Mạt Thế Chi Ôn Dao


Trận tuyển chọn oanh oanh liệt liệt này làm hâm nóng cả căn cứ mới —— cho dù hình thức ban đầu của căn cứ mới còn chưa hoàn toàn hình thành, binh sĩ lấy được tư cách "ấp trứng" tự nhiên mặt mày hớn hở, đi theo sau lưng Ôn Minh tràn đầy mong chờ đồng bọn tương lai của mình.

"Chính các người tự chọn đi.

"
Nghe được lời Ôn Minh nói, hơn mười binh sĩ nhìn mấy tổ chim trong đó có đủ loại trứng chim biến dị lớn nhỏ khác nhau, bọn họ đều ngây ngốc cả người.

Lại bảo chính họ tự chọn? Tùy tiện chọn sao?
Các binh sĩ hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên chọn lựa thế nào, thậm chí bọn họ còn không biết cuối cùng ấp những quả trứng này xong sẽ ra chim biến dị gì, chẳng lẽ nhắm mắt mò mẫm chọn sao?
Ôn Minh nâng tay phải lên gõ khung cửa: "Ngây ngốc ở đây làm gì? Đừng nghĩ nhiều như vậy, chọn bằng trực giác của mình là được rồi.

"
Bằng trực giác?
Vốn các binh sĩ còn đang do dự không biết nên chọn lựa thế nào, trong gian phòng trống trải lập tức trở nên chen chúc vô cùng, mặc dù như thế, động tác các binh sĩ đều tận hết sức nhẹ nhàng, sợ làm sứt mẻ vỡ mấy quả trứng của bọn họ mất.

Mấy quả trứng lớn bị các binh sĩ xông lên trước nhất cướp được, tuy không biết cuối cùng sẽ ấp ra con gì, nhưng bọn họ nghĩ, trứng chim lớn nhỏ có lẽ có quan hệ với chim lớn nhỏ sau này, tự nhiên đều mơ tưởng chọn chim to một tí.

Đợi tất cả trứng chim đều có người sở hữu, Ôn Minh lại dặn dò bọn họ vài hạng mục cần chú ý.

Với tư cách người có kinh nghiệm đã từng ấp ra Trường Phong, Ôn Minh bảo bọn hắn cách một thời gian ngắn đi tìm chiến hữu hệ mộc hoặc hệ thủy có kỹ năng chữa trị hỗ trợ cung cấp một ít năng lượng cho trứng chim.

Sau đó bảo bọn họ nhớ rõ mỗi ngày phải đưa tin cho viện nghiên cứu sinh vậy tạm thời thành lập, ghi chép đầy đủ quá trình phát sinh biến hóa của mỗi quả trứng, cũng bảo đảm tất cả trứng chim đều có thể ấp ra được.

"Bây giờ các người trước mang theo chúng đến viện nghiên cứu đăng ký, bọn hắn sẽ nói cho các người biết một vài điều cần chú ý.

"
Đợi tất cả các binh sĩ đều đi ra ngoài, sau đó bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào một mảnh, đám binh sĩ còn chưa rời khỏi chờ xem náo nhiệt biểu thị hâm mộ, ghen ghét, hận với những "người may mắn" kia.

Giải quyết một "chuyện lớn", xây dựng trụ cột căn cứ cũng nâng lên chương trình mỗi ngày, thành lập đầu tiên nhất tự nhiên là tường vây bên ngoài căn cứ.

Thời điểm thanh lý thành phố, tường vây cũng đã xây dựng đồng bộ rồi, đa phần vật liệu tự nhiên đều là tháo xuống từ kiến trúc hoang phế ở thành phố Thương Linh.

Phạm vi bên ngoài tường vây đa phần đều đã bị san bằng, các nguyên liệu hữu dụng được mang về căn cứ tái sử dụng lại, còn phế liệu được dị năng giả hệ thổ pha trộn với bùn đất, trở thành vật liệu chủ yếu xây dựng bên ngoài tường.

Xây dựng căn cứ mới đang được tiến hành với khí thế hừng hực, Ôn Minh trực tiếp phân tòa cao ốc thị chính của thành phố Thương Linh cho Lâm Khê, để cô biến đổi thành phân hội hiệp hội dị năng, điều này làm Lâm Khê cảm động đến hỏng mất, quả nhiên trong triều có người tốt dễ làm việc nha.

Bởi vì nhân thủ không đủ, cô không thể trông cậy Ôn Minh phái binh sĩ đến hỗ trợ thay đổi, chỉ có thể tự mình ra tay.

Mà tòa thị chính thành phố Thương Linh là kết hợp tây ta đấy, còn rất khí phái, chỉ cần thay đổi sơ sơ là có thể dùng trực tiếp được rồi!
Cũng may trong đội cô có người học kiến trúc cùng thiết kế phòng ốc, tuy tri thức chuyên nghiệp có khả năng quên mất không ít, nhưng thay đổi một chút tòa cao ốc vẫn không có vấn đề gì.

Nhưng đối với việc muốn lắp thêm màn hình điện tử nhiệm vụ cùng một vài dụng cụ chuyên nghiệp, bọn họ còn phải nhờ nhân viên chuyên nghiệp ra tay.

Lâm Khê lại để bọn hắn đục bức tường ở lầu hai, để nối liền với lầu một, sau đó lại hủy toàn bộ những vách tường khác của lầu một, hình thành một không gian vô cùng rộng lớn, có thể chứa đồng thời hơn một ngàn người.

