Con vật biến dị này hình như không phải phải vô duyên vô cớ khống chế được, nguyên nhân đa phần quy kết về Đại Hoàng, là Đại Hoàng dẫn đầu phóng ra chiến ý với nó, dẫn đến đối phương lo nghĩ như vậy.
Ôn Dao suy đoán có phải Đại Hoàng nên đánh nhau một trận với đối phương hay không, dù sao trong khoảng thời gian này Ôn Dao mang theo bọn Đại Hoàng dạo loạn khắp nơi trong núi rừng, gần đây ý chí chiến đấu của Đại Hoàng sục sôi đấy.
Nhưng lần này bọn họ đến đây cũng không phải gây phiền toái, tự nhiên Ôn Dao không thể để Đại Hoàng làm xằng làm bậy, nhưng quả thật căn cứ này rất đặc biệt đấy, vì sao chưa từng nghe người ta nhắc đến?
Phàn Kỳ Thụy đã để người mang A Kỳ chẳng biết tại sao đột nhiên trở nên dịu dàng ngoan ngoãn đi, sau đó dẫn một đoàn người Ôn Dao đi vào trong căn cứ.
Thiệu Văn lên xe một lần nữa, Phàn Kỳ Thụy ngồi lên trên một con thằn lằn biến dị kì quái, đi phía trước dẫn đường.
Ôn Dao cẩn thận quan sát con thằn lằn biến dị kia một phen, trong sách xuất bản《Bản tóm tắt sinh vật biến dị (bản thứ hai)》của căn cứ từng giải thích, chỉ có thằn lằn biến dị cấp thấp có độc, nhưng tính tình khá dịu ngoan, thậm chí trên lưng nó còn chế tạo một chiếc ghế thủ công, dễ dàng ngồi cưỡi.
Không nghĩ đến ở đây còn có thể làm thằn lằn trở thành tọa kỵ?
Hơn nữa Ôn Dao đã thăm dò qua, con thằn lằn này căn bản không có bất cứ liên hệ gì với tinh thần lực của Phàn Kỳ Thụy, vì sao con thằn lằn biến dị này có thể nghe lời như vậy?
Thiệu Văn tự nhiên cũng nhìn thấy một màn này, hơn nữa từ lúc tiến vào căn cứ, cô phát hiện dị thú trong căn cứ Lan Đóa quả thật nhiều đến nổi khiến người ta giật mình.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người cưỡi dị thú dưới hông, thậm chí cô còn nhìn thấy một cô gái vẻ ngoài diễm lệ được một con nhện cực lớn chở đi ngang qua.
Con nhện bự tám chân vừa mịn lại vừa dài, quả thật khiến người ta hoài nghi làm sao chống đỡ nổi thân thể cực lớn kia của nó.
Nó một đường đi trên nhà cửa, thậm chí xe của bọn họ còn chạy bên dưới con nhện kia!
Chiến sĩ lái xe cũng là người gan lớn, cho dù vẻ mặt đã có chút run rẩy rồi, nhưng bộ dáng vẫn còn giữ vững ta đã từng gặp qua các sự kiện lớn của xã hội, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, không đặt bất cứ lực chú ý nào từ con nhện bự đi qua đỉnh đầu của bọn họ.
Có trời mới biết thật ra trong lòng hắn không ngừng gầm thét: Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy hả!
Thế giới động vật kỳ diệu sao!
Thiệu Văn hít sâu một hơi, cô quay cửa kính xe xuống, quay đầu nhìn về phía Ôn Dao bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt sáng ngời tỏ ý nơi này có vấn đề gì không ổn không?
Ôn Dao dương dương tự đắc ngồi trên lưng Đại Hoàng, cảm nhận được ánh mắt của Thiệu Văn, Ôn Dao cũng nhìn Thiệu Văn, sau đó khẽ lắc đầu.
Người ở đây cũng không có bao nhiêu địch ý đối với bọn họ, ngược lại tràn ngập tò mò, Ôn Dao có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò trốn trong nhà quan sát đoàn người bọn họ.
Nhưng căn cứ trưởng này tâm tư hơi nhiều, tuy cũng không có ác ý với bọn họ, nhưng chuyện cụ thể phải xem sự phát triển phía sau, dù sao căn cứ này con người và dị thú cho dù nói thế nào cũng phải dời đến căn cứ mới của bọn họ, đây quả thật chính là đưa gối đầu đến cửa cho anh trai mình.
Nếu như không muốn...
Vậy thì tiên lễ hậu binh thôi.
(trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực)
Càng đi vào bên trong căn cứ, Thiệu Văn có thể phát hiện kiến trức nhà cửa bên trong càng ngày càng tốt, bên ngoài cơ bản đều là dùng bùn đất và gỗ xây dựng nhà cửa đơn giản, bây giờ có thể nhìn thấy ngói xanh tường trắng rồi.
Thiệu Văn còn chú ý, bọn hắn mặc quần áo cũng không tệ lắm, đều dùng màu sắc đậm màu rám nắng làm chủ, ngẫu nhiên có màu sắc khác, nhưng cơ bản đều không có bao nhiêu hoa văn, cùng loại với vải bố, có lẽ đều hàng thủ công bọn hắn tự dệt ra đấy.
Tuy không biết ẩm thực trong căn cứ thế nào, nhưng người gặp được trước mắt không phải sắc mặt mỗi người đều hồng nhuận phơn phớt, cũng không có người xanh xao vàng vọt, điều này nói rõ cuộc sống của bọn hắn bây giờ cũng không tệ lắm, có thể tự cấp tự túc.
