Lúc này nơi bọn họ muốn đi cách căn cứ Hoa Nam hơn 100 km, chung quanh thành phố gần nhất hầu như không còn gì để tìm được nữa, phế liệu trong thành phố có thể sử dụng cơ bản đều bị hủy tháo xuống hết rồi, cho nên lần này nơi bọn họ muốn đi chính là thành phố tuyến ba khác.
Khoảng cách xa ý nghĩa có khả năng gặp phải nguy hiểm cao hơn, dưới tình huống nhân thủ không đủ chỉ có thể tìm Ôn Dao rồi.
Thỉnh thoảng ánh mắt rình coi và tiếng xì xào bàn tán khiến Ôn Dao có chút không kiên nhẫn, rất nhanh, những đứa trẻ rình coi kia theo bản năng cảm thấy sau lưng mát lạnh, da đầu lập tức run lên.
Bọn hắn vô ý thức im lặng cũng dời ánh mắt đi, không hề nhìn chằm chằm vào Ôn Dao nữa, mà loại cảm giác khiến người run lên kia cũng biến mất theo.
Điều này làm ánh mắt của bọn chúng trở nên trung thực cả rồi, cũng không dám tùy ý bàn tán, chỉ không ngừng trao đổi ánh mắt với nhau.
Ôn Dao không hề chú ý hành động mờ ám của đám trẻ đầu gấu phía sau, Ôn Dao lấy mũ áo khoác đội lên đậu, chiếc mũ che khuất toàn bộ gương mặt Ôn Dao, chỉ lộ ra một đoạn cằm bóng loáng trắng nõn, sau đó hai tay Ôn Dao ôm ngực, cả người tiến vào trong ghế.
Nhìn em họ lộ ra bộ dáng trẻ con khó thấy, Hạ Y Huyên hé miệng cười cười, điều chỉnh tư thế ngồi, nhắm mắt lại.
Xe chạy trên con đường rất bằng phẳng, vốn bầu không khí yên tĩnh theo thời gian trôi qua càng ngày càng nóng lên, mấy đứa trẻ lần đầu tiên được ra khỏi căn cứ tò mò ghé vào cửa sổ thủy tinh, líu ríu thảo luận.
Ngoài cửa sổ là đồng cỏ và đồi núi kéo dài không ngừng, ngẫu nhiên nhìn thấy một vài căn nhà lẻ tẻ hiện lên, trên cơ bản không nhìn thấy người ở.
Sau khi chạy mấy giờ, bọn họ quẹo vào một con đường khác, đã gần đến một thành phố hoang phế.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy từng tòa nhà bị hủy kiến trúc, khắp nơi đều là phế tích, bóng dáng dị thú chợt lóe lên trong mắt bọn nhỏ, nhanh đến nỗi bọn chúng dường như cho rằng mình bị ảo giác.
Lê Dũng không dừng lại vùng ngoại thành thành phố, hơn nữa không ngừng chạy theo đường cao tóc xâm nhập vào bên trong.
Trên đường cũng không nhìn thấy Zombie, đây là một tòa thành phố đã bị quân đội dùng hỏa lực dọn dẹp qua, trước mắt hoang vu, lực sinh mệnh của thực vật từ từ xâm chiếm toàn bộ vùng này.
Trên xe đám trẻ đã yên tĩnh trở lại, bọn chúng mở to hai mắt nhìn thành phố hoang phế, mang theo ngỡ ngàng thất thố, dường như thật không ngờ mình nhìn thấy bộ dáng như thế.
Xe tìm được một chỗ đất trống ngừng lại, tất cả mọi người xuống xe, sau đó Lê Dũng bắt đầu phân phối nhiệm vụ.
Hai mươi đứa trẻ, một nửa đi ra làm nhiệm vụ, bốn người một tổ, hai đứa dẫn theo hai đứa, tổng cộng năm tổ.
"Trước đó đã nói với các em tìm đồ vật gì, các em cũng xem qua bảng hối đoái căn cứ, tổ cuối cùng nào có điểm tích lũy hối đoái cao nhất sẽ đạt được hạng nhất.
"
Làm nhiệm vụ cũng là trận đấu, mỗi lần được hạng nhất đều có phần thưởng, biểu hiện xuất sắc còn có thể trực tiếp tuyển vào quân đội.
Bọn người Vu Mặc khẩn trương nhất, đồng thời cũng sục sôi ý chí chiến đấu nhất, bọn chúng khát vọng dành được hạng nhất, sau đó gia nhập quân đoàn dị năng mà bọn chúng hy vọng nhất.
Lạp Mông vào trường muộn hơn bọn chúng đã không còn ở lại trường quân đội, bởi vì cậu biểu hiện xuất sắc, nên đã được nhét vào quân đoàn dị năng, trở thành một tiểu binh rồi.
Trong lòng bọn Vu Mặc dù không phục cũng đành tiếp nhận sự thật này, mắt thấy người đã từng là "đối thủ" so với bọn chúng đã đi trước một bước, tự nhiên bọn chúng cũng sốt ruột đấy, tập luyện cũng càng thêm cố gắng hơn.
Bọn chúng lén lút nhìn thoáng qua Ôn Dao vội đội mũ trùm đầu, nghĩ đến lần này nếu biểu hiện tốt, có thể cầu xin Ôn Dao cầu tình dùm bọn chúng, dù sao không phải đoàn trưởng Ôn là anh trai Ôn Dao sao!
