Ánh mắt Ôn Dao liếc xéo qua bụi cỏ bên trái ẩn trong bóng tối ngoài sân nhỏ: "Giận dỗi.
"
"Giận dỗi? Quả nhiên vẫn là tính tình trẻ con, trước không có em ở đây, cũng chỉ có Ôn Minh trấn trụ được nó.
Đúng rồi, nhanh vào nhà đi, chúng ta vào rồi nói, trước đó em đi đâu? Còn có! "
Ôn Dao đi theo Hạ Y Huyên vào nhà, mà trong bụi cỏ sân nhỏ, đột nhiên xuất hiện một đầu tiểu bạch xà.
Tiểu Tiểu vốn nghĩ, lần này nó muốn rời nhà bỏ đi, nhất định phải làm cho chủ nhân nhận thức rõ sai lầm của mình!
Còn chưa đi ra quân đội, Tiểu Tiểu kịp phản ứng lại, nó đi như vậy không phải đúng ý nắm nhung trắng kia sao?!
Cộng thêm tên đại ngốc kia cùng đồ đần Mạn Mạn, ngược lại chủ nhân quên mất mình luôn thì làm sao bây giờ?
Vì vậy Tiểu Tiểu lại đi vòng vèo trở về, vụиɠ ŧяộʍ theo sát phía sau Ôn Dao.
Vừa rồi nghe các cô nói chuyện, nói nắm nhung trắng kia gọi là 'Cầu Cầu'.
Không có gọi 'Tiểu Bạch' rồi hả?
Cho nên chủ nhân vẫn yêu nhất là mình đấy!
Chủ nhân vì mình mới đổi tên nắm nhung trắng kia!
Woa woa woa, chủ nhân vẫn tốt nhất!
Tuy Hạ Y Huyên rất ngạc nhiên với những kinh nghiệm trong thời gian này của Ôn Dao, nhưng từ tính tình Ôn Dao cả buổi không nghẹn ra được một chữ, để em ấy kể lại chuyện của mình thật sự quá khó xử em ấy, cộng thêm thời gian đã quá muộn, Hạ Y Huyên để Ôn Dao nghỉ ngơi sớm.
Bởi vì Hạ Y Huyên cũng vào ở, gian phòng tiến hành phân chia một lần nữa, Ôn Dao cùng Ngữ Điệp không hề ở cùng một phòng nữa.
Lúc này Ôn Dao nằm ở trên giường nhắm mắt lại, giống như đã rơi vào ngủ say.
Không bao lâu, một tiểu bạch xà thừa dịp cảnh ban đêm bò lên từ cửa sổ tiến đến, sau đó lên trên giường, vụиɠ ŧяộʍ trườn đến bên người Ôn Dao, sau đó cẩn thận từng li từng tí dùng đầu đuôi đụng đụng bắp chân lộ ra bên ngoài của Ôn Dao.
Thấy chủ nhân không có phản ứng, Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, lại bò lên phía trước vài bước, sau đó cẩn thận từng li từng tí bò lên trên người Ôn Dao, bắt đầu thử giống như thường ngày quấn lên cổ tay Ôn Dao.
Phát hiện nhà mình chủ nhân vẫn như trước không có bất kỳ động tác nào, sau đó Tiểu Tiểu tăng nhanh tốc độ, rất nhanh trở về vị trí thường ngày của mình.
Trong lòng Tiểu Tiểu vui thích lắm đấy, hoàn toàn từ bỏ cách nghĩ hưng sư vấn tội (khởi binh hỏi tội) trước đó của mình, quả nhiên bên người chủ nhân vẫn thoải mái nhất ~
Hơn nữa con nắm nhung trắng kia cũng không ở đây ~
Quả nhiên chủ nhân vẫn thích nó nhất đấy!
Còn chưa chờ nó vui vẻ xong, trong đầu truyền đến giọng nói sâu kín của Ôn Dao:【Nghe nói! Gần đây thức ăn của mi không tệ?】
Ngay từ đầu lúc Tiểu Tiểu tỉnh lại làm ầm ỉ, Tề Cảnh Huy không còn cách nào, chỉ có thể lấy tinh thạch trấn an nó.
Tuy đau lòng, nhưng nghĩ lại, không có chủ nhân Ôn Dao của nó cũng không có tinh thạch, hơn nữa căn cứ Hoa Nam bọn họ dự trữ cũng là nhiều nhất trong các căn cứ đấy, nên tâm lý cân đối chút ít.
Sau đó Ôn Minh trở về, nghĩ đến mỗi ngày mang nó ra chiến trường, cũng không cưỡng chế hạn định số lượng mỗi ngày ăn uống của nó, cộng thêm sau đó từ Thor đưa tin về tinh thạch của nước M, Ôn Minh càng thêm không để ý nữa.
Cho nên, cũng làm cho gần đây Tiểu Tiểu ăn tinh thạch còn nhiều hơn rất nhiều so với lúc Ôn Dao còn ở đây!
Đây đều là từ Hạ Y Huyên nói cho Ôn Dao biết, coi như báo cáo nho nhỏ.
【Không có! Ta giúp rất nhiều việc đấy! Tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên phải ăn nhiều một chút!】
Tiểu Tiểu vội vàng giải thích, sợ chủ nhân bởi vì chuyện này mà hạ lệnh cấm thực với nó.
