Ngày hôm sau, Thor mang theo quà Tề Cảnh Huy cho đi khỏi căn cứ Hoa Nam, bây giờ hắn sốt ruột trở về xem chiến hạm của hắn.
Nguyên vật liệu và nguồn năng lượng đều không sai biệt cả rồi, bây giờ chỉ chờ xem tốc độ chữa trị chiến hạm, có lẽ qua hai ba tháng nữa có thể rời khỏi trái đất được rồi!
Duy nhất một vấn đề chính là đến bây giờ hắn không thuyết phục được Ôn Dao theo hắn trở về Tinh Minh, hắn thật sự không hiểu vì cái gì, rõ ràng hắn đã đưa ra điều kiện rất tốt rồi nha!
Hơn nữa nói như thế nào đoạn đường này hắn cảm thấy mình đã thành lập tình hữu nghị thâm hậu với Ôn Dao, đều cùng một chỗ đánh Zombie, trộm tư liệu nổ tạc sở nghiên cứu, gọi nhau một tiếng bạn bè cũng không đủ nha?
Làm sao cứ cảm thấy cô bé này vẫn xa cách với hắn như vậy chứ?
Bây giờ hắn vần rất hoài nghi đối với việc có thể mang Ôn Dao về hay không.
Mà bên kia, Ôn Minh cũng mang theo Ôn Dao tiến về phía viện nghiên cứu thuốc sinh vật mới chuyển kia.
Không cần phải nói, viện nghiên cứu như vậy nhất định nằm trong rừng sâu núi thẳm, không chỉ ẩn nấp an toàn, hơn nữa chung quanh hàng mẫu sinh vật biến dị có thể nghiên cứu cũng nhiều hơn.
Đại Hoàng lần nữa vất vả chở hai anh em bay vọt qua hồ lên núi, tiến về viện nghiên cứu trước.
Đại Hoàng cảm giác mình gần đây rất vất vả, còn không phải vất vả bình thường đâu nha.
Lúc ở nước M bay tới bay lui tìm mạch khoáng tìm sở nghiên cứu, lúc về nước càng liều mạng đuổi theo xe bay, không nghĩ đến cuối cùng đã về đến căn cứ Hoa Nam, còn không nghỉ ngơi được mấy ngài đã phải đi làm cu li nữa rồi, quả thật chính là chiến sĩ thi đua!
Nhìn nhìn Trường Phong bay tự do tự tại bên cạnh mình, còn thỉnh thoảng biến mất, Đại Hoàng thật buồn bực quá, thằng nhóc thúi kia không thể ngồi trên lưng con điêu ngốc kia sao!
Hiện tại Trường Phong lại lớn thêm không ít, đứng lên đã cao bằng Ôn Dao rồi.
Nhưng trước mắt Trường Phong còn chưa chở được người, dùng móng vuốt sắc bến túm người thì không có vấn đề đấy, nhưng thời gian kiên trì cũng không tính quá lâu.
Mà cho dù Trường Phong có thể kiên trì thời gian rất lâu, Ôn Minh cũng không muốn bị túm suốt dọc đường như vậy đâu.
"XÍU! UU! ——" "XÍU! UU! —— "
Phía trước truyền đến hai tiếng thét dài, Ôn Dao ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện có hai con kim điêu biến dị cực lớn bay tới hướng bọn họ.
Mà Trường Phong ở một bên cũng đáp lại một tiếng, sau đó tăng thêm tốc độ xông tới, vây quanh hai kim điêu kia xoay một vòng, bộc lộ tình cảm vui sướng.
"Đây là! "
Ôn Dao nhận ra, đây không phải cha mẹ của Trường Phong sao, làm sao cũng ở nơi đây?
Chẳng lẽ đây là người quen anh trai nói à?
Không đợi Ôn Dao suy nghĩ cẩn thận, bên tai đã truyền đến giọng nói của Ôn Minh: "Chờ đến viện nghiên cứu anh sẽ nói tỉ mỉ với em.
"
Viện nghiên cứu được xây dựng bên trong núi sâu, bọn hắn trực tiếp bao hết bên trong ngọn núi rồi, cả ngọn núi này chính là viện nghiên cứu.
Ôn Minh đã thông báo với viện nghiên cứu, bảo Đại Hoàng đáp xuống vị trí Ôn Minh chỉ định, từ trong rừng cây xuất hiện mấy người, tiến lên bắt đầu kiểm tra thân phận của hai người.
Xác định thân phận không sai, hơn nữa không có mang vật phẩm vi phạm theo lệnh cấm, sau đó những người đó lần nữa biến mất vào trong rừng cây.
Nơi này là chân núi, Ôn Minh chỉ một phần ba vị trí ngọn núi, lại để Đại Hoàng bay lên một lần nữa.
Chỗ sườn núi có một con đường ẩn nấp, nếu không phải người quen, căn bản rất khó phát hiện.
Hơn nữa chung quanh nơi này dựa theo quy luật nhất định gieo trồng dị thực có tính công kích, phải có nhân viên nội bộ dẫn vào mới có thể an toàn tiến vào.
Đạt được chủ nhân phân phó có thể đi dạo bốn phía một chút, Đại Hoàng lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Mệt mỏi quá ah, nó muốn tìm một chỗ nào đó ngủ một giấc!
Đến đón tiếp Ôn Dao chính là nghiên cứu viên trước kia bọn họ đã từng gặp nhau một lần, là một trong những nhân viên trọng yếu bên trong sở nghiên cứu thuốc trước kia, cũng là người mơ hồ biết rõ một ít chuyện về Ôn Dao.
Hắn nhiệt tình chào hỏi với hai người, sau đó dẫn hai người tiến vào cổng.
Sau cánh cổng chính là một con đường thật dài, con đường này không có ngọn đèn, nhưng được gieo trồng rất nhiều loại nấm có thể sáng lên trong bóng tối.
Ở đây còn không chỉ trồng một loại nấm, các loại nấm khác nhau phát ra ánh sáng cũng khác nhau, cùng hòa quyện vào một chỗ, giống như lạc bước vào thế giới thần linh, như mộng như ảo.
Mượn chút ít ánh sáng yếu ớt mang theo sắc thái lộng lẫy này, ba người bước chậm đi về phía trước.
"Dao Dao, có phải cảm thấy rất đẹp hay không? Như là đang nằm mơ? Các cô bé như em có lẽ đều yêu thích những thứ này nha.
"
Có lẽ bởi vì là người quen, Vương Kiệt dẫn đường bắt đầu trò chuyện cùng bọn họ.
"Vâng.
"
"Đây là tiến sĩ Lâm tự mình xếp đặt thiết kế đấy, chúng ta đều nói không nghĩ tới hắn bề ngoài đàn ông lại còn có trái tim công chúa như vậy, làm lối đi này trở nên mộng ảo như vậy.
Có điều mỗi lần chúng ta đi qua tâm tình đều rất không tồi, dù sao đồ vật xinh đẹp như vậy tất cả mọi người đều yêu thích, nhìn cũng vui vẻ, cho nên chúng ta gọi nó là 'Con đường cầu vồng" mặc dù đếm ra chỉ có năm màu mà thôi.
"
Ôn Minh lại hỏi thăm hắn tình hình gần đây của viện nghiên cứu, sau đó bắt đầu nói rõ vì sao cha mẹ Trường Phong lại ở chỗ này.
Vốn nơi này trước kia là một căn cứ quân sự bí mật, ở ngọn núi bên cạnh kia, chủ yếu dự trữ vũ khí và thiết bị trọng yếu.
Sau tận thế ở đây tạm thời bị đóng cửa bảo tồn, sau đó lúc phản công đã sớm vận chuyển đa phần vũ khí đi hết rồi, sau đó thời điểm bên trên chọn địa điểm liền đưa nghiên cứu thuốc sinh vật tương đối trọng yếu định ở đây.
Kết quả thời điểm phái người tới thi công, phát hiện mảnh đất này có hai con kim điêu chiếm lĩnh!
Rồi lại bị đối phương tấn công, cũng may còn không hạ tử thủ, chí muốn đuổi bọn họ đi.
Trong đó có người nhận ra hai con kim điêu này chính là hai con trước kia từng ở căn cứ, vì vậy báo cáo lên trên.
Tề Cảnh Huy phái Ôn Minh tới xem xét, quả nhiên hai vợ chồng kim điêu kia.
Lúc ấy chúng đuổi người mà không gϊếŧ cũng không phải vì nhận ra bọn họ là người căn cứ Hoa Nam, chỉ không muốn gây phiền toái, dù sao ở căn cứ Hoa Nam sinh hoạt một thời gian chúng xem như cũng hiểu biết nhất định về con người.
Ôn Minh cùng đối phương đã đạt thành hiệp nghị, bọn họ có thể xây dựng viện nghiên cứu ở chỗ này, nhưng không thể quấy nhiễu sinh hoạt của kim điêu, hơn nữa mỗi tháng phải cung cấp số lượng tinh thạch nhất định, mà vợ chồng kim điêu sẽ phụ trách công tác cảnh vệ một mảnh núi rừng này.
"Cho nên, coi như chúng ta mời chúng đến làm bảo vệ à.
"
"Đúng vậy.
" Vương Kiệt tiếp lời nói: "Tuy hai con kim điêu biến dị này không quá nguyện ý phản ứng đến người, nhưng công tác cảnh vệ vẫn rất rất tận chức tận trách, lần trước có một đám người tiến vào núi, cũng là chúng phát hiện ra trước nhất đấy, cho nên mọi người vẫn rất ưa thích chúng.
"
Đi qua con đường như mộng ảo, bọn hắn đi đến cánh cổng chính còn lớn hơn.
Tạo hình cánh cổng này rất đơn giản, không có những thứ trang trí khác, dù sao lúc này, thực dụng mới là trọng yếu nhất.
Mà bên trên cổng còn treo một tấm bảng hiệu, trên đó viết: "Viện nghiên cứu thuốc sinh vật Dao Quang"
Dao Quang?
Không chờ Ôn Dao hỏi, Vương Kiệt liền không thể chờ đợi mở miệng nói luôn: "Dao Dao, viện nghiên cứu này dùng tên của em tạo thành đấy, nghe nói chữ trên này là đích thân chủ tịch Trịnh tự mình viết đấy, em nhìn xem, có phải vô cùng có khí thế hay không?"
Nghe lời Vương Kiệt nói! Ôn Dao âm thầm liếc mắt.
Từ Dao Quang này vốn không phải tự có sao? Ở đâu ra chính mình rồi hả?
Hơn nữa trong đó mang một chữ 'Dao' thì cũng thôi đi, làm sao lại chỉ tên Ôn Dao chứ?
Cùng lý do đó, trong tên có một chữ 'Quang' chẳng lẽ cũng nói đó là dùng tên bọn hắn tạo thành sao?.