Trên đường đi về nơi nghiên cứu phát minh thuốc, Tiểu Tiểu rầu rĩ không vui, rõ ràng chủ nhân đã đồng ý gϊếŧ chết hai người kia, cuối cùng lại còn để người khác chữa trị cho bọn hắn, chủ nhân nói chuyện không giữ lời gì hết!
Ôn Dao không giải thích nhiều, chỉ nói với Tiểu Tiểu bọn hắn nhất định sẽ chết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Dưới cái nhìn của Ôn Dao, gϊếŧ chết hai người bình thường thật sự rất đơn giản, trong nháy mắt phá hủy tinh thần lực của bọn hắn hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng hai người kia chỉ là tôm tép nhỏ mà thôi, quan trọng là! người sau lưng bọn họ, là giáo sư Hình một mình hành động? Hay sau lưng còn có những người khác?
Là chỉ nhằm vào Tiểu Tiểu? Hay mục đích cuối cùng là mình hoặc anh trai mình?
Nhưng việc này dựa vào một mình Ôn Dao tìm hiểu vẫn có chút phiền toái, hy vọng tên viện trưởng Hứa kia đừng làm Ôn Dao thất vọng!
Đi vào chỗ nghiên cứu phát minh thuốc, Ôn Dao được chào đón nhiệt tình, thậm chí một ngụm nước còn chưa được uống đã bị giáo sư Liêu kéo đến văn phòng.
Vài nghiên cứu viên ở những căn cứ khác khó hiểu hỏi thăm: "Cô bé kia là ai? Vì sao mấy giáo sư đó thấy cô bé thì vui mừng như vậy?"
Có người vỗ vỗ bờ vai của hắn, thần thần bí bí nói cho hắn biết: "Anh chỉ cần biết cô bé kia là khách quý không thể đắc tội là được rồi, được rồi, đừng tám chuyện nữa, báo cáo phân tích của anh làm xong chưa?"
Ôn Minh cũng không có đãi ngộ tốt như em gái nhà mình, bị trực tiếp nhốt bên ngoài phòng làm việc, liếc nhìn chung quanh, ngoắc một nghiên cứu viên qeun thuộc đến, nói cô ấy biết nếu Ôn Dao đi ra thì dặn em ấy chờ cậu ở đây, cậu có việc đi ra ngoài một chút.
Ôn Dao bị vài ông giáo sư bao bọc vây quanh, trong tay bọn họ đều cầm bút ký nhà mình, hỏi thăm Ôn Dao một vài chi tiết tỉ mĩ về phương diện nghiên cứu chế tạo thuốc.
Thời điểm ở nước M, Ôn Dao đã thành công nghiên cứu chế tạo ra thuốc bộc phát cho người bình thường sử dụng, sau khi phục dùng, các phương diện thể năng thân thể đều được đề cao ngắn ngủi, cho dù là về sức mạnh, tốc độ hay năng lực phản ứng.
Có điều tác dụng phụ cũng không khác dị năng giả sử dụng cho lắm, đều sẽ có một thời gian ngắn suy yếu vô lực, hơn nữa nếu sử dụng nhiều lần! sẽ có ảnh hưởng đối với tuổi thọ, đây là kết quả phân tích của Karl, cụ thể còn chưa trải qua thử nghiệm.
Ôn Dao đem cách điều chế phối hợp này cùng thuốc bộ phát cho dị năng giả sử dụng thông qua Karl truyền cho Ôn Minh, đồng thời còn truyền đến ống tiêm còn lưu lại thành phần nước thuốc Martina sử dụng ngày ấy, đương nhiên, cũng là Karl hỗ trợ phân tích được.
Hiện tại, giáo sư Liêu bọn họ là nhằm vào thuốc bộc phát kia, có một vài vấn đề cần hỏi Ôn Dao.
Chung quanh còn có vài giáo sư đứng đó vây xem, bọn họ đều từ những căn cứ khác đến, quan hệ với giáo sư Liêu bọn họ không tệ lắm.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất cũng là vì căn cứ Hoa Nam là nơi đầu tiên nghiên cứu phát minh ra loại thuốc này đấy, càng quen thuộc với phương diện kỹ thuật này hơn, bọn hắn cũng chỉ có thể lắng nghe bọn họ nói.
Nhưng, bọn hắn vẫn không thể tưởng tượng người sáng lập ra các loại thuốc này lại là một cô bé, điều này có chút khó tin à nha!
Đáng tiếc không quản bọn hắn có tin hay không, sự thật không thể thay đổi được đâu.
Mà bên kia, Ôn Minh về đến văn phòng viện trưởng Hứa, từ nơi đó lấy được đặc quyền tham sự điều tra.
Hiện tại, Ôn Minh đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, nhìn người bên trong tiến hành thẩm tra giáo sư Hình, mà bên cạnh cậu có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đứng.
Người đàn ông thấp hơn Ôn Minh nửa cái đầu, trên người mặc quần áo cũng khác với những binh sĩ khác, tay phải thiếu một đốt ngón tay út.
Sắc mặt hắn lộ rõ sự gắng sức, cả người tản ra hơi thở người sống chớ đến gần.
Hắn là đội trưởng đội giám sát viện nghiên cứu Quan Bác.
