Mạt Thế Chi Ôn Dao


Bức tranh có chút vụng về, nhìn ra kỹ năng vẽ cũng không tốt lắm, nhưng để Ôn Minh giật mình chính là nội dung trong bức tranh!
Một chiếc phi thuyền cực lớn có hình thù kỳ quái bay giữa không trung, phía dưới vẽ một bóng lưng cô gái tóc dài, so sáng với phi thuyền kia, bóng dáng cô gái này rất nhỏ bé.

Mà quan trọng nhất, trên cổ tay bên phải cô gái có cái gì đó, như là một con rắn quấn lấy!
"Dao Dao, cái này?!"
Ôn Minh xác định phi thuyền này cũng không phải tàu chiến hạm kia của Thor, hơn nữa cô gái nhìn có vẻ cao hơn Ôn Dao bây giờ một chút.
Đây là ý gì?
Ôn Dao không tiếp lời Ôn Minh, miệng Ôn Dao mím lại thành một đường thẳng, đôi mắt có chút nheo lại, đôi mắt giống như hắc diệu thạch có chút mịt mờ không rõ, nhiệt độ quanh người dường như cũng lạnh hơn không ít.
Ôn Dao đưa bức tranh cho Ôn Minh đang lo lắng bên cạnh, sau đó một lần nữa cấm lấy chiếc hộp đựng bức tranh, phát hiện bên trong còn một xấp giấy, mở ra xem, chữ viết thanh tút nhảy vào tầm mắt.
"Dao Dao, chào em, chị là Tô Tây, không biết em có còn nhớ chị hay không.

Khi ở đảo tư nhân, chị đã từng muốn nói chuyện cùng em, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, vốn tưởng rằng có thể nói lúc trở về, không nghĩ đến lại xảy ra vấn đề.

Cũng may em không có việc gì, chị nghĩ không có khả năng gặp mặt để nói chuyện với em, biết anh của em đến ở căn cứ Hoa Bắc, chỉ đành thông qua phương thức này nói cho em biết..."
Dựa theo lời nói của Tô Tây, đây là giấc mộng sau khi Tô Tây thức tỉnh dị năng năm tháng, ngày đó cô ấy hoàn toàn không biết ý nghĩa của chuyện này là gì, nhưng cũng âm thầm ghi nhớ lại.
Sau này gặp được Ôn Dao ở đảo tư nhân, hoặc là nói thấy Tiểu Tiểu quấn quít quanh cổ tay Ôn Dao.
Tuy giấc mơ của cô ấy chỉ thấy một bóng lưng, hơn nữa tuổi tác dường như cũng khác, nhưng Tô Tây xác định chắc chắn cô gái trong giấc mơ kia là Ôn Dao!
Vốn cô ấy không định nói cho Ôn Dao biết, nhưng lúc trên đảo phát hiện thân phận địa vị Ôn Dao không tầm thường, hơn nữa thực lực còn rất mạnh mẽ, sau đó cô ấy thay đổi cách nghĩ, quyết định nói chuyện này cho Ôn Dao.
Đáng tiếc trời đưa đất đẩy thế nào, cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.
Cô ấy ở căn cứ Hoa Bắc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thông qua Ôn Dao mang thứ này cho Ôn Dao.
"...! Sau này chị có ý thức muốn xem những thứ này, xem xem có thể lấy được càng nhiều tin tức hơn không, nhưng ngoại trừ lần đó sau này không còn mơ thấy hình ảnh tương quan nữa rồi.

Em yên tâm, chuyện này chị không nói với bất cứ người nào khác, chị cũng không rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào, nhưng chị nghĩ, chuyện này có thể có tác dụng với em."
Đọc xong thư, Ôn Dao đưa thư cho Ôn Minh.
Ôn Minh đọc nhanh như gió rất nhanh đã xem xong bức thư trong tay, Ôn Minh ngạc nhiên nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ có người ngoài hành tinh sắp đến? Đánh trái đất? Còn xem trái đất thành thuộc địa của bọn hắn?"
Nếu chỉ là người ngoài hành tinh, Ôn Minh còn không căng thẳng như vậy, dù sao cậu từ Thor tìm hiểu được không ít tin tức, cậu lo lắng chính là Ôn Dao, trong giấc mơ Tô Tây chỉ xuất hiện một mình bóng lưng Ôn Dao, nhưng chắc hẳn là Ôn Dao trưởng thành, không có những người khác...
Ôn Minh không dám nghĩ cuối cùng nó có đại biểu gì, duy nhất có thể an ủi cậu chính là, cho dù thật là Ôn Dao, xem ra cũng phải là Dao Dao vài năm sau, cậu còn thời gian chuẩn bị.
"Không biết, nhưng, chỉ có một chiếc phi thuyền."
Ôn Dao cảm thấy, cho dù người ngoài hành tinh thật sự đến đánh trái đất, như vậy cũng sẽ không chỉ có một chiếc phi thuyền.

