Mạt Thế Chi Ôn Dao


Ba thiếu niên khác lập tức căng thẳng, bọn chúng bày ra động tác phòng ngữ, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào động tác của Ngữ Điệp.

Ngữ Điệp không có để ý người đứng phía sau, cô đi đến một chỗ phế tích khắp nơi đều là cỏ dại, xoay người nâng lên cái gì đó.

Đợi đến khi Ngữ Điệp xoay người lại, ba người mới phát hiện trong tay cô có một nắm tròn màu xanh sẫm, nắm tròn còn duỗi hai dây leo tinh tế ôm lấy tay Ngữ Điệp.

"Dị thực này hình như đi theo huấn luyện viên Ôn?"
Một thiếu niên trong đó chần chừ hỏi thăm.

Tuy tuổi Ôn Dao còn nhỏ, nhưng huấn luyện viên Lê bảo bọn chúng phải gọi Ôn Dao là huấn luyện viên Ôn, cậu nhớ đến lúc ấy nhìn thấy trên bờ vai Ôn Dao có một nắm bé xíu.

"Ừm, nó tên là Mạn Mạn.

"
Ngữ Điệp tự nhiên quen thuộc với Mạn Mạn, hơn nữa từ khi đến trường quân đội, cô đã thật lâu không ôm Mạn Mạn như vậy rồi.

Mấy đứa trẻ khác cũng tiến đến gần tò mò duỗi ngón trỏ ra, cẩn thận từng li từng tí đụng đụng nắm tròn màu xanh sẫm đáng yêu kia.

Mạn Mạn đáng yêu tính tình tốt duỗi ra một ngọn dây leo ngoéo vào ngón trỏ một đứa bé trai, thật giống như đang nắm tay cậu vậy.

"Oa! Thật đáng yêu!"
Hai đứa trẻ khác cũng vây qua, trong trường quân đội rất ít khi gặp được dị thực có tính công kích, cho dù có cũng không đáng yêu như Mạn Mạn, mấy đứa không nhịn được đưa tay đùa giỡn với Mạn Mạn.

Trong lòng Ngữ Điệp không khỏi nghĩ, nếu bọn chúng nhìn thấy bản thể và bộ dáng ăn uống của Mạn Mạn, bọn chúng hết dám cảm thấy nó đáng yêu nữa rồi.

"Đúng rồi, nó đi theo chúng ta làm gì vậy?"
"Có thể là lạc đường, chúng ta mang nó theo là được rồi, làm xong nhiệm vụ thì mang nó trở về.

"
Ngữ Điệp đoán Ôn Dao phái Mạn Mạn đến bảo vệ bọn họ đấy, cho rằng Ôn Dao biết mỗi lần làm nhiệm vụ đều có người âm thầm đi theo bọn họ, lần này không có nhiều người, Mạn Mạn có khả năng bị bắt đi làm "lính" rồi, nhưng việc này không cần nói cho bọn họ biết.

"Được, chúng ta có thể để bảo vệ nó.

"
Ngữ Điệp âm thầm nhếch miệng, ai bảo vệ ai còn không nhất định đâu nhé.

Năm tiểu đội tiến lên từng phương hướng khác nhau, bởi vì mỗi đội đều đã tham gia nhiệm vụ "lão luyện" cả rồi, tự nhiên biết rõ làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất.

Thành phố từng bị hỏa lực oanh tạc đã trở thành một mảnh phế tích, nhưng bên trong còn rất nhiều vật hữu dụng, bây giờ sản phẩm điện tử hữu dụng và kim loại phế liệu có thể tái sử dụng lần hai có tỷ lệ trao đổi ở căn cứ.

Bọn chúng ít người lại không có dị năng không gian, nếu muốn trong thời gian ngắn lấy được điểm cao, một vài sản phẩm điện tử còn tốt chính là sự lựa chọn đầu tiên của bọn chúng.

Đương nhiên, trong quá trình này nếu đánh chết được sinh vật biến dị và Zombie, cũng được thêm phân hạng.

Ôn Dao chậm rì rì đi lên phía trước, bốn đứa trẻ phía trước sớm đã bị tinh thần lực của Ôn Dao khóa lại, Ôn Dao cũng không lo lắng sẽ mất dấu.

Trong bốn đứa bé có Vu Mặc khá quen thuộc, cậu cũng là đứa trẻ lớn tuổi nhất trong ba đứa bé này.

Bởi vì muốn biểu hiện xuất sắc cùng giành được thành tích ưu tú trong nhiệm vụ lần này, nhanh chóng gia nhập vào quân đoàn dị năng giống như Lạp Mông, cậu có ý định xâm nhập vào khu trung tâm, chỗ đó vật tư nhiều hơn những nơi khác, đương nhiên nguy hiểm cũng cao hơn.

Mặc dù bọn chúng cũng chưa quen thuộc với thành phố này, nhưng bọn chúng đã xem qua bản đồ, bây giờ bọn Vu Mặc đang vội đi đến một tòa cao ốc trung tâm thương mại phía xa xa.

Ở bên trong một mảnh hoang vu phế tích, một tòa cao ốc còn nguyên vẹn bắt mắt giống như người khổng lồ đứng sừng sững, thậm chí những mảnh kính vỡ còn chưa rụng rơi hết, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ánh hào quang màu xanh da trời.

Các thiếu niên tiến vào một cửa hàng có bề ngoài còn khá hoàn hảo trên đường, đã tìm được mấy tấm ván trượt, tuy bị phủ đầy tro bụi, nhưng còn có thể sử dụng.

