Lợn rừng biến dị chuyển động vòng quanh cây đại thụ vài vòng, sau đó bắt đầu đi trở về, nhưng nó cũng không có ý định rời khỏi, mà sau khi đi ra một khoảng cách lại xoay người, đạp chân lấy đà xông thẳng đánh tới cây đại thụ!
"Phanh!"
Mạn Toa cảm thấy cả thân cây đại thụ bắt đầu nghiêng ngả, con lợn rừng biến dị này lại đụng nghiêng cây đại thụ!
Mạn Toa gắt gao cắn môi dưới, cho dù cô bé sợ đến muốn chết, nhưng vẫn liều mạng ôm chặt thân cây, bắt đầu dốc sức nghĩ cách.
Cô bé lại một lần nữa có ý đồ trao đổi cùng lợn rừng biến dị, thậm chí đem cảm xúc hoảng sợ của mình truyền đến đối phương, hy vọng đối phương có thể buông tha cho mình.
Nhưng lợn rừng biến dị mắt điếc tai ngơ, Mạn Toa có thể cảm giác cảm xúc đối phương vô cùng hưng phấn, dường như chính mình càng khủng hoảng thì nó càng khoái.
Mạn Toa không ngăn được nước mắt rơi xuống đất, cô bé chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, trước kia lúc ở tộc Bạc Nhĩ cũng rất ít khi đi ra ngoài, tiếp xúc đều là một vài động vật nhỏ, ở căn cứ Hoa Nam! những dị thú biến dị hung ác kia dường như cũng rất dễ dàng để cô bé an ủi động viên, cũng nguyện ý trao đổi với cô bé.
Cứ như vậy đây hoàn toàn là lần đầu tiên cô bé gặp phải dị thú không chịu phối hợp như vậy.
Chẳng lẽ mình phải chết ở chỗ này?
Mạn Toa cúi đầu đem mặt cọ xát vài cái trên cánh tay, lau một ít nước mắt trên mặt, sau đó nhìn quanh bốn phía, nghĩ các chạy trốn.
Chính mình căn bản chạy không lại lợn rừng, cộng thêm chân phải thỉnh thoảng truyền đến cơn đau đớn từng cơn, càng không thể chống cự lâu dài được nữa.
Cây đại thụ đã nghiêng không ít, cứ tiếp tục thế này, lại thêm một hai cái, cái cây này có khả năng ngã xuống, đến lúc đó chính mình càng không thể nào trốn thoát được.
Đến cùng mình phải làm như thế nào?!
Lòng Mạn Toa nóng như lửa đốt, nói cho cùng cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, cho dù có nhiều kinh nghiệm hơn nữa, nhưng tâm trí chưa trưởng thành, huống chi đa phần cô bé đều được bảo hộ rất tốt.
Trong đầu cô bé hỗn loạn cả lên, căn bản không nghĩ ra cách gì, nước mắt ngăn không được rơi xuống, làm cho tầm nhìn trước mắt bắt đầu mơ hồ.
Trong lòng cô bé còn ôm hy vọng cuối cùng, chính là chị Dao Dao vẫn còn ở quanh đây, chị ấy không rời khỏi, chỉ trốn đi thôi, cuối cùng nhất định sẽ đến cứu cô bé đấy!
Mạn Toa cố gắng mở to hai mắt tìm kiếm, trời lại sáng thêm không ít, có thể nhìn đồ vật phía xa xa rõ ràng hơn không ít, nhưng tìm rất lâu cũng không nhìn thấy những người khác hay động vật nào.
Cây đại thụ bị heo ủi lần thứ hai đã nghiêng ngả không ít, thiếu chút nữa Mạn Toa bị đụng rơi xuống, cô bé gắt gao ôm chặt thân cây, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra, chỉ là trong lòng không ngừng nhẩm đi nhẫm lại lời tế tự từng dạy cô bé một đoạn lời nói.
Nghe nói, đó là ca từ ca ngợi cầu xin sơn thần, đây là Mạn Toan không còn cách nào mới nghĩ đến cọng cỏ cứu mạng duy nhất này.
"Ầm —— "
Cây đại thụ vào cú va chạm cuối cùng của lợn rừng biến dị đã ầm ầm ngã xuống, Mạn Toa cũng ngã từ trên cây đại thụ xuống mặt đất.
Trong nháy mắt từ trên cây đại thụ ngã xuống, một trận cuồng phong không có bất kỳ báo hiệu nào nổi lên, trên mặt đất lá rụng bị thổi bay ào ào, nhánh cây cũng đong đưa theo trận cuồng phong, không ngừng phát ra âm thanh rè rè soẹt soẹt, dường như có mãnh thú đang gào thét.
Sau khi gió ngừng lại, cuối cùng Mạn Toa cũng không nhịn được, cô bé buông hai tay ra, rơi mạnh trên đồng cỏ, nhịn không được phát ra tiếng rên rĩ đầy đau đớn.
Ngũ quan Mạn Toa vặn vẹo, cảm giác giống như bị xe nghiền qua, xương cốt trên người đều muốn gãy rời.
Nhánh cây lộn xộn ma sát trên mặt trên làn da lỏa lồ bên ngoài của cô bé, rạch ra vài đường vết thương thật nhỏ.
Nằm thật lâu về sau, rốt cuộc Mạn Toa đã khôi phục chút sức lực, có điều rất nhanh cô bé đã cảm thấy không đúng, đã lâu như vậy, tại sao con lợn rừng kia còn không xông lại?
Chẳng lẽ nó chạy?
Chịu đựng đau đớn trên người, Mạn Toa mượn lá cây làm vật che chắn, cẩn thận từng li từng tí đẩy mấy nhánh cây ra, xuyên thấu qua khe hở nhìn ra bên ngoài.
Nơi lợn rừng đứng trước đó thật sự không còn nhìn thấy nó, Mạn Toa nhìn lại chung quanh, cũng không phát hiện bất kỳ bóng dáng nào của lợn rừng nữa.
Chẳng lẽ đi thật?
Mạn Toa mượn thân cây đứng lên, sau khi lướt qua thân cây, khập khiễng đi về nơi trước đó Điểm Điểm rơi xuống.
"Điểm Điểm! Điểm Điểm!"
Mạn Toa gọi vài tiếng, nhưng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, trước đó cuồng phong nổi lên khiến lá rụng bao trùm nơi này rồi, căn bản không thấy Điểm Điểm nằm ở đâu.
Mạn Toa không từ bỏ, cô bé nửa quỳ xuống nơi đó, một bên gạt lá rụng ra một bên không ngừng kêu tên Điểm Điểm.
Không bao lâu, Mạn Toa đã nghe được âm thanh yếu ớt của Điểm Điểm, âm thanh kia rất nhẹ rất nhẹ, giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Mạn Toa nhanh chóng bò lên phía trước vài bước, sau đó hai tay dùng sức bắt đầu đào xuống, rất nhanh đào hết lá rụng bới được Điểm Điểm lên.
Lúc này Điểm Điểm vô cùng suy yếu, ánh mắt của nó chỉ mở ra một chút đường chỉ, xác định là chủ nhân của mình, sau đó nó lè lưỡi liếm liếm ngón tay Mạn Toa, sau đó lại lần nhắm mắt lại.
"Điểm Điểm!"
Mạn Toa luống cuống, cô bé gấp rút vươn tay sờ lên cổ lên mũi Điểm Điểm, xác định nó vẫn còn thở sau đó mới thở dài nhẹ nhỏm.
Xem ra lúc Điểm Điểm bị đánh bay đã bị trọng thương rồi, cô bé phải nghĩ cách trị liệu cho nó mới được!
Mạn Toa cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Điểm Điểm, tuy bây giờ Điểm Điểm đối với cô bé có chút nặng, nhưng cô bé vẫn cố gắng ôm nó đi đến bên cạnh dòng suối, cho Điểm Điểm uống chút nước, sau đó lại trở về tìm kiếm ba lô của mình.
Cô bé nhớ rõ, bởi vì lúc trước có nói với chị Y Toa sẽ đi ra ngoài, chị Y Toa đã chuẩn bị cho cô bé một ít thuốc mỡ cùng thuốc, có lẽ bên trong đó Điểm Điểm có thể sử dụng được.
Ngay vào lúc Mạn Toa vội vàng chữa thương cho Điểm Điểm, Ôn Dao nhìn lợn rừng bị mình dùng tinh thần lực trực tiếp gϊếŧ chết, tự hỏi lột da từ nơi nào tốt hơn.
Vào lúc lợn rừng xuất hiện gần Mạn Toa, Ôn Dao đã chú ý đến, nhưng Ôn Dao không có bất kỳ động tác nào khác, mà trơ mắt nhìn lợn rừng lại một lần một lần tấn công Mạn Toa.
Thẳng đến khi Mạn Toa bò lên trên cây, Ôn Dao mới bảo Đại Hoàng đi qua, nhưng cũng chỉ để nó ở trên trời nhìn xem, không có động tác khác.
Sau khi lợn rừng đụng đổ cây đại thụ, Ôn Dao mới bảo Đại Hoàng đem lợn rừng biến dị qua đây.
Có điều da lông con lợn rừng biến dị này thật sự dày, năng lực phòng ngự gạch thẳng đấy (số một), Ôn Dao hoài nghi có phải dị biến của nó trọng điểm đặt trên da hay không, bằng không làm sao lại cứng như vậy?
Đao nước bình thường lại không thể phá rách phòng thủ!
Cũng không để lợn rừng có cơ hội phản kích lần nữa, Ôn Dao trực tiếp phá bỏ tinh thần lực của nó, bắt đầu nghĩ đến từ nơi nào lột da mới tốt hơn.
Da tốt như vậy, không để làm trang bị phòng ngự thật sự quá lãng phí rồi!
Đối với biểu hiện lần này của Mạn Toa, Ôn Dao cũng không thể nói vừa lòng hay không vừa lòng, Ôn Dao chỉ muốn cho Mạn Toa biết rõ, tuy cô bé có thể câu thông với động vật, nhưng không phải mọi chuyện đều có thể dùng cách câu thông để giải quyết, cô bé cần phải hiểu rõ lập trường của mình rốt cuộc là gì.
Đối với Mạn Toa mà nói, lực công kích và lực phòng ngự của bản thân cô bé cơ bản đều là cặn bã của cặn bã, cô bé cần phải hiểu chính xác quan hệ giữa chính mình và sinh vật biến dị, không phải đơn thuần thương cảm, cũng không phải đơn thuần ép buộc!.