Đương nhiên, không loại trừ Tô Tây chỉ mơ thấy một chiếc trong đó.
Ôn Minh nắm chặt trang giấy trong tay, người ngoài hành tinh có đến hay không cậu không quan tâm, cậu quan tâm nhất chính là em gái của mình.
Bây giờ cậu rất hối hận tại sao không mở ra sớm một chút, bằng không có thể vào lúc Thor đưa Ôn Dao đi đã để tên kia nhìn xem, xem có thể nhìn ra điểm gì hay không.
Kết quả bây giờ mới phát hiện, lãng phí không ít thời gian, hơn nữa gần đây cậu căn bản không rút ra được thời gian đi tìm Thor!
Trước đó thu dọn đồ đạc cũng vì cậu phải lập tức ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này rất trọng yếu, không có ai thay cho cậu được!
"Đoàn trưởng! Thời gian sắp đến rồi!"
Binh sĩ đang đứng bên cạnh xe quân đội bên ngoài sân nhỏ lớn tiếng báo hiệu, thời gian đã không còn nhiều lắm, đoàn trưởng làm sao còn chưa đi ra.
Ôn Minh nhét bức thư trong tay vào lại trong ngực Ôn Dao, giọng điệu cực nhanh nói: "Dao Dao, em có thời gian thì đi tìm Thor hỏi thử có biết cái này là gì hay không! Khoảng một tuần anh mới trở về được!"
Đợi Ôn Dao gật đầu đồng ý, Ôn Minh cất bước dài xông ra xe đậu bên ngoài, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ôn Dao cúi đầu nhìn chằm chằm bức tranh trong tay mình một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy, triệu hồi Đại Hoàng dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía văn phòng Tề Cảnh Huy.
Tề Cảnh Huy cũng không có trong phòng làm việc của mình ở quân đội, cảnh vệ viên nói cho Ôn Dao biết Tề Cảnh Huy đã đi tham dự hội nghị với cao tầng rồi.
Tuy Tề Cảnh Huy là căn cứ trưởng của căn cứ Hoa Nam, nhưng anh tự hiểu mình rất rõ, biết có rất nhiều phương diện quản lý xây dưng căn cứ cũng không phải điểm mạnh của anh.
Anh cùng không phải người muốn nắm toàn bộ mọi thứ trong tay, Triệu Khải Khang đã là phó căn cứ trưởng ngoại trừ có đôi khi không biết nhìn người, các phương diện khác cũng không tệ lắm, anh cũng yên lòng giao một số chuyện cho hắn làm.
Tuy vung tay làm chưởng quầy, nhưng có rất nhiều cuộc họp vẫn cần anh tham gia, rất nhiều mặt vẫn cần anh đánh nhịp quyết định.
Ôn Dao nghĩ nghĩ, cũng không đi đến phòng họp bên ngoài quân đội mà chờ Tề Cảnh Huy ở phòng làm việc của anh.
Đợi đến khi Tề Cảnh Huy kết thúc cuộc họp trở về mới biết Ôn Dao lại muốn đi ra ngoài, không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
"Dao Dao, con thật vất vả mới trở về nên ở căn cứ nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng khiến chính mình mệt mỏi quá sức, trời sập còn có người cao đón đỡ, con không cần liều mạng như vậy."
Tề Cảnh Huy tận tình khuyên bảo, anh thật không hiểu, cô bé mới mười mấy tuổi, làm sao lại ưa thích mạo hiểm như thế chứ?
Trước tận thế còn dễ nói, bây giờ đã là tận thế rồi!
"Nghe bác đi, thời tiết cũng lạnh, mùa đông sắp đến rồi, đám Zombie kia cũng yên tĩnh một chút, con ngoan ngoãn ở trong căn cứ điều dưỡng thân thể, bằng không ông bà ngoại cháu biết lại chạy đến đánh gãy chân bác đấy!"
Lần trước Ôn Dao bị thương, anh đã bị Hạ lão mắng một trận, mắng trọn một tiếng đấy! Hỏi trong tay anh chẳng lẽ không có người hay sao, lại để cho một cô bé xông lên phía trước như thế, căn cứ trưởng này làm một năm quả thật không công rồi, mắng đến nổi hắn thấy xấu hổ không thôi.
Lần này tiểu gia hỏa lại muốn một mình chạy đi, làm sao anh có thể đồng ý chứ!
"Con chỉ đến báo với bác."
Ôn Dao chỉ xuất phát từ lễ phép đến thông báo một tiếng, bằng không Ôn Dao đã trực tiếp mang theo Đại Hoàng đi, ai có thể ngăn cản Ôn Dao được chứ?
Trong lòng Tề Canh Huy cuống, quả thật muốn lệ rơi đầy mặt.
Cô bé nói không sai, Ôn Dao muốn đi, toàn bộ căn cứ thật đúng là không ai ngăn cản được!
"Con muốn đi đâu?"
Ngăn không được ít nhất phải biết rõ Ôn Dao đi chỗ nào a?
"Anh bảo con đi đấy."
Ôn Dao không chút do dự bán đứng Ôn Minh, về phần muốn đi đâu làm gì, chết sống không chịu nói.
Cuối cùng Tề Cảnh Huy bất đắc dĩ rồi, sau đó Ôn Dao đồng ý ba bốn ngày sau sẽ trở về, cuối cùng anh mới nhả ra.
Bây giờ mới hai giờ chiều, không đợi đến ngày hôm sau, Ôn Dao cưỡi Đại Hoàng trực tiếp xuất phát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui