể nghe tiếng ánh lửa sẹt đùng đùng bắn ra bốn phía.
"Hạm trưởng Phí, nếu không cậu dẫn chúng tôi đi tham quan chiếc quân hạm này đi?" La Chính Thanh vội vàng tiến lên hoà giải, hành trình này còn dài như vậy, cũng đừng gây ra mâu thuẫn gì nha.
Phí Hướng Địch thu hồi ánh mắt, hắn gật gật đầu với La Chính Thanh: "Không có vấn đề, tôi dẫn các người đi xuống."
"Tôi không đi."
Ôn Dao giương mắt liếc nhìn Phí Hướng Địch, mang theo Đại Hoàng đi đến bên kia boong tàu.
"Nó..."
La Chính Thanh vội vàng ngăn Phí Hướng Địch lại nói: "Mấy cô bé nha, chắc chắn không có hứng thú với những vật này đâu, phong cảnh trên biển không tệ, để cô bé ngắm phong cảnh cũng được."
Phí Hướng Địch nhíu mày, quả nhiên trẻ con phiền toái.
Ôn Minh không nói gì thêm, hơn nữa quay đầu nhìn về phía Thor.
Thor nhún nhún vai, quay người đuổi kịp Ôn Dao.
Được rồi, hắn đến là làm bảo mẫu mà, dù sao Karl đã nắm hết tư liệu về mấy chiếc quân hạm này tới tay rồi, có nhìn hay không cũng không sao cả.
Đối với hắn mà nói cũng chỉ là đồ cổ mà thôi.
"Dao Dao, tại sao không đi? Em tức giận?"
Tựa ở trên lan can nhìn qua mặt biển mênh mông, Thor bát quái hỏi Ôn Dao bên cạnh.
Đứa nhỏ này luôn là bộ dạng không đếm xỉa tới, biểu lộ cũng ít, chẳng lẽ cũng sẽ vì lời như vậy mà tức giận?
Quả nhiên vẫn còn con nít!
"Không có hứng thú."
Ôn Dao mới không vì lời này mà tức giận, đối với những người không cùng cách nhìn, Ôn Dao tuyệt không để ý.
Mặc dù đối phương không có ác ý, nhưng không chào đón mình, Ôn Dao cũng không cần cứng rắn đến gần, hơn nữa quả thật Ôn Dao không có hứng thú với chuyện đi tham quan quân hạm.
Từ sáng sớm cho đến hoàng hôn, trên biển sinh hoạt bình tĩnh mà an bình, biển cả khoáng đạt vô biên, hùng hồn bao la mờ mịt, làm cho lòng người vốn đang suy nghĩ rối loạn cũng từ từ lắng đọng xuống.
Liên tục ba ngày đi thuyền đều không xuất hiện bất kỳ vấn đề ngoài ý muốn gì, ngoại trừ ban đêm ngày đầu tiên có ít mưa, thời tiết lúc khác đúng là khó tốt hơn.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thêm hai ngày nữa bọn hắn có thể đến chỗ mục đích.
Màn đêm lại buông xuống một lần nữa, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, trên biển bắt đầu sóng gió lớn, bọt nước màu trắng không ngừng đánh vào thân thuyền, gào thét lên vuốt.
Trong khoang thuyền ở trong một căn phòng nhỏ, chỗ cuối giường, Mạn Mạn đang quấn lấy một khối tinh thạch nằm ngáy o..o..., Ôn Dao ngồi dựa vào trên giường minh tưởng, thân thể có chút lay động có quy luật theo thân thuyền.
Đột nhiên, chân mày Ôn Dao hơi nhíu, làm sao Ôn Dao có cảm giác thân thuyền lắc lư hơi lớn?
Mở mắt ra, Ôn Dao đặt lòng bàn tay dán vào vách tường cẩn thận cảm nhận, quả thật lắc lư phập phồng lớn hơn trước kia không ít.
Chẳng lẽ sóng gió lại nổi lên?
Còn chưa chờ Ôn Dao cẩn thận suy nghĩ, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập, nương theo đó còn có giọng nói của Ôn Minh: "Dao Dao! Mở cửa!"
Ôn Dao mở cửa, phát hiện Ôn Minh cùng Thor đứng ở trước cửa phòng mình, vẻ mặt Ôn Minh vô cùng nghiêm túc, hình như có chuyện lớn gì đó xảy ra.
"Dao Dao, cùng anh đi phòng lái!"
Ôn Minh một phát bắt được tay Ôn Dao, lôi kéo Ôn Dao đi ra ngoài.
"Đợi chút!"
Ôn Dao giãy giụa khỏi tay Ôn Minh, trước lấy áo khoác ở một bên khoác lên, sau đó nhét Mạn Mạn vào túi áo khoác, lúc này mới đi theo đằng sau Ôn Minh.
