Thấy Mạn Toa gật đầu, Tiết Dương không thể chờ đợi mà hỏi thăm: "Hiện tình huống bên ngoài thế nào rồi em? Cuối cùng anh nhận được tin tức là hơn nửa năm trước, bây giờ Zombie tiêu diệt được chưa?"
Đạt được sự phủ định của Mạn Toa, tuy Tiết Dương thất vọng với sự thật bên ngoài, dù sao nếu dễ dàng tiêu diệt như vậy! cũng không rơi vào tay giặt nhanh như vậy.
"Em kể tỉ mỉ cho anh biết, tình huống bên ngoài thế nào rồi?"
Mặc dù Mạn Toa không biết nhiều chuyện xảy ra ở căn cứ, nhưng khi đi học thầy cô đều nói cho bọn chúng biết một chút tình hình hiện tại bên ngoài, cũng sẽ nói cho bọn chúng biết một vài chính sách căn cứ mới ban hành, cho nên Mạn Toa vẫn hiểu rõ đại khái tình huống đấy.
Đợi nghe được Mạn Toa nói căn cứ đã khai triển (mở rộng, phát triển), phát động một loạt phản công, cũng hợp nhất đa phần căn cứ tư nhân rồi cùng thanh lý đường lộ, Tiết Dương vỗ mạnh trên thành ghế, hưng phấn nói ra:
"Đã sớm nên như vậy! Ngay từ đầu mà làm vậy thì dễ dàng đối phó rồi, làm sao kéo dài đến bây giờ!"
Hắn đứng dậy đi qua lại trong phòng hai vòng, hỏi tiếp: "Còn có! ? Có nghiên cứu được thuốc trị căn bệnh Zombie này chưa? Bây giờ còn bao nhiêu người sống sót? Còn có! "
Tiết Dương hỏi một loạt vấn đề mà không thở gấp, nhưng lại hỏi khó Mạn Toa rồi, dù sao Mạn Toa cũng chưa đến chín tuổi, có vài vấn đề Mạn Toa không biết rõ lắm.
Thấy Mạn Toa nhìn hắn không nói lời nào, Tiết Dương cũng ý thức được chính mình quá sốt ruột rồi, không có cách nào, ai bảo một năm này hắn ngoại trừ chú Cáp Luân cũng không gặp những người khác, nhịn không được có chút hưng phấn.
"Thật xin lỗi, anh sốt ruột quá rồi, quá lâu không rõ tình huống bên ngoài, đều cảm thấy ngăn cách.
"
"Vì sao không đi ra ngoài?"
Mạn Toa cảm thấy kỳ quái, ở đây an toàn hơn núi rừng nhà cô bé nhiều, hơn nữa mấy ngày nay cô bé cũng không gặp quá nhiều nguy hiểm, bọn hắn có lẽ kịp thời đi ra ngoài nha?
Tại sao vẫn luôn sống ở chỗ này?
"Chuyện này à, chúng ta là chủ động ở lại chỗ này đấy! "
Thì ra sau khi Tiết Dương tốt nghiệp liền đến nơi này, cùng lấy mục tiêu bảo hộ hoàn cảnh sinh thái cùng động vật hoang dã quý hiếm ở đây với người bảo hộ rừng và các nhân viên nghiên cứu.
Lúc tận thế xảy ra, trừ hắn và hai người khác, những người khác đều bị biến thành Zombie.
Lúc ban đầu Zombie mới bị nhiễm hành động chậm chạp không có bao nhiêu lực công kích, chỉ cần quyết tâm mạnh mẽ, hoàn toàn có thể đối phó.
Ba người giải quyết Zombie, sau đó nghĩ cách đến một thôn làng khác, đuổi qua đó lại cùng những người sống sót cùng nhau tiêu diệt những Zombie khác.
Mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra, còn Tiết Dương lập tức nhớ đến mấy ngày hôm trước lúc đi lên trấn mua đồ thuận tiện lên mạng thì nhìn thấy bài viết kia.
Lúc ấy căn bản không để ở trong lòng, hoàn toàn coi như trò đùa, bây giờ xem xét thì ra rất có thể đã trở thành sự thật!
Thông qua radio hiểu rõ tình huống đại khái, sau đó đám người sống sót có ý định tìm đến căn cứ gần đây, dù sao nơi bọn hắn ở là địa phương xa xôi, căn bản không tin có người đến cứu bọn họ.
Chú Cáp Luân có ý định ở lại, vợ của chú đã qua đời, con trai náo loạn xảy ra mâu thuẩn với chú ấy cũng đã sớm bỏ nhà đi, đã nhiều năm không có tin tức, bây giờ thành cái dạng này cũng rất khó tìm đến.
Theo cách nói của chú, một nửa người đều đã chôn trong đất vàng rồi, ra ngoài hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa, còn không bằng sống ở nơi này, tiếp tục sứ mạng của chú ấy.
Mọi người khuyên nhủ đều không được, mà ngày chuẩn bị rời khỏi đó, Tiết Dương cũng nói muốn ở lại.