Đã có sự trợ giúp của ván trượt, động tác của bọn chúng nhanh hơn không ít, Ôn Dao phía sau hơi nhíu mày, sau đó lấy một đôi giày trượt patin từ trong không gian ra.

Bây giờ Ôn Dao có chút hoài niệm ván trượt phi hành Thor tặng rồi, không có công cụ thay đi bộ thật là phiền toái, đột nhiên có chút hâm mộ chị họ Hạ có thể thuấn di.

Không bao lâu, các thiếu niên liền đến trước cửa cổng tòa cao ốc, lúc này bọn chúng mới phát hiện một mặt khác của tòa cao ốc này đã bị nổ hủy một nửa, chỉ có điều bọn chúng thấy từ hướng bên kia vẫn còn hoàn hảo đấy.

"Anh Vu, chúng ta thật sự muốn vào đây?"
Cố Duy nhìn cánh cổng đen kịt một mảnh, có chút chần chờ: "Em cảm thấy chúng ta tìm chung quanh là được rồi, ở đây vẫn còn rất nhiều vật hữu dụng.

"
Đây là lần thứ hai Cố Duy tham gia nhiệm vụ, ở trong mắt cậu, ở đây còn tốt hơn địa điểm làm nhiệm vụ đầu tiên, đồ đạc cũng không bị dị năng giả trong căn cứ vơ vét qua, tuy có rất nhiều phòng ốc và kiến trúc bị phá hủy, nhưng vẫn có thể tìm được không ít thứ tốt, cậu cảm thấy hoàn toàn không cần mạo hiểm tiến vào tòa building này.

"Không, ở nơi này.

Trước đó anh đã xem qua rồi, tòa cao ốc là một trung tâm thương nghiệp điện tử, bán sản phẩm điện tử vô cùng đầy đủ đấy, cái gì cũng có.

"
"Thế cửa hàng chung quanh cũng có thiết bị điện tử mà, em cảm thấy chúng ta tìm kiếm chung quanh nơi này là được rồi.

"
Mấy đứa trẻ khác chỉ chỉ vài tòa nhà bị hủy một nửa kiến trúc chung quanh, còn có mấy chỗ còn có thể nhìn thấy bảng hiệu còn khá nguyên vẹn bên trong lờ mờ còn thấy mấy chữ như: "Khoa học kỹ thuật" "Máy tính".

"Tòa cao ốc này ít nhất còn giữ vững một nửa, không cần chúng ta tìm kiếm, đồ vật bên trong cũng nhiều hơn, càng tiết kiệm thời gian hơn!"
Vu Mặc quyết tâm muốn vào tòa cao ốc, ba người khác cũng chỉ đành đồng ý, ai kêu ở đây thực lực Vu Mặc mạnh nhất làm chi!
"Lúc vào các em theo sát anh, không được tách rời, bên trong lớn như vậy, xảy ra chuyện cũng không hay.

"
Tuy Vu Mặc kiên trì muốn đi vào, nhưng cậu cũng tự hiểu rõ bản thân, biết rõ thực lực bọn chúng có bao nhiêu cân lượng, cho nên quyết định chỉ tìm đồ ở lầu một lầu hai, hơn nữa không thể chia ra.

Bốn người đặt ván trượt ngay cửa ra vào ở cổng, sau đó mỗi người lấy ra một chiếc đèn pin nho nhỏ, từ từ đi vào cửa lớn!
Ôn Dao lắc đầu nhẹ chậc một tiếng, vì sao mình đi theo người khác lại luôn xảy ra chuyện như vậy?
Nơi nào không đi hết lần này đến lần khác lại muốn chạy tới đây, đây không phải giày vò mình sao?
Nhưng vị mạng nhỏ của bốn người này, Ôn Dao vẫn chậm rì rì đi vào tòa cao ốc tối thui này.

Lầu một căn bản nơi mua bán sửa chữa điện thoại di động, tòa cao ốc mất thiết bị chiếu sáng chỉ còn một mảnh lờ mờ, chỉ có đến gần thủy tinh mới có ánh sáng xuyên thấu qua.

Trong tòa cao ốc có một mùi ẩm ướt oi bức, dường như còn kèm theo mùi mục nát như có như không, làm cho lòng người ẩn ẩn cảm thấy có chút áp lực nặng nề.

Bọn Vu Mặc vừa lấy điện thoại bỏ vào trong ba lô vừa tìm kiếm cầu thang thông lên lầu hai.

"Em có thấy lấy hàng cao cấp chút được hay không? Mấy nhãn hiệu này là hàng nhái đấy, linh kiện điện tử bên trong chắc chắn không tốt.

"
Vu Mặc thấy một đứa bé lấy điện thoại liền nhìn nhãn hiệu, vội vàng bảo nó ném đi, đổi mấy nhãn hiệu khác.

Đứa trẻ bị Vu mặc nói đúng là đứa trẻ nông thôn, chưa từng nhìn thấy qua các mặt khác của xã hội, bị nói mặt đỏ tới mang tai, cẩn thận từng li từng tí buông điện thoại trong tay ra, một lần nữa đi qua quầy khác lấy điện thoại.

"Đừng lấy quá nhiều, điểm tích lũy điện thoại không cao, chúng ta đi tìm linh kiện máy tính.

"
Vừa rồi bọn chúng mới tìm được bảng hướng dẫn của tòa cao ốc, các loại linh kiện máy tính đều ở lầu hai.

Rất nhanh, bọn chúng đã tìm được cầu thang cuốn thông với lầu hai.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui