Nghe được giọng nói kia, bầy khỉ lập tức giải tán, linh hoạt trèo bò lên trên vách đá, chỉ để lại một mình Mạn Toa đứng y nguyên tại chỗ còn chưa lấy lại tinh thần.
Người đến là một chàng trai trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tóc của hắn hơi xoăn, làn da có chút đen, áo sơ mi màu xanh da trời giặt rửa có chút trắng bệch cùng quần dài màu đen, trên lưng còn vác một chiếc giỏ trúc.
Hắn nhìn thấy Mạn Toa cũng ngạc nhiên không thôi, trong miệng lầm bầm nói: "Tại sao có thể có trẻ con ở chỗ này?"
Hắn đi đến cách Mạn Toa một mét rồi ngừng lại, sau khi đánh giá trên dưới một phen, mới ân cần hỏi thăm: "Bạn nhỏ, tại sao em lại ở chỗ này?"
Mạn Toa lại càng hoảng sợ, ở đây lại còn có con người!
Thấy mái tóc Mạn Toa bị ẩm ướt dán sát vào da đầu, quần áo trên người cũng lầy lội, người đàn ông trẻ tuổi nói gấp: "Em trước theo anh đi, anh ở kế bên này."
Mạn Toa lén lút liếc nhìn người đàn ông, sau đó nhẹ gật đầu.
Nhận được Mạn Toa trả lời xác nhận, người đàn ông giơ tay lên chỉ vào bầy khỉ đang đứng trên vách đá xem náo nhiệt: "Chúng mi đừng bắt nạt người khác, lại còn giật đồ! Ai bảo đấy!"
Đám khỉ kêu "khẹt...!khẹt" về phía người đàn ông, dường như trả lời hắn, mà con khỉ đầu đàn kia trợn trắng mắt, căn bản không phản ứng đến hắn.
Người đàn ông dường như rất quen thuộc cùng bầy khỉ này, hắn quở trách đám khỉ vài câu, sau đó cúi đầu dịu dàng nói với Mạn Toa: "Được rồi, chúng chỉ có chút nghịch ngợm, không có ác ý đâu, em đừng sợ."
Mạn Toa gật gật đầu, quả thật bầy khỉ này không có bao nhiêu ác ý với cô bé, hơn nữa vừa rồi lúc người đàn ông quở trách bầy khỉ, trong đầu Mạn Toa đã nghe được không ít âm thanh của bầy khỉ cùng loại như:【Có bản lĩnh mi tới đánh ta đi.】
Mạn Toa đi theo phía sau người đàn ông, người đàn ông nói với Mạn Toa mình tên là Tiết Dương, là bác sỹ thú y ở trung tâm bảo hộ động vật hoang dã này, đối với một loạt vấn đề của người đàn ông: "Em tên là gì?" "Làm sao em đến đây?" "Em còn có đồng bạn nào khác không?"...!Mạn Toa chỉ nói cho đối phương biết tên của mình, những thứ khác chỉ có thể bảo trì im lặng, bởi vì cô bé cũng không biết nên trả lời thế nào.
Thấy Mạn Toa dường như có chút sợ người lạ, Tiết Dương liền không mở miệng nữa, chỉ dẫn theo cô bé đi lên phía trước.
Có lẽ đi hơn một tiếng, bọn hắn mới đi đến một căn nhà bằng gỗ xây dựng đơn giản.
"Chú Cáp Luân! Chú xem hôm nay cháu phát hiện ra cái gì này!"
Tiết Dương vừa đặt giỏ trúc trên lưng lên chiếc kệ vừa hô to vào trong nhà.
Một giọng nói khàn khàn lẫn theo tiếng địa phương truyền ra từ trong nhà: "Phát hiện cái gì?"
Cửa gỗ mở ra, một ông lão mặc quần áo màu nâu xanh đi ra, hắn nhìn có vẻ trên năm mươi tuổi, làn da ngăm đen, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ vải hình tròn màu nâu đen hồng giao nhau, xem xét đó là trang sức và quần áo nào đó của dân tộc thiểu số.
Nhìn thấy Mạn Toa sau lưng Tiết Dương, hắn nhíu mày: "Tại sao có trẻ con ở đây?"
"Cháu cũng thấy kỳ quái, hôm nay cháu theo thường lệ điều tra tình huống chung quanh rồi tùy tiện hái chút ít rau dại, sau đó chợt nghe bầy khỉ bên kia kêu khác hẳn bình thường, liền đi qua xem thử, kết quả nhìn thấy bọn chúng muốn cướp ba lô của cô bé này.
Cháu thấy cô bé chỉ có một mình, liền đưa về đây, chú xem xem có phải trẻ em gần đây không?"
"Bọn chúng đều đã đi lâu như vậy làm sao còn có thể ở lại chỗ này? Được rồi, cô bé này mau vào đây, có lẽ mắc mưa rồi à, tóc cũng còn ướt, tiến đến sát một chút đi."
Chú Cáp Luân mời Mạn Toa đi vào nhà, tìm một chiếc khăn mặt nhìn có vẻ mới đưa cho cô bé, để cô bé lau khô tóc.