Ôn Dao không có việc gì làm ở căn cứ, nơi khác cũng không cần Ôn Dao đi làm nóng, chỉ đành mỗi ngày mang theo đám sủng vật của mình gây tai họa núi rừng, thuận tiện giúp Ôn Minh bắt một ít dị thú đẳng cấp cao còn nhỏ tuổi, làm cho Ôn Minh cả ngày vừa hạnh phúc lại vừa phiền não.

Hạnh phúc tự nhiên là càng nhiều dị thú càng tốt, như vậy cậu tiến gần thêm một bước với quân đoàn dị thú của mình, phiền nào chính là căn cứ còn chưa xây dựng xong, nhân thủ không đủ, không dành ra được thời gian để ý và huấn luyện đám chúng nó!
Vì để Ôn Dao có chút việc làm, không hề cả ngày mang dị thú về cho căn cứ, Ôn Minh bảo Ôn Dao cùng với một đội binh sĩ đi đến mấy căn cứ nhỏ chung quanh đây, hộ tống người trong căn cứ nhỏ tiến vào căn cứ mới.

Ôn Minh biết rõ, cũng không phải tất cả mọi người ở căn cứ nhỏ đều vui lòng chuyển đến căn cứ mới, nói không chừng bọn hắn càng muốn đóng cửa để mình và cả gia đình sinh sống tạm ổn như vậy, không muốn để người khác quản quá nhiều.

Nhưng chuyện này không chỉ là mệnh lệnh của bên trên, yêu cầu chỉnh hợp (chỉnh lý + hợp nhất) các căn cứ nhỏ, xây dựng căn cứ mới càng cần thành viên mới gia nhập, chỉ dựa vào bọn họ, còn không biết lúc nào mới xây dựng xong căn cứ này.

Vì phòng ngừa phát sinh vấn đề, tự nhiên cần người có vũ lực cường đại đi áp trận, trước mắt Ôn Dao chính là người lựa chọn tốt nhất.

Dẫn đội chính là Thiệu văn, với tư cách đại đội trưởng quân đoàn dị năng có ít nữ giới, tốc độ Thiệu Văn phát triển dị năng cũng vô cùng nhanh chóng, đoạn thời gian trước vừa tiến vào cấp năm, cấp dưới đã có gần ba trăm binh sĩ dị năng.

Lần này, cô chỉ đem mười chiến sĩ dị năng, còn có bốn mươi binh sĩ bình thường vũ trang đầy đủ.

Căn cứ nhỏ cách gần bọ họ nhất chính là căn cứ Lan Đóa, cách thành phố Thương Linh hơn tám mươi km, nghe nói trong căn cứ 90% dân số là dân tộc thiểu số.

Trước đó Ôn Minh đã phát thông báo với mấy căn cứ nhỏ, để bọn hắn sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc bọn người Ôn Dao đến gần căn cứ Lan Đóa, phát hiện căn cứ nhỏ này có thể phá vỡ, tường vây bên ngoài cũng không cao, nhìn vẻ ngoài vô cùng khó coi.

Căn cứ như vậy lại có thể kiên cường ở trong tận thế hai năm?!
Thiệu Văn bọn hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng được đấy, coi như nơi này núi rừng nhiều, người ở thưa thớt, không có nhiều Zombie, nhưng có đôi khi sinh vật biến dị còn đáng sợ hơn Zombie đấy!
Trước đó Ôn Dao đã dùng tinh thần lực dò xét đơn giản một phen, tự nhiên biết rõ căn cứ này có chỗ đặc biệt nào, Ôn Dao cảm thấy, anh mình mà biết nhất định sẽ vô cùng vui mừng đấy!
Càng lúc càng đến gần căn cứ Lan Đóa, Đại Hoàng càng phát ra bạo động bất an, thậm chí trong cổ họng còn phát ra âm thanh gừ gừ, Ôn Dao vỗ vỗ đầu của nó trấn an, bảo nó đừng quáquá mức khẩn trương.

Nhưng, Đại Hoàng an tĩnh lại rồi, vào lúc bọn họ sắp đến cổng căn cứ, trong căn cứ Lan Đóa đột nhiên truyền ra vài tiếng gầm cực lớn của thú vật.

Đại Hoàng bị khiêu khích tự nhiên không cam lòng yếu thế, nó ngẩng đầu lên, hướng về phía căn cứ Lan Đóa nổi giận gầm lên một tiếng, thậm chí trong tiếng gầm còn mang theo vài phần công kích sóng âm.

"Bốp~!"
Tiếng gầm của Đại Hoàng còn chưa rống xong, trên đỉnh đầu đã bị chủ nhân vỗ một cái, tiếng gầm ngừng bặt, trong cổ họng Đại Hoàng phát ra vài âm thanh nức nở ủy khuất.

Lúc này trong căn cứ Lan Đóa một lần nữa vang lên tiếng gầm của thú, vang lên không ngừng đấy, âm thanh rõ ràng không phải cùng một loại động vậy.

Tuy Đại Hoàng cố tình gầm một tiếng kia, nhưng cái tát vừa vặn kia còn không khiến dư uy tiêu tán hết, Đại Hoàng cũng không dám gây chuyện nữa.

Bên trên tường vây có nhân viên tuần tra sớm đã phát hiện có hơn mười chiếc xe quân đội chạy về hướng căn cứ, tự nhiên cũng nhìn thấy Đại Hoàng và Ôn Dao đi theo bên cạnh xe, chỉ có điều quả thật bọn hắn không ngờ, còn chưa tiến vào căn cứ, hai bên đã gầm rú "ra mặt" với nhau như vậy rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui