Mạt Thế Chi Ôn Dao


"Ôi chao! Lượng Lượng biết ai có thể giải quyết à? Không phải trêu chọc mọi người đấy chứ?"
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh hoài nghi nhìn về thiếu niên, căn cứ nhiều ngày qua không thể giải quyết vấn đề này, một thằng nhóc không có dị năng như cậu lại còn biết có người có thể giải quyết, không phải nói đùa còn gì?
"Cha! Đã nói đừng gọi con là Lượng Lượng rồi mà!"
Thiếu niên mắt một mí liếc nhìn cha mình, qua năm cậu đã mười sáu tuổi rồi, làm sao cứ gọi nhủ danh miết vậy, lại còn trước mặt chị gái và em nhỏ xinh đẹp thế này...
"Được được được, không gọi thì không gọi, thằng nhóc thúi." Người đàn ông trung niên lầm bầm một câu, sau đó tiếp tục hỏi: "Thế người Lượng Lượng nói kia là ai?"
Thiếu niên trợn trắng mắt, chẳng muốn uốn nắn lần nữa: "Lớp bọn con có một nữ sinh, con hoài nghi cô bé có thể câu thông với côn trùng, hoặc là nói dưỡng cổ?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày: "Lớp con không phải đều là những đứa trẻ bình thường sao?"
Tuy chính hắn chỉ là người cường hóa thể lực bình thường, nhưng con hắn hoàn toàn là người bình thường, ở trường quân đội cũng học lớp phổ thông, nhưng thành tích rất tốt, sau này muốn vào làm việc trong viện nghiên cứu.
"Con cũng chỉ suy đoán, con đã từng nhiều lần nhìn thấy cô ấy ngồi ở nơi hèo lánh nói chuyện nhỏ với một ít côn trùng, có đôi khi còn ôm một chiếc bình đen kỳ quái, có một lần con không cẩn thận nhìn thấy được, bên trong hình như chứa rất nhiều côn trùng!"
Thiếu niên nhếch miệng, tiếp tục nói: "Nhưng nữ sinh đó nhìn có vẻ âm trầm lắm, lúc đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào người khác khiến người đó rất sợ hãi, giống như rất bài xích đám đông.

Lớp bọn con đều không có người nào muốn nói chuyện cùng bạn ấy, bạn ấy cũng không thích phản ứng với người khác, không khí trầm lặng đấy, cứ như u linh."
Người đàn ông trung niên giơ tay lên không ngừng vỗ vào đầu thiếu niên, quát lớn: "Ai bảo con sau lưng nói bậy bạ về người ta! Người ta là cô bé đấy, có ai nói như con sao!"
Lần này khí lực cũng không nhỏ, thiếu niên đau đến ngũ quan đều nhăn nhúm cùng một chỗ, đôi mắt nhỏ càng híp lại thành hai khe hở be bé.
"Cha! Nhẹ tay chút, cha cũng không phải không biết khí lực của cha bao nhiêu chứ! Con mà là con ruột của cha à!"
Thiếu niên dùng sức xoa xoa đầu của mình, lần này cha cậu cũng quá độc ác mà!
Lâm Khê không thể không hoà giải: "Tiểu Lượng à, nói như thế sau lưng cô bé cũng không phải hành vi của người đàn ông đâu, ba con đánh con rất đúng đấy.

Con nói chi tiết về cô bé kia, nếu cô bé có thể câu thông cùng côn trùng, làm sao còn bị phân đến lớp phổ thông."
Mỗi đứa trẻ trường quân đội này đều làm kiểm tra, dị năng có thể câu thông với dị thú chắc hẳn về phương diện tinh thần lực, không có khả năng không bị phát hiện.
"Con cũng không biết rõ, con chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy thôi, cũng không nghĩ quá nhiều, vừa rồi con chỉ đột nhiên nghĩ đến."
Hạ Y Huyên cúi đầu nghĩ nghĩ: "Cô bé kia tên gì? Ở đâu?"
Cho dù đối phương nói thật hay giả, tốt nhất vẫn đi xem thử, nếu là thật thì rất tốt.
Nhưng trường quân đội điều tra cùng quản lý đều rất nghiêm khắc, nếu cô bé kia thật sự có bản lãnh như vậy, như thế hơn một năm qua làm sao không có chút bọt nước nào?
"Bạn ấy tên là Tang Lan, hình như còn một em trai, bạn ấy cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau, ở trong trường quân đội."
Trường quân đội sẽ thu dượng một ít cô nhi không còn người thân, như vậy ngược lại thuận tiện để các cô đi tìm.
Hạ Y Huyên đã nhận được tin tức như vậy liền thay đổi kế hoạch hôm nay, t tạm biệt bọn Lâm Khê, vội vàng về quân đội.
Chuyện này đầu tiên nên nói với bác Tề, vì vậy các cô đi trước đến văn phòng Tề Cảnh Huy.
Hôm này Tề Cảnh Huy nhìn có vẻ tiều tụy không ít, bây giờ chuyện về kiến tuyết không có bao nhiêu đầu mối, thậm chí những người phát sốt phát hiện có côn trùng trong cơ thể, nhưng số lượng cũng khá ít.
Bây giờ phiền toái nhất chính là, bởi vì thiếu thốn đủ loại thiết bị cùng thuốc thang, bọn hắn không tìm thấy cách nào dưới tình huống không tổn thương con người mà có thể lấy tất cả kiến tuyết ra.
Dù sao chúng không chỉ tồn tại trong dạ dày, càng có thể tiến vào các bộ phận nội tạng khác, còn không ngừng di chuyển, nên độ khó rất lớn.
Dị năng giả trị liệu cũng không có bao nhiêu biện pháp, chỉ có thể nói kéo dài hơi tàn, căn bản không thể gϊếŧ chết hoặc đuổi bọn chúng được.
Tề Cảnh Huy đã từng suy xét qua muốn Ôn Dao dùng tinh thần lực gϊếŧ chết chúng, nhưng cũng chỉ trị phần ngọn không trị được phần gốc, hai là thi thể kiến tuyết sẽ lưu lại trong cơ thể con người, muốn lấy ra phải hao phí tài nguyên nhân lực và vật lực, cho nên đến giờ vẫn phải kéo dài.
Thật ra Tề Cảnh Huy không biết Ôn Dao hoàn toàn có thể làm cho những con kiến tuyết kia chui ra ngoài, chỉ có điều hơi khó khăn mà thôi.

Mà Ôn Dao cũng không nghĩ đến phương diện này, dù sao Hạ Y Huyên cũng không nói chi tiết chuyện này lắm.
"Như vậy à..." Tề Cảnh Huy hoàn toàn không biết trong trường quân đội còn có như vậy nhân vật tai to mặt lớn như thế: "Các con đi xem trước đi, phán đoán thật giả, các con đều là nữ, có lẽ dễ nói chuyện hơn."
"Không có vấn đề! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Ôn Dao các cô đều rất quen thuộc trường quân đội thiếu niên, cũng không làm kinh động đến hiệu trưởng, tìm đến cô chủ nhiệm sinh hoạt dẫn các cô đến ký túc xá của hai chị em Tang Lan.
Ký túc xá trường học có bốn tầng nhìn bên ngoài hơi đơn sơ, nhưng có thể nhìn ra rất rắn chắc, bọn Tang Lan ở tầng một gần phòng đầu tiên.
Theo như cô chủ nhiệm sinh hoạt nói, vốn muốn để bọn họ ở tầng ba hoặc tầng bốn, ánh sáng thoáng đạt hơn, nhưng Tang Lan từ chối, chỉ muốn ở lầu một.
"Tang Lan là đứa trẻ thế nào?"
Chủ nhiệm sinh hoạt là cô giáo trông coi tất cả sinh hoạt của học sinh trong trường, Hạ Y Huyên cũng không biết cô có ấn tượng gì về cô bé này hay không, nhưng vẫn hỏi thăm thử.
"Tang Lan à, tôi có ấn tượng rất sâu về đứa nhỏ này."
"Hả?"
Chủ nhiệm sinh hoạt thở dài, "Đứa nhỏ này có chút không hòa đồng lắm, cũng không thích nói chuyện, có đôi khi nhìn người cũng âm u, giống như rất kháng cự những người khác, nhưng em ấy là một người chị tốt, đối xử đặc biệt tốt với em trai của mình, tính cách em trai em ấy hoàn toàn trái ngược với chị gái, là một bé trai rất hoạt bát.

Đúng rồi, tôi nghĩ các em nên chuẩn bị sẵn tâm lý một chút."
"Chuẩn bị tâm lý gì?"
"Tang Lan rất không thích người lạ, có đôi khi tính tình có chút kỳ quái, nếu các em muốn hỏi chuyện em ấy...!nói không chừng một chữ em ấy cũng sẽ không nói."
Hạ Y Huyên nhìn qua em họ bên cạnh mình, nghĩ thầm chẳng lẽ cùng một bộ dạng như Dao Dao?
Dao Dao nhà cô chính là điển hình nói ít, thậm chí cả một ngày không nói một câu cũng không có việc gì!
Nghĩ gì đều để trong lòng!
"Không có việc gì, bọn em chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản thôi!"
Hạ Y Huyên rất có lòng tin với lực tương tác của chính mình, không phải chỉ là một cô bé không thích nói chuyện sao, thấy cô em họ nhỏ đều có thể OK hết, chẳng lẽ cô bé này còn khó đối phó hơn Dao Dao?
Các cô rất nhanh đã đến cửa ra vào căn phòng Tang Lan ở, chủ nhiệm sinh hoạt đưa tay gõ vài cái lên cánh cửa, sau đó nhẹ giọng gọi: "Tang Lan, có ở nhà không?"
Trong phòng cũng không có âm thanh, qua hơn mười giây, ngay vào lúc chủ nhiệm sinh hoạt chuẩn bị gõ cửa lần nữa, cửa "C-K-Í-T..T...T" một tiếng được mở ra từ bên trong, một thiếu nữ sắc mặt tái nhợt khoảng mười lăm tuổi xuất hiện sau cánh cửa.
Làn da của cô lộ ra sự tái nhợt không khỏe, thậm chí ẩn ẩn có chút phát xanh, tóc mái thật dài che khuất con mắt bên trái, lộ ra mắt bên kia có chút xếch lên xinh đẹp.
Đồng tử ngăm đen, môi mỏng sắc môi rất nhạt, thấy thế nào cũng đều là thiếu nữ có dinh dưỡng không đầy đủ.
Hạ Y Huyên hơi nhíu nhíu mày, thế nhưng trường quân đội thiếu niên bọn hắn ăn uống rất không tệ đấy, dù sao những đứa trẻ này đều là tương lai của quốc gia, không ai dám cắt xét thức ăn của bọn chúng, làm sao đứa nhỏ này nhìn có vẻ như bị ngược đãi vậy!
Chủ nhiệm sinh hoạt thấy bộ dạng cô ấy như vậy cũng càng hoảng sợ, mắt cô ấy mở to, kinh ngạc hô: "Tang Lan, có phải em lại không ăn đầy đủ hay không? Làm sao sắc mặt lại tái nhợt đến dạng này? Cô dẫn em đến bệnh viện trường học xem!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui