Trên đường đi cũng không yên ổn, thậm chí đã gặp phải dị thực cấp bậc cao công kích nhiều lần, nhưng ngược lại hữu kinh vô hiểm.
Trải qua lộ trình bốn ngày ba đêm, cuối cùng bọn họ đã đến chỗ mục tiêu —— thành phố Thương Linh.
Thành phố Thương L thuộc tỉnh Vân là một khu hành chính lấy khách du lịch làm chủ, nội tỉnh có nhiều dân tộc thiểu số tự trị, chủng loại động thực vật đa dạng, trước tận thế nội tỉnh có không ít thành phố du lịch cùng phong cảnh nổi tiếng, mà thành phố Thương Linh lại dùng khoáng sản phát triển thành phố.
Thành phố Thương Linh có nhiều chủng loại khoáng sản, lấy công nghiệp làm chủ, bên trong thành phố xây dựng đủ các loại nhà xưởng, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao chọn nó.
Từ đường cao tốc nhìn lại độ cao từ thành phố tương đối cao so với mặt biển, các tòa nhà cao tầng ở thành phố cũng không nhiều, ngược lại lấy nhà xưởng có diện tích rộng làm chủ, ẩn mình bên trong cây cối xanh um tươi tốt.
"Nhìn có vẻ không chênh lệch quá nhiều so với trước tận thế, không thấy có Zombie gì cả.
" Lâm Khê đứng trên mui xe nhìn xa xa, tạm thời không phát hiện tung tích Zombie.
"Cậu cho rằng cậu có thiên lý nhãn à!" Hạ Y Huyên liếc nhìn cô ấy, bản thân cũng bò lên mui xe: "Trước kia tôi có đi qua tỉnh Vân đi du lịch ở một thành phố khác, ngược lại chỗ này chưa từng đến qua.
"
"Nghe nói bởi vì gần đó có mỏ quặng rất phong phú, khai thác khá nhiều, hoàn cảnh cũng không bảo hộ được tốt như vậy, tự nhiên sẽ không có người nào đến tham quan.
"
Bảo vệ môi trường không tốt như vậy lại tốt cho bọn họ hơn một chút, ít nhất sinh vật biến dị ít hơn những nơi khác.
Bọn họ cũng không tùy tiện vào thành phố, gần hai năm trôi qua, ai cũng không biết bên trong thành phố này đã biến thành bộ dạng thế nào rồi.
Lần này bọn hắn chuẩn bị dùng người máy không người tiến hành dò xét trước, hiểu rõ sơ bộ cả thành phố rồi mới tiến hành các bước kế hoạch tiếp theo.
Ôn Minh hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, mười chiếc máy bay không người lái đã trải qua cải tiến bắt đầu khởi động, lặng yên không một tiếng động tiến vào thành phố từ trên không.
Ôn Minh cùng vài quan quân đứng trước màn hình điện tử quan sát, so sánh với bản đồ trong tay, cẩn thận quan sát hiện trạng cả thành phố này.
"Số 3 dừng lại! Quay lại!"
Ôn Minh phát hiện đồ vật bên trong màn hình điện tử Số 3 có chút đặc thù, lập tức bảo binh sĩ điều khiển máy bay không người số 3 quay đầu trở lại, cũng giảm vị trí xuống, để cậu có thể nhìn rõ ràng hơn.
"Đoàn trưởng, cái này! Hình như là cây tùng?"
Trong màn hình xuất hiện một gốc cây tùng cực lớn, gốc cây tùng này cao gần mười bảy mười tám mét, cao ngất đâm thẳng vào mây xanh, thân cây tráng kiện, mười mấy người đàn ông lực lưỡng cũng chưa chắc ôm hết.
Trên cây lá dày đặc, không biết có phải do nguyên nhân biến dị tiến hóa hay không, mỗi một nhành lá đều hiện ra ánh sáng xanh sáng bóng, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống phản xạ quang mang nhàn nhạt, cứ như mỹ ngọc tốt nhất.
Càng quan trọng hơn là, lấy cây cự tùng biến dị này làm trung tâm, trong phạm vi một trăm mét không có một ngọn cỏ.
Binh sĩ điều khiến chiếc máy bay không người lái chuyển động vây quanh cự tùng biến dị một vòng trên không, sau đó từ từ hạ thấp xuống tiến đến gần, mắt nhìn bên trên hình ảnh lá cây càng ngày càng rõ rệt, đột nhiên, thân cành cự tùng run rẩy, vô số lá cây bắn thẳng về phía màn hình!
Vốn màn hình đang rõ ràng đột nhiên xoay tròn, hình ảnh lắc lư vài cái, sau đó toàn bộ màn hình điện tử lập tức biến thành một mảnh đen kịt.
Binh sĩ dùng sức bấm bấm chốt kiểm soát, phát hiện không còn bất cứ phản ứng nào: "Đoàn trưởng, máy bay không người lái chắc hẳn bị đánh rơi rồi, đã mất liên hệ, có muốn phái máy bay khác gần đó đến xem hay không?"
"Không vội, trước dò xét hết toàn bộ khu vực này rồi nói sau.
"
Ôn Minh phân phó những người khác nhìn chằm chằm vào màn ảnh của chín chiếc máy bay không người còn lại, sau đó xoay người đi ra sau.
Đợi Ôn Minh vừa đi, vài quan quân nhịn không được bàn tán về một màn mới xảy ra kia.
"Xem ra lực tấn công của cây cự tùng biến dị kia rất cường đấy, chắc hẳn là dị thực cấp bậc cao rồi? Nếu chúng ta muốn xây dựng căn cứ ở đây, nhất định phải diệt trừ nó mới được.
"
"Cũng không nhất định, có một ít dị thực cũng không chủ động công kích, nếu có thể nói, ngược lại tôi hy vọng có thể chung sống hòa bình với nhau.
"
"Tôi cảm thấy vấn đề trọng yếu nhất hẳn là cự tùng biến dị này ăn cái gì đây? Nếu chỉ hấp thụ năng lượng trong đất đai, chúng ta có thể chôn vùi tinh hạch hay tinh thạch để nuôi nó, nhưng nếu nó dựa vào máu thịt! chúng ta tốt nhất vẫn nên tiêu diệt nó thôi.
"
"Nói hay lắm cứ như đã đánh thắng được rồi đấy, nếu chúng ta đánh không lại thì làm sao? Chẳng lẽ! "
Người nói lời này còn chưa nói xong, đã bị chiến hữu bên người gung hăng gõ mạnh vào đầu một cái.
"Làm sao có thể đánh không lại?! Đừng quên, có ai cùng đi với chúng ta!"
Mặc dù không điểm danh chỉ họ, nhưng người nghe cũng biết, người này tuyệt đối không phải chỉ vào đoàn trưởng của bọn họ!
Mà lúc này Ôn Minh đã tìm được Ôn Dao đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe, cậu gõ cửa sổ xe.
"Dao Dao, có thể giúp anh một việc hay không?"
Ôn Dao còn chưa trả lời, Hạ Y Huyên ngồi trên mui xe trêu chọc nói: "Chị nói này đại đoàn trưởng Ôn à, lúc này còn chưa đi đến thành phố đâu nhé, em đã cần Dao Dao hỗ trợ, làm sao chị cứ cảm thấy sau này chuyện của Dao Dao sẽ rất nhiều đây chứ!"
Ôn Minh liếc nhìn cô ấy: "Yên tâm, chị cũng không chạy thoát được đâu, đừng tưởng rằng cùng đến chỉ để đi du lịch.
"
Thấy Ôn Dao xuống xe, Ôn Minh lôi kéo Ôn Dao sang một bên, nhờ Ôn Dao và Đại Hoàng đi xem cự tùng biến dị ở hướng Đông Nam thành phố Thương Linh.
"Dao Dao, em cẩn thận một chút, chủ yếu muốn xem nó có tính uy hiếp hay không, có phải dị thực có tính chủ động tấn công hay không, nếu như có thể, em xem có thể lấy một ít nhánh cây hay mấy chiếc lá hay không.
"
Ôn Dao gật gật đầu, vẫy gọi Đại Hoàng trực tiếp xuất phát, mà Trường Phong không có việc gì cũng tò mò đi theo đằng sau.
Từ trên cao quan sát, vừa liếc nhìn đã có thể nhìn thấy cây cự tùng biến dị kia, vị trí của nó vốn phải là một công viên nhỏ, nhưng lúc này trong khuôn viên một trăm mét chỉ có một gốc cây, lỏa lồ nằm trên mặt đất thậm chí không có một ngọn cỏ dại.
Lá cây của cự tùng cũng không phải chỉ có một màu, cẩn thận quan sát, căn cứ vào màu sắc đậm nhạt có thể chia làm ba loại, phần đỉnh lá câu màu xanh sẫm đậm nhất thậm chí đã dần dần biến thành màu đen
Ôn Dao lặng yên quan sát, đang tự hỏi chính mình có nên thử dùng tinh thần lực câu thông hay không, dù sao cấp bậc cây cự tùng biến dị này ít nhất đã hơn cấp năm rồi, mới đủ điều kiện câu thông được.
Nhưng còn chưa chờ Ôn Dao thay đổi hành động, chỉ nghe "XÍU! UU!" một tiếng, một bóng dáng màu vàng đã vọt tới cự tùng!
Đứa trẻ đầu gấu mà!
Cho dù con người hay đủ loại động vật, loại sinh vật trẻ đầu gấu này đều tồn tại đủ cả đấy!
Ôn Dao dứt khoát bảo Đại Hoàng kéo ra khoảng cách chút ít, hay tay khoanh ngực nhìn đứa trẻ đầu gấu Trường Phong hăng hái tìm đường chết kia.
Đứa trẻ đầu gấu phải ăn chút thiệt thòi mới nhớ lâu được!
Mắt thấy bóng dáng màu vàng cách cự tùng càng ngày càng gần, toàn bộ cự tùng có chút quơ quơ, sau đó một luồng sóng lá cây phi tốc bắn thẳng về phía Trường Phong.
Trường Phong thét dài một tiếng, từng đường tia chớp thật nhỏ xuất hiện chung quanh nó, điện quang tiếp xúc với lá cây, phát ra một trận tiếng vang đì đùng không dứt, sau đó nhao nhao rơi xuống dưới.
Trường Phong không kịp đắc ý, lại một lớp lá cây khác lao đến trước mắt, nó chỉ có thể cất cao thân hình, vòng vo chuyển hướng, tránh thoát đợt sóng công kích này.
Nhưng bất luận Trường Phong chuyển đến vị trí nào, không chút vấn đề khó khăn nào với cự tùng, dù sao nó có thể tiến hành tấn công 360 độ không góc chết.
Ôn Dao chú ý tới, cho dù cự tùng biến dị bắn ra nhiều lá cây như vậy, nhưng mắt thường có thể thấy lá cây trên thân cự tùng cũng không giảm bớt gì cả, thậm chí vì Trường Phong trốn tránh, lá cây tấn công càng ngày càng dày đặc, dường như tốc độ cũng tăng lên.
.