Hạ Y Huyên còn ở bên cạnh giới thiệu nói: "Chỗ kia gọi là 'Tố Vị Phường' mặc dù nói đều là dùng dị thực làm đồ ăn, nhưng vì phối hợp các loại dị thực rất tốt, nghe nói còn có phối liệu độc môn, hương vị vô cùng tốt, món đắt tiền nhất nghe nói là một loại dị thực cấp bốn, trước mắt tên là Dạ Lam Đằng gì đấy, thời kỳ nở hoa của nó rất ngắn, hoa kia và dây mây là nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa chỉ có dị năng giả hơn cấp hai mới có thể ăn được, hơn nữa cấp hai cũng không thể ăn quá nhiều; còn có ông chủ 'Tam vị chân hỏa" bên kia là dị năng giả hệ hỏa, quả thật làm đồ nướng tuyệt nhất đấy! Chỗ kia gọi! "
Nghe Hạ Y Huyên giới thiệu, khóe miệng Ôn Dao co rút, phải nói quả nhiên không hổ là đế quốc ăn nhiều như trên mạng trêu chọc trước tận thế sao?
Cho dù ở thời điểm này, vẫn không thể dập tắt nhu cầu theo đuổi món ngon của bọn hắn, không có điều kiện cũng muốn sáng tạo điều kiện!
Nhưng cũng từ đó phản ánh cuộc sống an toàn ở căn cứ, bằng không làm gì có người nào có thời gian nghĩ đến những thứ này.
Dùng cách nói của Hạ Y Huyên mà nói, có thể mở tiệm ở chỗ này sau lưng đều có người, cơ bản đều là mấy đoàn dị năng lớn, dù sao nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy cũng không phải người bình thường có thể lấy được.
Có mấy nơi xa xa không quá tốt còn có mấy tiệm cơm nữa, đó đa phần đều được dị năng giả lựa chọn, chỗ đó nguyên liệu nấu ăn đều do căn cứ nuôi dưỡng dị thú cấp thấp bình thường, sản lượng lớn, hương vị bình thường thôi, nhưng giá tiện lợi ích đúng với thực tế.
"Dao Dao, em muốn ăn cái gì?"
Sau khi giới thiệu tất cả các tiệm cơm đặc sắc xong, Hạ Y Huyên hỏi thăm Ôn Dao muốn ăn gì, ở đây cô đều đã ăn thử qua, dù sao cô có rất nhiều điểm tín dụng, với cô mà nói cách một thời gian ngắn đến ăn một lần căn bản không có bất cứ vấn đề gì.
"Tùy tiện.
"
Ôn Dao cảm thấy cái gì cũng có thể, cũng không đặc biệt muốn ăn gì.
Hạ Y Huyên ghét nhất người khác nói "tùy tiện" đấy, nhưng ai kêu người này là em họ nhỏ của cô đây chứ?
"Chúng ta đi! "
"Hạ Y Huyên?"
Sau lưng truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, xoay người nhìn lại, thật sự là Cảnh San người mấy hôm trước cho Ôn Dao quá giang trở về.
Đoàn dị năng của Cảnh San có quan hệ không tệ với Cố Minh Duệ và bọn Lâm Khê, còn cùng hợp tác làm chung không ít nhiệm vụ, tự nhiên Cảnh San cũng đã gặp Hạ Y Huyên nhiều lần, mặc dù nói hai bên không có quan hệ thân thiết cho lắm, nhưng ít nhất cũng xem như người quen.
"Phó đoàn trưởng Cảnh San à, đã lâu không gặp.
"
Cảnh San là người thanh lãnh, nói cũng không nhiều, Hạ Y Huyên cũng chỉ từng nói qua mấy câu với cô ấy, nhưng cô thừa nhận tính cách Cảnh San cũng không tệ lắm.
Cảnh San liếc nhìn Ôn Dao, lộ ra một nụ cười nhẹ: "Dao Dao, lại gặp mặt.
"
"Hai người từ gặp nhau từ lúc nào thế?"
Hạ Y Huyên tò mò, Dao Dao cơ bản rất ít đi đến những nơi khác trong căn cứ, Cảnh San đã gặp Dao Dao ở nơi nào?
Cảnh San nói đến chuyện mấy ngày hôm trước gặp ở bên ngoài căn cứ, Hạ Y Huyên cười cười: "Thì ra là như vậy à, thật sự làm phiền cô rồi, cô ăn cơm chưa? Tôi mời cô, cảm ơn cô đã giúp đỡ đưa em họ nhỏ của tôi trở về.
"
"Tiện tay mà thôi, dù sao Dao Dao cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.
"
Cảnh San ngẩng đầu nhìn cửa hiệu 'Tố vị phường' sau lưng hai người, cười nói: "Vẫn là tôi mời hai người ăn cơm đi.
"
"Làm sao không biết xấu hổ như thế, tôi! "
"Tôi vẫn muốn chính thức nói lời cảm ơn đấy, đáng tiếc không có cơ hội, được gặp nhau đã là duyên phận, xin hãy cho tôi một cơ hội đi.
"
Hạ Y Huyên đánh giá trên dưới Cảnh San một hồi, bởi vì giao tình không sâu, cô chưa bao giờ biết thì ra Cảnh San lại biết nói chuyện như thế, trước kia thấy cô ấy lãnh lãnh thanh thanh, còn tưởng rằng là một người ít nói thanh cao đấy.
Hạ Y Huyên biết rõ lưng 'Tố vị phường' tựa vào đoàn dị năng của Cảnh San, coi như địa bàn của bọn hắn, cô nhẹ nhàng chọc chọc Ôn Dao bên người, hỏi thăm ý kiến của Ôn Dao.