Khác với đội bảo an bảo vệ bên ngoài viện nghiên cứu, đội giám sát của hắn chỷ yếu hiệp trợ viện trưởng hoàn thành công tác giữ bí mật viện nghiên cứu, phòng ngừa tư liệu bị tiết lộ ra bên ngoài, giám sát nghiên cứu viên.
Hơn nữa, hắn còn có thể không cần thông qua viện trưởng trực tiếp báo cáo lên trên.
Chuyện lần này khiến cho Quan Bác rất tức giận, lại dưới mí mắt hắn xảy ra chuyện như vậy, mà cấp dưới của hắn lại không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì khác lạ, đây quả thật là sự sỉ nhục!
"Có lục soát được đồ vật đặc thù gì hay không?" Ôn Minh quay đầu hỏi Quan Bác.
"Vẫn còn đang cẩn thận kiểm tra, có nhiều thứ cần phải có thời gian.
"
Quan Bác vẫn còn có chút ý kiến với Ôn Minh đấy, cảm giác cứ như đến giám sát hắn, cho dù Ôn Minh cam đoan sẽ không nhúng tay vào công việc điều tra của bọn hắn, Quan Bác vẫn không quá thoải mái.
"Camera giám sát không có phát hiện gì khác lạ?"
"Tất cả đều bình thường, chúng tôi đã phái người tiến hành kiểm tra, xem có dấu vết thay đổi của con người làm ra hay không.
"
"Thế những người có liên hệ cùng giáo sư Hình! "
"Đại tá Ôn!"
Quan Bác cắt ngang lời Ôn Minh nói, trong giọng nói của hắn mang theo chút ít không kiên nhẫn: "Tình huống chuyện này có chút phức tạp, không phải đơn giản lập tức có thể điều tra rõ ràng, cậu yên tâm, chúng tôi đều xem xét tất cả các khía cạnh, đang điều tra, nhưng cái này cần phải có thời gian.
Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ tất cả chân tướng!"
"Ah ~" Ôn Minh kéo dài âm cuối, sau đó hỏi: "Đã như vầy, vậy tại sao xảy ra chuyện đây chứ?"
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia của Ôn Minh, dường như còn có thể nhìn thấy trong đáy mắt cậu chợt lóe lên sự châm chọc, Quan Bác rất muốn một quyền nện qua!
Vốn đủ tức giận, thằng này còn cố ý nhắc nhở hắn, muốn ăn đòn sao?!
Hít sâu một hơi, Quan Bác cố gắng bình phục dòng suy nghĩ của mình, sau đó nói với Ôn Minh: "Chuyện này quả thật là sơ sẩy của chúng tôi, cho nên chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra chân tướng!"
Dám ở dưới mí mắt bọn hắn làm ra chuyện mờ ám, nhất định phải cho những người kia đẹp mắt!
"Ừ, tôi tin tưởng đội trưởng Quan.
"
Hai gã nhân viên kiểm an kia đã bị kiểm tra toàn diện, trừ bỏ máy kiểm tra bị cài đặt kia, trên tay áo bọn hắn mặc còn dính chút thuốc mê có cường độ mạnh, chắc là muốn cho Tiểu Tiểu và Mạn Mạn ngủ rồi rút máu đấy, nhưng không biết vì sao không thành công, ngược lại còn bị Tiểu Tiểu đánh bay.
Bọn hắn biết cũng không nhiều, bên trên khẩu cung chỉ nói bọn hắn bị giáo sư Hình dùng lợi dụ dỗ làm như vậy, hơn nữa có đôi khi bọn hắn sẽ giúp giáo sư Hình lấy thêm chút gì đó vào.
"Chậc chậc, xem ra đây không phải lần đầu tiên, đã lâu như vậy mà các người cũng không phát hiện?"
Đối mặt với sự trào phúng của Ôn Minh, Quan Bác cũng không muốn để ý tới, bây giờ quan trọng nhất là phải tra ra chuyện này là hành vi của một mình giáo sư Hinh hay còn có đồng lõa khác.
Nhưng ngược lại giáo sư Hình rất sảng khoái nhận hết, nói là hành vi của một mình mình, hơn nữa không có ác ý gì khác, chỉ ngạc nhiên về Tiểu Tiểu, nên muốn nghiên cứu vì sao nó có thực lực mạnh như thế, hơn nữa còn có thể tùy tiện phóng to thu nhỏ.
Về phần tại sao không hướng căn cứ xin tư liệu lưu lại của Tiểu Tiểu, hắn nói đã quá lâu rồi, hắn muốn cái mới nhất, hơn nữa xin rất phiền toái.
Mà vì sao lại tiến hành lén lút, hắn giải thích rằng Ôn Minh sẽ không đồng ý, cho nên liền làm lén lút, bây giờ hắn cũng đã nhận thức sai lầm của mình, tỏ vẻ xin lỗi.
Đáng tiếc, đối với những lời hắn nói, Ôn Minh cùng Quan Bác một chữ cũng không tin.
"Tôi cảm thấy, có đôi khi với một vài người phải dùng phương pháp thẩm vấn đặc thùm nếu anh không có phương pháp xử lý tốt, tôi có thể cung cấp sự trợ giúp.
"
Đối mặt với lời nói sâu xa đầy ẩn ý của Ôn Minh, khóe miệng Quan Bác giật giật: "Cám ơn, nhưng không cần, tôi có biện pháp khác.
".