"Vào năm anh học cấp hai ba mẹ anh đã bị tai nạn qua đời rồi, quan hệ với những thân thích khác cũng không tốt, cũng không có người sẽ lo lắng cho anh, nghĩ đến đi ra ngoài cũng như vậy, không bằng ở lại với chú Cáp Luân, dù sao mấy năm này ở cùng hoa hoa cỏ cỏ và động vật đều đã có tình cảm, cho nên anh cũng ở lại đây.
"
Tiết Dương quay đầu nhìn về cửa sổ phía ngoài, vẻ mặt khó phân biệt.
Hai người bình thường không có dị năng sinh hoạt trong rừng rậm từ từ xảy ra biến đổi, độ khó cũng không nhỏ.
Hơn nữa sau này không biết vì nguyên nhân vì, radio không còn nhận được tín hiệu nữa, bọn họ hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài.
Bọn họ không ở lại trong thôn làng, mà trở lại nơi này để bảo hộ và quan sát động vật hoang dã mà xây dựng nhà nhỏ.
Nơi này có máy phát điện dùng năng lượng mặt trời, có mưa lọc không khí, có đủ đồ vật sinh hoạt cũng thuận tiện.
Trong tay chú Cáp Luân có một cây súng, lúc người trong thôn rời đi cũng để lại cho Tiết Dương một cây.
Nhưng có đôi khi gặp chuyện cũng không phải chỉ một cây súng là có thể giải quyết vấn đề được, động thực vật đối với nhân loại mà nói, tỉ lệ Zombie hóa rất thấp, nhưng không phải không có, hơn nữa sau khi chúng bị Zombie hóa lợi hại nhiều hơn con người.
Tiết Dương ở trong rừng gặp phải hai lần, lúc cho rằng mình sắp chết thì được bầy khỉ cứu sống.
"Thật ra những con khỉ kia cũng biến dị đấy, hình dáng đã xảy ra một ít biến hóa, càng thông minh hơn trước kia, trước kia là chúng ta bảo hộ bọn chúng, bây giờ anh cảm thấy bọn chúng đang bảo hộ chúng ta.
"
Tiết Dương đi đến một bên cửa tủ, lấy ra một bình phun sương màu trắng, đi đến bên người Mạn Toa nhẹ nhàng vén ống tay áo của cô bé lên, lộ ra những chấm đỏ che kín cánh tay.
"Bị một ít côn trùng cắn à? Hiện ở chỗ này độc tính côn trùng quá mạnh mẽ, nhiều thuốc trước kia đều không có tác dụng, đây là anh tìm được một ít thực vật chế tạo thành nước thuốc, vẫn có hiệu quả nhất định đấy.
"
Tiết Dương giúp Mạn Toa xịt xong những chỗ bị đốt, sau đó nhìn lướt qua Điểm Điểm đang nằm dưới mặt ghế: "Ở đây chúng ta có rất ít mèo rừng, bộ dạng cũng có chút khác, con này không phải ở nơi này?"
"Vâng, nó là Điểm Điểm.
"
Tiết Dương còn muốn nói điều gì, chú Cáp Luân vào nhà rồi, trong tay hắn bưng hai cái chén, bên trong một chén lớn màu đen có hai củ đen sì như khoai nướng, còn một chén nhỏ là súp nấm đang tỏa ra hơi nóng.
"Không có vật gì tốt, đừng ghét bỏ.
"
Mạn Toa nói cảm ơn, cẩn thận từng ly từng tí nhận lấy, mà Tiết Dương lập tức lôi kéo chú Cáp Luân đi ra ngoài rồi, xem bộ dáng là muốn báo tin tức vừa lấy được từ Mạn Toa nói cho chú ấy biết rồi.
Mạn Toa uống xong súp, cảm giác trong dạ dày ấm áp lại, sự ấm áp này từ từ kéo dài đến tứ chi, cảm thấy cả người đều sống lại rồi.
Đặt chén xuống, Mạn Toa cầm lấy thứ cùng loại như khoai lang nướng, phát hiện cũng không phải khoai lang, bên trong chất thịt màu trắng đấy, ăn trong miệng có chút vị chát chát, nhưng đối với Mạn Toa đang đói bụng mà nói, một chút vị chát đó không coi vào đâu.
Ăn xong một củ, Mạn Toa xoa xoa bụng, đã có chút no no rồi, vừa đưa tay che miệng ngáp một cái, chợt bên ngoài truyền đến tiếng vang, dường như còn kèm theo tiếng kêu của khỉ.
Mạn Toa đánh giá trái phải một thoáng, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Thăm dò quan sát, cũng không có phát hiện bóng dáng con khỉ nào, Mạn Toa bước ra cửa, sau đó liếc thấy bên góc tường để lại một chiếc lá cây lớn, trên chiếc lá cây chồng chất không ít quả dại lớn nhỏ, hồng đỏ hồng vàng đấy, vừa nhìn đã chảy nước miếng.
Cái này ở đâu ra?
Mạn Toa nhớ rõ lúc mình đến cũng không có những thứ này!
Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói của Tiết Dương: "Chúng lại tặng đồ đến?"
Mạn Toa quay đầu lại, nhìn hai người đi về phía cô bé, nghi hoặc chớp mắt mấy cái, hỏi ngược lại: "Chúng?".