Thiệu Văn cảm thấy hơi khó giải quyết rồi, nhiệm vụ lần này của cô chính là để mấy căn cứ nhỏ chung quanh đây dời vào căn cứ mới, căn cứ này lại có chút cổ quái, nếu không gặp phải nguy hiểm gì...!cô cảm thấy chuyển bọn hắn vào căn cứ mới mà nói sẽ như hổ thêm cánh.
Cô nhất định phải nghĩ cách thuyết phục bọn hắn!
Tưởng tượng như vậy, lại cảm thấy lần này mình mang ít người quá rồi, nhưng...
Cô nhìn Ôn Dao bên ngoài cửa sổ, có lẽ đại tiểu thư không có vấn đề gì?
Căn cứ này còn không biết có bao nhiêu dị thú, nếu thật sự đánh nhau có hại hay chịu thiệt nhất định là bọn hắn rồi!
Vẫn nên dùng chính sách dụ dỗ làm chủ thôi.
Ôn Dao không biết trong lòng Thiệu Văn xoắn xuýt đủ loại, tinh thần lực của Ôn Dao đã trải rộng toàn diện, nhiều dị thú như vậy sinh sống hài hòa với con người ở đây, nhất định có nguyên nhân nào đó, Ôn Dao hy vọng có thể tìm được nguyên nhân này.
Nhưng tìm cả buổi, Ôn Dao cũng không phát hiện có người hoặc tinh thần lực đặc biệt kỳ lạ nào, chẳng lẽ bọn hắn ẩn núp rồi?
Phàn Kỳ Thụy mang theo một đoàn người đi vào vòng trong căn cứ, ở đây cũng có một tường vây giản dị, tiến vào vòng trong, bọn họ mới phát hiện nhà cửa nơi này không khác biệt gì với biệt thự cao cấp rồi.
Rất nhanh, bọn họ đến trước một tòa nhà như ký túc xá ba tầng loại nhỏ, bên ngoài tòa nhà có một đám người đang chờ bọn họ, tuổi cơ bản đều khoảng ba bốn mươi, cũng có vài người thanh niên vô cùng trẻ tuổi, chắc hẳn đây là cấp lãnh đạo căn cứ nhỏ này rồi.
Thiệu Văn vừa xuống xe, bọn họ đầy nhiệt tình chạy ra đón chào.
Mặc dù tính tình Thiệu Văn có chút quạnh quẽ (lạnh lẽo buồn tẻ), nhưng trải qua hơn một năm này đã rèn luyện không ít, cũng không phải lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, rất nhanh đã trò chuyện với đám người này thật vui.
Ngay từ đầu Phàn Kỳ Thụy muốn mời bọn người Thiệu Văn đi trước đến chỗ nghỉ ngơi mà bọn hắn đã chuẩn bị sẵn, tuy đã qua giờ cơm trưa một chút, nhưng nếu không ăn cơm trưa bọn hắn có thể chuẩn bị đồ ăn, sau đó đợi thêm chút nữa sau khi buổi trưa qua đi thì làm một bữa tiệc tối hoan nghênh khách đến, ngày hôm sau lại bàn đến công việc cụ thể, nhưng những sắp xếp này đều bị Thiệu Văn nhã nhặn từ chối.
Nói chuyện đùa, bọn họ chạy đến đây cũng không phải chơi, còn mang theo nhiệm vụ trên người đây này!
Thiệu Văn còn nghĩ tốt nhất giải quyết xong hết trong một buổi chiều, sau đó lập tức đến căn cứ khác đây này.
Thiệu Văn đã kiên trì, Phàn Kỳ Thụy cũng không còn cách nào, đa phần binh sĩ đã được phụ tá của hắn sắp xếp đi bơi khác nghỉ ngơi, mà Thiệu Văn mang theo bốn thân binh và Ôn Dao, đi theo bọn Phàn Kỳ Thụy tiến vào văn phòng tòa nhà này.
Bọn hắn vừa nói chuyện vừa dẫn Thiệu Văn đi lên lầu hai, đồng thời không út người dùng ánh mắt khó hiểu dò xét Ôn Dao, chỉ là đa phần nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, dù sao tin tức khác nhau, bọn hắn cho rằng Ôn Dao chỉ là một cô bé nhỏ nhắn đi theo chị gái chơi đùa mà thôi.
Tiến vào phòng họp lớn nhất, Ôn Dao trực tiếp ngồi sau lưng Thiệu Văn, sau đó lấy ra máy tính bảng bắt đầu xem cái gì đó.
Động tác của Ôn Dao dẫn đến sự chú ý của mấy người trẻ tuổi kia, bọn hắn đã lâu rồi không nhìn thấy loại sản phẩm điện tử này rồi, cho dù trước kia có, nhưng lúc này bên trong tận thế những vật này đều trở nên vô dụng đầu tiên, không có nguồn điện không có mạng internet, thứ này chỉ là một đống sắt vụn.
Bây giờ cô bé này lại như không có gì chơi máy tính bảng, chẳng lẽ cô bé có thể tùy thời tùy lúc sạc điện sao?
Căn cứ Lan Đóa chỉ có hai chiếc máy phát điện, còn phải dùng tiết kiệm, sợ dùng nhiều sẽ hư không còn, toàn bộ căn cứ trời vừa tối đều là một mảnh tối đen đấy.
Chợt một thấy có người điềm nhiên như không có việc sử dụng sản phẩm điện tử như trước tận thế, có thể không kinh hãi sao.
Chẳng lẽ...!căn cứ mới có điện?.