Sau khi phân chia tổ xong, Lê Dũng nói cho bọn chúng biết năm giờ sau phỉa trở về, lập tức để bọn chúng phân tán hành động.
Đợi bọn nhỏ đi xa, Lê Dũng vội vàng chuyển mấy bộ thiết lập điện tử từ trên xe xuống, đợi lắp ráp xong, trên màn hình điện tử xuất hiện nhiều điểm đỏ.
Ôn Dao tiến lại gần nhìn xem, rất nhanh phát hiện những điểm đỏ này biểu hiện vị trí của những đứa trẻ kia.
"Thật ra bình thường có ít nhất sáu huấn luyện viên đến đây, một người phụ trách xem vị trí của bọn chúng, năm người khác đi theo sau bọn chúng, để bất cứ lúc nào cũng có thể đảm bảo an toàn tính mạng của bọn chúng.
"
Căn cứ muốn bồi dưỡng những đứa trẻ này, làm sao đành lòng để những đứa trẻ này đi chịu chết!
Sau khi Lê Dũng nói xong, chỉ chỉ Đại Hoàng còn nằm trên trần xe buýt, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Ngược lại Ôn Dao không cảm thấy có gì, vốn chính là đến đây làm "bảo mẫu" đấy, Ôn Dao đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.
Đại Hoàng chậm rì rì đứng lên từ trần xe, nó ngáp to một cái, sau đó giang rộng đôi cánh, bay về phía Tây Bắc.
Không biết có phải cố ý hay không, Lê Dũng bị một mảnh bão cát thổi đầy vào mặt.
Tiểu Tiểu và Mạn Mạn cũng bị Ôn Dao phái đi ra ngoài, mỗi đứa phụ trách một tiểu đội, Hạ Y Huyên tùy ý chỉ lên mấy điểm đỏ trên màn hình điện tử.
"Tôi cũng coi như thuần thục rồi, tôi theo chân bọn họ.
"
Nói xong bóng dáng lóe lên, cả người lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại một tiểu đội cuối cùng, nữ binh đồng hành còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Ôn Dao lắc lư xoay người, từ từ đi về hướng cuối cùng.
"Đội trưởng! "
Nữ binh nhìn bóng dáng Ôn Dao đi từng bước, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên gọi Ôn Dao lại không.
Vốn bọn họ chỉ muốn Đại Hoàng đi ra ngoài xem một tiểu đội là được rồi, đội kia có Ngữ Điệp không cần người đi theo, dù sao bọn họ hiểu rõ sức chiến đấu của cô gái trẻ kia, còn lại ba người bọn họ mỗi người một đội, còn Ôn Dao ở lại đây xem màn hình điện tử là được rồi.
Ai nghĩ Ôn Dao đều phái hết tất cả chiến sủng bên người đi ra, mình cũng chọn lấy một tiểu đội, thoáng chốc bỏ lại hai người bọn họ ở đây.
Lê Dũng nhíu mày nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Được rồi, theo cô ấy đi, mấy dị thú của Ôn Dao vô cùng thông minh, có lẽ không có vấn đề gì, chúng ta ở chỗ này chú ý vị trí của bọn họ, kịp thời cứu viện.
"
Ngữ Điệp dẫn theo ba thiếu niên đi đến một tòa nhà thương nghiệp nửa sụp, Ngữ Điệp giữ một khoảng cách nhất định với mấy thiếu niên, cùng một thiếu niên khác giải thích cho hai người còn lại chỗ bọn hắn muốn đi và nguyên nhân.
Tuy tuổi của Ngữ Điệp nhỏ hơn mấy thiếu niên khác một ít, nhưng bọn chúng cũng không có bất cứ nghi vấn gì đối với việc Ngữ Điệp giữ vị trí tiểu đội trưởng.
Lúc Ngữ Điệp vừa đến, trong trường quân đội có mấy người nhìn thấy cô có vẻ ôn nhu yếu ớt dường như rất dễ khi dễ, thật không nghĩ đến, người vừa rồi mang theo vẻ mặt áy náy một giây sau liền biến thành âm lãnh hung ác GRÀO!
Bản chất đầy sát khí kia thậm chí khiến người chung quanh đang vây xem đều có thể cảm nhận được.
Nếu như không phải huấn luyện viên đến kịp lúc, bọn hắn cũng hoài nghi những kẻ thêu dệt chuyện có phải chết trong tay cô ấy rồi hay không.
Đáng sợ nhất chính là, làm chuyện như vậy, cô ấy còn như không có việc gì khuyên bảo những kẻ suýt bị cô ấy đưa vào chỗ chết, bảo bọn chúng phải huấn luyện chăm chỉ đàng hoàng đừng phụ lòng căn cứ bồi dưỡng!
Giây phút này, bọn hắn thật sự cảm nhận được lòng dạ con gái như trời tháng sáu, thay đổi bất thường.
Một giây trước còn cười dịu dàng, một giây sau đã muốn mạng mi.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Sau này trong trường quân đội mấy kẻ khiến người đau đầu kia thấy cô ấy cũng đều khúm na khúm núm đấy, còn kém gọi đại tỷ mà thôi, điều này làm cho mọi người đều biết, cô gái ưa thích trở mặt này mới thật sự không dễ chọc.
Đi tới đi tới, Ngữ Điệp đột nhiên ngừng lại, cô nghi hoặc quay đầu, giương mắt nhìn về một chỗ, sau đó nhấc chân đi đến.
.