Ôn Dao chạy đuổi theo bước chân Ôn Minh, khó hiểu hỏi thăm: "Sao vậy anh?"
"Karl phát hiện bên dưới đáy biển có sinh vật không biết đang tiến nhanh đến gần chúng ta, chúng ta phải báo cho hạm trưởng chuẩn bị tốt công tác tác chiến."
Một đường chạy đến phòng điều khiển chỉ huy, bọn hắn bị binh sĩ ở cửa ra vào ngăn lại.
"Nhờ thông báo giúp một tiếng, tôi có chuyện trọng yếu cần báo cáo!"
Đợi đến khi vào phòng chỉ huy nói rõ tình huống với Phí Hướng Địch, vẻ mặt Phí Hướng Địch hoài nghi nhìn qua bọn họ.
"Nhưng ra đa của chúng tôi không kiểm tra đo lường ra bất cứ vật gì, làm sao các người biết có cái gì đến gần?"
"Bây giờ không phải hỏi chúng tôi làm sao biết được, mà phải lập tức chuẩn bị tác chiến! Đối phương rất có thể có ý đồ xấu!"
"Cậu không có bất cứ căn cứ nào cứ nói như vậy làm sao tôi tin tưởng được? Chẳng lẽ cậu nói cậu có cảm giác còn xa hơn ra đa?"
"Nếu không làm sẽ không còn kịp rồi!"
"Tôi..."
"Đến rồi."
Tiếng nói sâu kín của Ôn Dao đã cắt đứt hai người tranh cãi, Phí Hướng Địch kỳ quái hỏi thăm: "Cái gì đến rồi."
"Anh không phát hiện, thuyền dao động mạnh hơn rồi à?"
Nhìn vào đôi mắt to ngăm đen thâm thúy của cô bé, Phí Hướng Địch có chút không được tự nhiên quay đầu đi, còn chưa chờ hắn nói cái gì, nhân viên phụ trách ra đa ở một bên khác hô lớn: "Hạm trưởng, có cái gì đó đang hướng đến gần chúng ta!"
"Cái gì?!"
Phí Hướng Địch bước nhanh đi đến bên người nhân viên phụ trách ra đa, quả thật trên màn hình có một điểm đó từ từ đến gần bọn hắn.
"Vật này có thể tích rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh, chiếu theo tốc độ này xem ra chỉ mấy phút đồng hồ sẽ đến gần chúng ta rồi!"
"Bảo tàu bảo vệ phân tán, thông báo cho bọn hắn chuẩn bị chiến đấu, để mọi người trên boong thuyền tiến vào buồng nhỏ trên tàu, nhân viên chiến đấu từng người vào chỗ!"
Từng mệnh lệnh liên tiếp nối nhau tuyên bố xuống dưới, tất cả mọi người tiến vào trạng thái chiến đấu, tất cả đều tiến hành có đầu có đuôi.
Sau khi đã sẵn sàng tất cả, Phí Hướng Địch đi về hướng Ôn Minh, hắn kính Ôn Minh một quân lễ, xin lỗi nói: "Thật ngại quá, là tôi phán đoán sai, đã không xem trọng lời nói của cậu."
"Không có việc gì."
"Nhưng cậu có thể nói cho tôi biết, làm sao cậu phát hiện ra không?"
Phí Hướng Địch nghĩ trăm cách cũng không thể nào hiểu nổi, chẳng lẽ linh cảm của cậu ta thật sự còn linh hơn cả ra đa trên quân hạm?
"Cái này..."
Ôn Minh cùng từ rồi, cậu nên trả lời thế nào đây?
Nhưng cũng không đợi Ôn Minh nghĩ nên trả lời thế nào, đột nhiên bên thân hạm bị chấn động mãnh liệt!
Ôn Minh ôm Ôn Dao đứng bên người vào trong ngực, tay phải bám chặt vào cái bàn, cố gắng ổn định thân hình.
Trên mặt biển đen kịt một mảnh, cảnh đêm bao phủ biển không, biển cả ẩn mình trong bóng đêm, chỉ có bốn đường ánh sáng yếu ớt lóe ra.
Bốn đường ánh sáng kia theo sóng biển phập phồng phập phồng, dường như sau một giây cũng sẽ bị bao phủ.
Sóng biển càng ngày càng lớn, phảng phất có thứ gì đó đáng sợ muốn phá mặt biển lao ra.
"Hạm trưởng, có nên phát động công kích?"
Bên trong chiến hạm phòng chỉ huy, có người hỏi thăm Phí Hướng Địch có nên chủ động tấn công hay không.
Mặc dù bây giờ đối phương chỉ đến gần bọn hắn, nhưng sinh vật không biết kia gây ra sóng biển ảnh hưởng đến tốc độ chạy bình thường của quân hạm.
Hai tay Phí Hướng Địch đặt trên đài điều khiển, đôi mắt nhìn chằm chằm vào điểm đỏ đang bành trướng trên màn hình.
Điểm đỏ cách bọn họ đã càng ngày càng gần rồi, lại không tấn công sẽ không còn kịp nữa!
Phí Hướng Địch cắn chặt răng nanh, hung hăng hô lên: "Tấn công!"
Rất nhanh, hai tên lửa từ đáy thuyền bắn ra, cùng lúc đó, ba chiếc tàu bảo vệ cũng phát động tấn công.
"Đánh trúng rồi!"
Còn chưa kịp vui mừng, giọng nói hoảng sợ của nhân viên phụ trách truyền đến: "Tốc độ của nó lại nhanh hơn!"
"Tiếp tục công kích!"
Liên tiếp tên lửa bắn ra, thế nhưng đối phương dường như không bị bao nhiêu ảnh hưởng, ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Ầm!"
Toàn bộ quân hạm dường như bị cái gì đó đánh lên, toàn bộ thân hạm lật ngược sang bên phải, trong phòng lái có không ít người ngã lăn khỏi ghế, lăn theo bên phải thân hạm.
Sau đó thân hạm lại từ từ đổ trở về phía bên trái, bắt đầu lắc lư kịch liệt.
"Trời ạ, đó là cái gì!?"
Phí Hướng Địch xoa xoa cái trán vừa rồi mới đụng vào đài điều khiển, nghe theo giọng nói nhìn lại, liền nhìn thấy trên màn hình có một bóng dáng cực lớn.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Báo...!Báo cáo hạm trưởng, căn cứ dò xét, thứ này có khả năng dài gần hai trăm mét!"
"Trời ạ, hai trăm mét?! Trên trái đất lúc nào xuất hiện quái thú như vậy?"
"Đây là trái đất sao?"
Các binh sĩ ồn ào bàn luận, tuy bọn hắn sau tận thế vẫn ra biển, nhưng vẫn chưa từng đi đến vùng biển xa đến như vậy, cũng không biết thì ra sâu trong biển lại cất dấu cự thú đáng sợ như thế.
"Lui về phía sau! Kéo ra khoảng cách!"
Quân hạm bắt đầu điều chỉnh phương hướng, nhưng lúc này động tác của quân hạm có vẻ ngốc nghếch trước mặt động vật biển, mời vừa chuyển qua một lần, động vật biển lại một lần đánh mạnh lên quân hạm.
Trong phòng lái lại một trận lắc lư kịch liệt, Ôn Minh ôm chặt Ôn Dao vào trong ngực, quay đầu hỏi Thor ở một bên:
"Anh biết rõ đây là cái gì không?"
Trên mặt Thor từ trước đến nay luôn nhẹ nhõm vui sướng đã biến mất không thấy gì nữa, ngược lại vẻ mặt ngưng trọng.
"Vừa rồi Karl căn cứ theo tốc độ cùng lực đạo va chạm vào thân quân hạm, cộng thêm tên lửa của các người bắn ra, đã đưa ra suy đoán động vật biển này ít nhất cấp tám."
"Cấp tám?!"
Trong lòng Ôn Minh rét lạnh, bây giờ đẳng cấp cao nhất của nhân loại không quá lắm chỉ mới cấp năm mà thôi, giữa mỗi cấp chênh lệch kinh người, chiến đấu với kẻ hơn cấp không phải đơn giản như tưởng tưởng.
"Đúng vậy, ít nhất cấp tám.

Trước mắt còn không biết nó có thủ đoạn tấn công gì hay không, nhưng trước mắt có thể thấy được lực phòng ngự của nó rất mạnh.

Hơn nữa dùng hình thể của nó mà xem, trực tiếp đụng ngã các người cũng không phải không được."
"Có cách nào khác hay không?"
Thor lắc đầu: "Theo như đòn công kích vừa rồi có thể thấy được, tên lửa các các người không có tác dụng quá lớn với nó, căn cứ suy tính, coi như tất cả vũ khí trên mấy chiếc quân hạm của các người đều bắn ra ngoài, cũng không thể trực tiếp gϊếŧ chết nó, tối đa chỉ có thể khiến đối phương bị trọng thương mà thôi, nhưng nói không chừng đến lúc đó hạm đội này cũng không còn tồn tại nữa."
Ôn Minh hung hăng cắn chặt môi dưới, chưa từ bỏ ý định hỏi thăm: "Thật sự một biện pháp cũng không có?"
"Anh à, nếu là cấp sáu, tôi còn có thể nghĩ cách, nói không chừng cấp bảy còn có thể chạy thoát, cấp tám đấy, đó là thuộc về chủng loại có lực phòng ngự siêu cường kia, tôi có thể làm sao chứ? Nếu chiến hạm của tôi còn thì không có vấn đề gì đấy, một viên pháo không chết cũng có thể trọng thương, nhưng vấn đề là chiếc này có thể sao?"
Mắt thấy sắc mặt Ôn Minh càng ngày càng kém, Thor lại trấn an nói: "Cậu yên tâm, tôi vẫn có thể cam đoan sự an toàn của cậu và Dao Dao, thật sự không được tôi dùng xe bay mang theo hai người đi, có nhiều người ở đây như vậy, tên kia sẽ không đuổi theo chúng ta..."
Thor còn chưa có nói xong, trong ngực đột nhiên bị nhét một người, tập trung nhìn vào, đúng là Ôn Dao vốn bị Ôn Minh ôm.
"Anh mang Dao Dao đi đi."
"À? Vậy còn cậu?"
Ôn Minh không nói chuyện, mà dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Thor, Thor thấy sởn hết cả gai ốc.
"Cậu...!Cậu làm gì thế?"
"Thor, có đôi khi tôi cảm thấy, anh...!không giống một người lính." Giọng điệu Ôn Minh chậm chạp kéo dài, dọa đến Thor giật mình một cái.
Ặc, cậu ta biết cái gì rồi?
Ôn Minh không nói tiếp, cậu không để ý mặt thuyền lắc lư, nửa ngồi xổm người xuống, ôn hòa nói với Ôn Dao: "Dao Dao, em trước đi cùng anh ta đến chỗ an toàn, đợi sau này ổn rồi trở về được chứ? Nếu...!nếu như em trở về không tìm được chúng ta, thì cứ bảo Thor mang em trở về căn cứ, được chứ?"
Vượt quá dự liệu của Ôn Minh, vốn cho rằng phải tốn nhiều nước miếng, không nghĩ đến Ôn Dao cái gì cũng không nói chỉ nhẹ gật đầu.
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Ôn Minh không có thời gian ngẫm nghĩ nữa rồi, vừa rồi bên kia truyền đến âm thanh cho cậu biết thuyền bảo vệ đã phóng ra tên lửa cũng không tạo thành tổn thương quá lớn cho đối phương, ngược lại còn chọc giận đối phương, bây giờ nó đã quay người đối phó tàu bảo vệ rồi, cho bọn hắn một cơ hội thở dốc.
Ôn Minh đưa tay vỗ vỗ bả vai Thor, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Thor nghiêm túc nói ra: "Đồng ý với tôi, nhất định phải bảo vệ con bé bình an đấy!"
Thor cũng đã hiểu cái gì, hắn thở dài, không ngừng gật gật đầu: "Cậu yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, cô bé nhất định sẽ còn sống!"
Nhìn Thor mang theo Ôn Dao đi ra khỏi phòng lái, Ôn Minh siết chặt nắm đấm, hung hăn hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, sau đó xoay người đi đến bên người Phí Hướng Địch.
Trong khoang thuyền chiến hạm cũng không nhìn thấy bao nhiêu binh sĩ, tất cả mọi người đang ở trong cương vị chờ lệnh.
Vào thời điểm sắp rời khỏi khoang thuyền, Đại Hoàng không biết từ chỗ nào chui ra, một phát bổ nhào vào trên người Ôn Dao, giữa cổ họng phát ra từng tiếng gầm nhẹ, dường như có chút sợ hãi.
"Ở giữa cấp bậc dị thú có sự uy áp." Thor nhìn Đại Hoàng hoàn toàn không còn bộ dáng uy vũ như trước kia, dường như trở thành một bé mèo kitty bị chấn kinh sợ hãi cần được an ủi.
"Dị thú có cấp bậc ngang nhau vô cùng mẫn cảm, đặc biệt dị thú có linh trí càng cao cảm giác càng nhạy cảm, tuy chúng một con trên đất liền một con trên đại dương, nhưng cấp bậc kém quá lớn, cấp bậc thấp không tụ chủ sẽ thấy sợ hãi."
Ôn Dao gật gật đầu, đương nhiên Ôn Dao biết rõ cấp bậc uy áp này, bây giờ Đại Hoàng mới cấp bốn, kém động vật biển kia đến bốn cấp, còn có thể di chuyển không co lại run rẩy trong góc cũng đã rất tốt rồi.
Nhưng, đối với Ôn Dao như vậy còn chưa đủ...
Đi ra khoang thuyền, một mùi tanh nồng đậm nương theo lấy gió lạnh đập vào mặt, làm cho người ta nhịn không được run rẩy một cái.
Đứng ở bong thuyền, cảm giác lắc lư càng thêm mãnh liệt, một luồng sóng biển cực lớn dâng lên, lướt qua thân hạm đánh lên boong tàu, phát ra tiếng vang cực lớn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui