Ngẫu nhiên có mấy lá cây đột phá phong tỏa, cũng bởi vì Trường Phong kịp thời thay đổi thân hình mà xuất hiện bên trên cánh chim cứng rắn nhất của nó.
Ôn Dao từ trên cao quan sát trận chiến này, Trường Phong tiến bộ rất lớn, xem ra bị anh mình ném vào bên người cha mẹ tham gia đặc huấn hiệu quả rất không tệ.
Bên người Ôn Dao không biết lúc nào xuất hiện máy bay không người lái, đồng thời trung thực ghi chép toàn bộ quá trình lại.
Ôn Dao dùng ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn nó, không nói gì thêm, Ôn Dao biết rõ, anh mình nhất định thông qua máy bay không người lái quan sát ở bên kia.
Đột nhiên, thân thể Trường Phong thoáng dừng lại, sau đó lập tức rơi xuống, phanh một tiếng thẳng tắp ngã trên mặt đất!
Vô số lá cây bắn nhanh về phía Trường Phong nằm trên mặt đất, lại bị một trận cuồng phong cuốn tới thổi tan!
Một đầu roi nước quấn lấy Trường Phong, kéo nó ra khỏi phạm vi tấn công của cự tùng.
Thật ra dựa theo tầm bắn của lá cây mà nói, chút khoảng cách như vậy cũng không ảnh hưởng, nhưng Ôn Dao vẫn kéo Trường Phong ra sau, quả nhiên lá cây ngừng tiến công, cứ như vậy vẫn không nhúc nhích đứng thẳng tắp ở đó, dường như chỉ là một gốc cây tùng bình thường.
Ôn Dao nhảy xuống khỏi lưng Đại Hoàng, cẩn thận kiểm tra Trường Phong nằm dưới đất, phát hiện phần cánh chim cứng rắn nhất của nó có hiện tượng vết cắt bị xuyên thấu qua, mà phần bụng tương đối mềm mại, càng bị mấy lá cây cứng răn đâm, màu sắc lá cây có hai loại, một loại xanh biếc, một loại màu nhạt.
Xem ra độ cứng rắn của lá cây này không tệ, Ôn Dao âm thầm suy nghĩ, tuy bây giờ Trường Phong tuổi còn nhỏ, nhưng có thể xuyên thấu nơi cứng rắn nhất của nó cũng không dễ đâu đấy.
Nơi bị lá cây bắn vào có máu tươi chảy ra, nhưng màu sắc cũng không thay đổi, phán đoán sơ bộ hẳn không phải độc tố, nhưng Ôn Dao cũng cũng không dám kết luận, điều này cần nhân viên chuyên nghiệp đến kết luận.
Sờ lên đầu Trường Phong, phát hiện thân thể nó dần dần hồi phục, thậm chí còn cọ xát đầu vào trong lòng bàn tay của Ôn Dao, ủy khuất kêu lên hai tiếng với Ôn Dao.
Trong máy truyền tin trong tai truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Ôn Minh: "Dao Dao, Trường Phong thế nào rồi?!"
"Phần bụng bị bắn trúng mấy lá cây, có thể lá cây có khả năng gây tê liệt, những vấn đề khác cần kiểm tra cụ thể.
"
Ôn Minh nhẹ nhàng thở ra bên kia tai nghe, Trường Phong là một tay cậu nuôi lớn đấy, thậm chí từ lúc cậu ấp trứng đến lúc nó nở ra cảm tình tự nhiên không tầm thường.
Trường Phong còn nghĩ muốn đi tìm cự tùng biến dị tiếp tục, nhưng bị Ôn Dao gõ đầu vài cái cuối cùng mới an phận xuống, thương thế của nó không tính quá nghiêm trọng, miễn cưỡng vẫn có thể bay, bị Ôn Dao thúc giục trở về tìm người xem xem.
Trường Phong hung hăng trừng cự túng biến dị cách đó không xa, trước khi đi còn quăng trả lại vài đường lưỡi dao gió, bổ vài đường sấm sét về phía cự tùng biến dị.
Nhưng những công kích kia không chút tác dụng với cự tùng, thậm chí cự tùng còn run rẩy, lá cây rậm rạp phát ra âm thanh xào xạc xào xạc, dường như đang giễu cợt Trường Phong.
Trường Phong cố tình lại tiếp tục thêm mấy lần, nhưng dưới ánh mắt nhàn nhạt bức bách của Ôn Dao, bất đắc dĩ chỉ đành quay người rời đi.
Hừ, chờ ta chữa lành vết thương, lại đến lấy lại danh dự!
Đợi sau khi Trường Phong rời đi, Ôn Dao lại bảo Đại Hoàng đứng yên tại chỗ, sau đó nhàn nhã thong thả đi về hướng cự tùng.
"Dao Dao! Em đang làm gì thế! Trở về!"
Trong tai nghe giọng điệu Ôn Minh đề cao, tiếng nói hơi tức giận, mắt thấy Ôn Dao cách cự tùng càng ngày càng gần, đã tiếp cận phạm vi phát động công kích trước đó của cự tùng, Ôn Minh hận không thể bắt lấy em gái trong màn hình ra đánh vài cái.
Không phải nói em ấy cần phải cẩn thận một chút rồi sao, không được đến quá gần, đảo mắt đã vứt lời của mình ra khỏi óc.
"Không có việc gì.
"
Ôn Dao cũng không bước vào phạm vi kia, mà ngừng lại, sau đó nhắm mắt lại, từ từ thả tinh thần lực dò xét về phía cự tùng.
Ôn Dao có thể cảm giác một đoàn tinh thần lực màu xanh lá trước mắt, nói là tinh thần lực nhưng tinh thần lực của con người có chỗ khác với tinh thần lực động thực vật.
Ôn Dao có thể cảm giác cự tùng đối diện không hề giống những dị thực có tính công kích kia có chứa hơi thở bạo ngược, thậm chí nếu theo đúng chỗ cũng không có bất cứ địch ý nào, cho dù chiến đấu cùng Trường Phong, Ôn Dao cũng hiểu cự tùng đã nương tay rồi, bởi vậy Ôn Dao cảm thấy thật ra có thể trò chuyện tốt một phen đấy.
Tinh thần lực Ôn Dao phóng thích thiện ý về phía cự tùng biến dị, thời gian dần qua, dường như Ôn Dao cảm nhận được cự tùng đáp lại, cả người rơi vào bên trong cảm giác thật kỳ diệu, Ôn Dao từ từ nhắm hai mắt, không tự chủ nhấc chân trái lên, đi về phía trước một bước.
Đại Hoàng đang cảnh giác ở cách đó không xa, lỗ tai giật giật, nó nhìn động tác của Ôn Dao, cả thân thể kéo căng, vận sức chờ phát động.
Bên kia Ôn Minh cũng ngừng thở, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình.
Nhưng không xảy ra bất cứ cái gì ngoài ý muốn cả, Ôn Dao thuận lợi đi đến gốc cây cự tùng, thậm chí từ từ nâng lên hai tay, dán lên thân cây thô ráp của nó, trong khoảnh khắc đó, Ôn Dao dường như nghe được hơi thở cổ xưa, lại vừa vui vẻ.
Bây giờ Ôn Dao rơi vào một loại cảm giác huyễn hoặc khó hiểu, Ôn Dao cảm thấy bản thân dường như biến thành một cây tùng, đây là một cây tùng cổ xưa gần trăm năm, vốn sinh sống bên trong núi rừng rậm rạp, bên người có đủ các loại bạn bè, sau đó bị người cấy ghép đưa đến nơi này, yên lặng nhìn dòng chảy con người trôi qua, nhìn thấy cả thành phố này phát triển.
Ký ức ở nơi này, có một người xuất hiện nhiều lần, Ôn Dao nhìn nó từ một đứa bé từ từ trưởng thành thành một thiếu niên, thanh niên, kết hôn lập nghiệp, cuối cùng dẫn theo con của mình đến chơi đùa nơi gốc cây tùng trong công viên này.
Người này từ nhỏ thích tâm sự với cây tùng, mỗi lần trước khi rời đi đều nhẹ nhàng vỗ lên thân cây của nó, tạm biệt nó.
Cuộc sống yên bình ấm áp như vậy cứ tiếp tục cho đến khi tận thế xảy ra ngày đó, cả thành phố đều hỗn loạn cả lên.
Người đàn ông ngày đó mang theo vợ con đến công viên chơi đùa bị một đám Zombie tập kích, hắn dốc sức liều mạng bảo vệ vợ con sau lưng, nhưng tất cả đều phí công, hắn và người nhà của mình cuối cùng bị chết ở bên dưới gốc cây tùng này.
Mắt thấy đám Zombie đánh về phía thi thể dưới cây tùng, cây tùng động, cành lá rậm rạp của nó bắn về phía đám Zombie thành cây xương rồng, rễ cây dưới nền đất cũng chui ra từ mặt đất, đâm thẳng vào đầu Zombie, lôi chúng nó xuống lòng đất.
Thi thể một nhà người đàn ông đó cũng bị cây tùng lôi vào lòng đất, chỉ có điều thay đổi chỗ khác.
Từ đó về sau, cự tùng càng ngày càng lớn, nó cần rất nhiều năng lượng, bởi vậy những thực vật chung quanh đây dần dần héo rũ, trong khuôn viên một trăm mét chỉ còn lại một mình nó.
Nó cũng không để ý sinh vật bình thường tiếp cận lãnh địa của nó, năng lượng khá mạnh chỉ cần không chủ động tấn công nó, nó cũng sẽ không gây phiền phức cho bọn nó, quả thật là một gốc cây tùng biến dị phật hệ có năng lực rất mạnh nha.
Khác biệt duy nhất chính là, hễ là Zombie tiếp cận đến gần đều bị nó gϊếŧ sạch sẽ, sau đó kéo vào lòng đất, mà tinh hạch Zombie cũng cung cấp năng lượng cần thiết cho nó sinh trưởng.
Đây quả thực là tiểu thiên sứ mà!
Ôn Dao mở to mắt, Ôn Dao cảm nhận thời gian dường như trôi qua thật lâu, nhưng thật ra chỉ ngắn ngủi vài phút, nhưng quan sát cảm xúc ký ức của cự tùng, ngực Ôn Dao có chút buồn buồn.
Thật ra, qua nhiều năm như vậy, nó có chút cô độc đấy!.