Mạn Toa ngồi trên chiếc ghế trong phòng tiếp nhận khăn mặt, vừa lau tóc vừa đánh giá căn nhà nhỏ này.
Ở đây đồ điện gia dụng đều đầy đủ cả, bên tường có quầy thủy tinh to, trong đó có các loại thuốc, bên cạnh tường đặt một cái bàn lớn, trên bàn bày đầy các loại dụng cụ Mạn Toa nhìn không hiểu.
Bên kia còn có hai chiếc cửa gỗ, chỗ đó hẳn chỗ ngủ của bọn hắn.
Thời điểm Mạn Toa đang đánh giá phòng, hai người khác cũng đang đánh giá cô bé.
Quần áo vừa người, còn dính chút nước bùn, nhưng cảm thấy không phải mắc mưa, dường như sau khi mưa tạnh thay quần áo đấy.
Đôi má hơi gầy gò, khóe mắt rõ ràng hiện lên màu xanh, nhìn có vẻ mệt mỏi.
Trên lưng đeo một chiếc ba lô to, bên trên còn cột một chiếc túi ngực, trước ngực đeo một chiếc túi nhỏ, bên người còn có một con mèo rừng hoang đi theo, nhìn có vẻ giống như đi thám hiểm vậy.
Một cô bé khoảng tám chín tuổi một mình đi thám hiểm rừng rậm à?
Cái này rất không có khả năng!
Mạn Toa lau khô tóc, Tiết Dương lập tức đưa đến một ly nước ấm cho cô bé, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mạn Toa, rốt cuộc làm sao em đến đây? Cánh rừng này ngoại trừ chúng ta cơ bản không có những người khác."
Mạn Toa nhấp một miếng nước ấm, sau đó nói ra những lời nói đã suy nghĩ kỹ nghĩ ra khi đi trên đường.
Cô bé nói mình tách khỏi đồng bạn, chờ đợi trong rừng bốn ngày, sau đó bị một con khỉ dẫn đến đây.
Về phần đồng bạn có mấy người, là ai, Mạn Toa không có nói rõ.
"Bị khỉ dẫn đến đây? Vậy hẳn là Tiểu Kiệt nha, bên trong bầy khỉ chỉ có nó nghịch ngợm nhất, lá gan cũng lớn, có lẽ chạy ra bên ngoài."
Nghe được lời Mạn Toa nói...!Tiết Dương vừa cười vừa nói, xem ra rất quen thuộc với bầy khỉ kia.
"Chắc hẳn rồi, nhưng cũng coi như nó làm một chuyện tốt." Chú Cáp Luân cũng gật gật đầu, hắn nhìn Mạn Toa nói ra: "Cháu lại một mình ở trong rừng rậm lâu như vậy? Đây là ông trời phù hộ, trong cánh rừng này không an toàn đâu! Mấy ngày nay có lẽ cháu đói bụng lắm rồi, chú nấu đồ ăn cho cháu, nhưng chúng ta cũng không có thứ gì tốt, đừng ghét bỏ."
Mạn Toa nói khẽ cảm ơn, đợi sau khi chú Cáp Luân rời đi, Mạn Toa bưng ly nước cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Đây là đâu ạ?"
"Em ngay cả đây là đâu cũng không biết?"
Vẻ mặt Tiết Dương đầy kinh ngạc nhìn qua Mạn Toa, cô bé này đến cùng làm sao đến được nơi đây? Đồng bạn cô bé không tìm thấy cô bé cũng không lo lắng cho cô bé sao?
Thấy Mạn Toa cúi đầu không trả lời, Tiết Dương ý thức có khả năng mình hù dọa em ấy rồi.
Vốn lạc nhau với đồng bạn, lại một mình ở trong rừng lâu như vậy, từng giây từng phút đều lo lắng hãi hùng, bây giờ cho dù bị hắn mang về có lẽ vẫn còn sợ hãi đấy...
Tiết Dương ngồi xổm người xuống, cố gắng hết sức để giọng nói dịu dạng hết mức: "Nơi này là khu bảo tồn động vật tự nhiên hoang dã Đài Cẩm, chú vừa rồi em có thể gọi là chú Cáp Luân, chú ấy là người giữ rừng ở đây, chủ yếu bảo vệ động thực vật quý hiếm nơi này, không để người khác săn trộm.
Anh vừa rồi cũng có nói, anh là bác sỹ thú y ở đây, chủ yếu kiểm tra thân thể động vật quý hiếm nơi này, từng giây từng phút kiểm tra xem bọn chúng có bệnh tật gì hay không.
Con khỉ dẫn em đến đây thuộc giống khỉ đầu bạc, là động vật bảo hộ cấp một của quốc gia chúng ta, số lượng vô cùng thưa thớt, chúng ta ở chỗ này chủ yếu chính là bảo hộ chúng, đương nhiên, còn có các động vật quý hiếm khác."
Mạn Toa chuyển chiếc ly lòng vòng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn ở chỗ này sao? Bọn họ không phải cũng như mình trước kia, cũng không biết thế giới bên ngoài xảy ra biến hóa thế nào?
"Mạn Toa, anh hỏi em một chuyện, em có thể thành thật nói với anh không?"
"Sao ạ?"
"Các người...!có phải từ bên ngoài vào hay không?".