【Nha.
】
Ôn Dao nói xong chữ này cũng không lên tiếng nữa, hình như đã ngủ rồi.
Tiểu Tiểu đợi cả buổi cũng không đợi được lời nào nữa, thấy chủ nhân hoàn toàn không truy cứu nó gần đây tham ăn, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng thả lỏng rồi.
Lúc này Tiểu Tiểu đã hoàn toàn quên Ôn Dao đem nó nhét ở căn cứ Hoa Nam, hiện tại trong đầu nó chỉ nghĩ chủ nhân thích nhất quả nhiên là nó!
Mà Ôn Dao nằm trên giường khóe miệng cũng có chút nhếch lên, lộ ra mỉm cười nhẹ nhàng.
Ừm, rất tốt, chuyện vứt bỏ nó cuối cùng đã trở mình được rồi!
Sáng sớm hôm sau, Ôn Dao đang luyện tập kiện thể thuật, chỉ nghe thấy trong sân truyền đến tiếng nói chuyện của Thor.
Đợi Ôn Dao hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng, mở cửa ra xem, Thor đang nói chuyện phiếm cùng Hạ Y Huyên trong sân, vẻ mặt hai người đều tươi cười, nhìn có vẻ trò chuyện rất vui, mà Ngữ Điệp cũng ngồi ở một bên, rất nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện.
"Sau đó thì sao? Các người lại làm cái gì?"
"Sau đó à, sau đó chúng ta cũng chờ hai ngày, đến buổi tối lại để Đại Hoàng biến đen lại đi đến nông trường một lần nữa, xóa bỏ hoài nghi của những người khác, có lẽ bây giờ đám trẻ kia đang sinh hoạt không tệ ở nông trường.
"
Thì ra Thor đang kể cho bọn Hạ Y Huyên những chuyện bọn họ đã trải qua trên đường, chuyện có thể sửa Thor liền sửa, giọng nói tình cảm kể lại mọi chuyện cho Hạ Y Huyên cùng Ngữ Điệp nghe.
"Bọn chúng cũng may mắn thật, nhưng không nghĩ đến anh có lòng tốt như vậy!"
Hạ Y Huyên có chút cảm thán, cẩn thận ngẫm lại, nếu tâm địa Thor không tốt, cũng sẽ không cứu em họ nhỏ của cô rồi.
Thor vốn không chút chột dạ nhận lời đánh giá Hạ Y Huyên về hắn, sau đó lại khiêm tốn nói: "Cũng chỉ làm một chút việc trong khả năng mà thôi, không có gì lớn cả, nếu vượt quá phạm vị năng lực của tôi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ lùi bước.
"
"Có thể làm được như vậy mới thật sự rất giỏi rồi.
Nhưng! " Hạ Y Huyên cười khúc khích: "Tôi thật rất muốn nhìn Đại Hoàng biến thành Đại Hắc là bộ dáng thế nào, thật sự có chút tưởng tượng không ra đó!"
"Ha ha ha, thật ra cũng rất không tệ, hơi khác chút khí thế! "
Thor nói xong, vừa hay nhìn thấy Ôn Dao đi ra ngoài, hắn cười lộ ra hàm răng trắng noãn hô về phía Ôn Dao: "Dao Dao! Mau đến, anh dẫn em đi ăn sáng!"
Vốn sáng sớm Thor đã đi đến căn tin trong quân đội, dùng thẻ CMND Tề Cảnh Huy tạm thời cho hắn nhận được bữa sáng, còn nhận giúp bọn Ôn Dao, một đường mang đến đây cho bọn Ôn Dao.
Hạ Y Huyên cũng nghe nói về Thor, thấy hắn đã đến, tự nhiên bắt đầu hỏi thăm một ít chuyện bên ngoài của bọn họ, vì vậy ba người ngồi trong sân vừa ăn sáng vừa nói chuyện phiếm.
Ôn Dao đi tới, yên lặng cầm lấy đồ ăn ăn vài miếng, Hạ Y Huyên lập tức hỏi thêm càng nhiều chuyện hơn nữa.
Đợi Thor nói thêm một chút, Hạ Y Huyên đột nhiên nói: "Tôi cảm thấy anh rất giống một người đấy.
"
"Ai?"
"Anh không biết đâu, cậu ấy tên là Từ Dương, hai người có nhiều chỗ tương tự lắm.
"
Ôn Dao cùng Thor liếc nhìn nhau, sắc mặt Thor lộ ra vẻ kinh hỉ: "Thật vậy sao? Vậy cậu ấy ở trong căn cứ các người à? Có cơ hội thật muốn gặp một lần, nhìn xem đến cùng giống nhau nhiều đến thế nào.
"
"Anh không gặp được.
"
Hạ Y Huyên lắc đầu, giọng điệu mang theo thất lạc: "Cậu ấy đã mất, cũng như Dao Dao đều mất tích ở trên biển, nhưng đến bây giờ cũng không có tin tức, không biết có còn sống hay không! "
"Như vậy à! Thật xin lỗi, tôi không biết.
"
"Không có gì, tôi nghĩ cậu ấy có khả năng còn sống đấy.
".