Dù sao người Cảnh San muốn mời là Ôn Dao, tuy em họ còn nhỏ tuổi, nhưng cô cũng không thể tự chủ trương thay em ấy.
Tròng mắt Ôn Dao dạo qua một vòng trên người Cảnh San, không biết nghĩ Ôn Dao không biết nghĩ đến điều gì, nhẹ gật đầu.
Thấy Ôn Dao đồng ý, trên mặt Hạ Y Huyên hiện lên nụ cười sáng lạn: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
"
Bên trong "Tố vị phường" thiết bị lắp đặt rất gián tiếp, tùy ý có thể thấy được các loại hoa hoa cỏ cỏ, nơi cửa ra vào còn có vài cây dị thực cực lớn sắc thái diễm lệ, đây là dị thực có tính công kích, nếu có người đến quấy rối, cũng sẽ bị chúng không chút khách khí đánh văng ra.
Người trong tiệm không tính là nhiều, nhưng đều là dị năng giá cấp bậc khá cao, hơn nữa quần áo bọn hắn mặc trên người đỡ hơn dị năng giả bình thường một ít.
Bọn người Ôn Dao bước vào dẫn đến sự chú ý của bọn hắn, nhưng cũng không ai nói gì, chỉ dùng ánh mắt mịt mờ đánh giá nơi cửa lớn.
Nhân viên phục vụ dẫn các cô tiến vào trong phòng, phòng riêng, ngăn trở ánh mắt của mọi người.
Cảnh San đã muốn mời khách, cũng không tùy tùy tiện tiện lừa gạt, cô không chỉ chọn mấy món đặc sắc của tiệm, ngay cả món đắt tiền nhất Dạ Lam Đằng cũng gọi trong đó.
"Đề cô tốn kém rồi.
"
"Không tốn kém gì, tuy người bên ngoài đến ăn rất đắt, nhưng thật ra nguyên vậy liệu cũng không khó có được như vậy.
Hơn nữa đây đối với các người cũng không coi vào đâu.
"
Quả thật, người bên ngoài ăn không nổi nhưng đối với Hạ Y Huyên và Ôn Dao mà nói đúng là không xem vào đâu, đặc biệt là Ôn Dao, điểm tín dụng kia của Ôn Dao tính gộp lại cũng đã ra con số vô cùng dọa người rồi.
Bởi vì có Cảnh San, thức ăn được mang lên đặc biệt nhanh, Ôn Dao chủ yếu cẩn thận đánh giá một phen món ăn đặc biệt đắt này, nó còn nổi danh, gọi là "Phượng Hoàng vu phi"
Ôn Dao không thể không nói món này mắc là có lý do đấy, không nói nguyên vật liệu, món này này được trang trí thành Phượng Hoàng giương cánh muốn bay lên, thân thể Phượng Hoàng và cánh chủ yếu dùng Dạ Lam Đằng cắt nhỏ sau đó xếp thành đấy, bên trong dường như còn có thêm nguyên liệu khác.
Đuôi Phượng Hoàng do bảy đóa hoa lam tử sắc tạo thành, trên mỗi cánh hoa còn có điểm điểm tinh quang, nhìn có vẻ thần bí lại sáng chói.
Dù đã là tận thế, ở điều kiện có hạn như thế, nhu cầu đeo đuổi món ăn ngon của mọi người vẫn không thay đổi!
Quả nhiên không hổ là Đế Quốc ăn nhiều món nhất.
Quân đội tuyệt đối sẽ không nhìn thấy loại thức ăn thế này, bọn hắn chú ý chính là tính thực dụng cùng hiệu suất.
"Dao Dao, thử xem, thật sự rất không tệ.
"
Trước tận thế Hạ Y Huyên nói thế nào cũng là đại tiểu thư nhà họ Hạ, món sơn trân hải vị nào không từng ăn qua, lúc mới nhìn thấy cũng giật mình một phen, dù sao thời điểm như thế này, lại còn có người có tâm tư làm đồ ăn thành như vậy.
Đây là lần thứ ba cô an đấy, vội vàng mới Ôn Dao thử xem.
Ôn Dao gắp một đóa hoa bỏ vào trong miệng, mới đầu nhai rất giòn, còn có một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, sau khi ăn xong một luồng năng lượng lan tran khắp tứ chi, tuy luồng năng lượng này đối với Ôn Dao cũng chỉ bình thường, nhưng đối với người khác mà nói thì khác đấy.
Khó trách mắc như vậy, hơn nữa chỉ có dị năng giả hơn cấp hai mới ăn được, lại không thể ăn quá nhiều.
Những bộ phận khác cũng có cùng một hiệu quả, nhưng đóa hoa kia ẩn chứa năng lượng nhiều nhất đấy.
Ôn Doa từ từ ăn mấy món ăn trên bàn, ngược lại Hạ Y Huyên trò truyện không ít với Cảnh San, so với trước kia quan hệ của hai người kéo gần hơn một ít.
Ăn cơm xong, Cảnh San tạm biệt với Ôn Dao các cô, trực tiếp đi đến chỗ mục tiêu hôm này, trên đường đi đột nhiên sờ đến túi áo của mình, ở bên trong có một thứ gì đó cứng rắn, lấy ra xem xét, là một viên tinh thạch dị thực màu xanh biếc.
Tỷ lệ dị thực xuất hiện tinh hạch thấp hơn dị thú, bởi vậy càng thêm khó có được, đối với dị năng giả hệ mộc mà nói, hiệu quả tinh hạch dị thực tốt hơn tinh hạch khác nhiều.
Đây là một viên tinh hạch dị năng cấp bốn, Cảnh San khẳng định trước đó mình đi ra ngoài trong túi áo không có thứ này, như vậy, khả năng duy nhất chính là!.