Thiệu Văn cảnh giác cả một đêm, nhưng chuyện gì cũng không xảy ra, ngày hôm sau trời vừa sáng, vì tránh ăn bữa sáng bọn Tống Huy chuẩn bị cho họ, Thiệu Văn bảo mọi người sớm ăn chút gì đó.
Kỳ quái chính là sáng sớm cũng không có người đến, Thiệu Văn không rõ ràng cách thức của đối phương, cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà tiếp tục chờ ở trong phòng, khoảng chín mười giờ, Tống Huy mang theo mấy người vội vã chạy đến.
Trò chuyện đơn giản vài câu, khuôn mặt hắn đầy u sầu, nhìn Thiệu Văn muốn nói lại thôi, dường như xảy ra chuyện gì khó mở miệng.
Trong lòng Thiệu Văn đề cao cảnh giác, không biết đối phương có chủ ý gì.
"Đội trưởng Thiệu, tôi có một yêu cầu quá đáng! "
Thiệu Văn thầm nghĩ trong lòng: đến rồi!
"Căn cứ trưởng chúng tôi vừa mới truyền đến tín hiệu kỳ quái, lúc chúng tôi gọi lại phát hiện không liên lạc được, tôi hoài nghi có khả năng bọn họ đã xảy ra chuyện, cho nên! "
Tống Huy không nói tiếp, nhưng Thiệu Văn lập tức hiểu ý của hắn, đây là hy vọng bọn họ đi ra ngoài tìm người giúp hắn?
"Ông hy vọng chúng tôi giúp ông tìm người?"
Tống Huy vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt Thiệu Văn, vừa tìm từ ngữ trong lòng, giọng điệu vội vàng nói: "Tôi biết đây là thỉnh cầu có chút quá đáng, nhưng lần này căn cứ trưởng ra cửa đều mang hết phần lớn người có năng lực trong căn cứ, hơn nữa căn cứ chúng tôi cũng cần lưu người trông coi bảo hộ, không rút ra được nhiều người, thật sự không còn cách nào, cho nên mới nhờ đội trưởng Thiệu giúp đỡ một tay.
"
Ha ha, ai biết thật hay giả.
Trong lòng Thiệu Văn cũng không tin lời Tống Huy nói, cô càng có khuynh hướng đối phương có bẫy chờ bọn họ mắc câu.
Như vậy xem ra bây giờ vấn đề đến rồi, cô nên giả trang cái gì cũng không biết thuận theo, làm theo ý của bọn hắn đi xem đến cùng chuyện gì sẽ xảy ra! hay dùng những biện pháp khác trực tiếp khống chế căn cứ?
Thiệu Văn vừa suy nghĩ áp dụng hành động khác nhau sẽ xảy ra hậu quả sau đó thế nào, vừa âm thầm nhìn qua Ôn Dao.
Với tư cách người có thực lực mạnh nhất trong bọn họ, thái độ của em ấy sẽ giúp cô áp dụng phương thực làm việc thế nào.
Ôn Dao phát giác Thiệu Văn đang nhìn mình, Ôn Dao giương mắt nhìn Thiệu Văn, hơi gật đầu một cái, đây là để cô đồng ý.
Thiệu Văn lập tức yên lòng, cô chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc, thận trọng nói với Tống Huy: "Không có vấn đề, chúng ta đã gặp, liền không thể ngồi yên không quản, tôi dẫn người đi xem.
"
Nghe được câu trả lời của Thiệu Văn, vẻ mặt Tống Huy đầy cảm kích, hắn lại nhìn qua Ôn Dao lẳng lặng đứng ở đó không lên tiếng, thăm dò hỏi thăm: "Chúng tôi cũng không biết tình huống cụ thể thế nào, nói không chừng gặp phải uy hiếp gì đấy, cô bé này ở lại trong căn cứ vẫn khá an toàn hơn.
"
Hắn đã thăm dò được, cô bé này là em gái của căn cứ trưởng căn cứ mới bên kia, tuy không biết tại sao đi theo, nhưng cho dù nói thể nào, ở lại căn cứ cũng có thể làm con tin, nói không chừng còn có tác dụng không tưởng.
Trong lòng Tống Huy đánh bàn tính vang dội, nhưng Thiệu Văn cũng không có ý định theo ý hắn.
Nhưng còn không đợi cô mở miệng từ chối, chợt nghe Ôn Dao đã đồng ý: "Được.
"
"Dao Dao?"
Ôn Dao nhếch miệng, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Mấy ngày nay tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi cần nghỉ ngơi.
"
Giọng điệu nổi giận đùng đùng, căn bản không để Thiệu Văn vào mắt, một bộ dáng đại tiểu thư kiêu căng.
Hiếm khi chứng kiến bộ dáng khác của Ôn Dao ngoại trừ bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, trong lòng Thiệu Văn không hiểu sao có chút đắc chí, thậm chí cô còn âm thầm vặn vẹo nghĩ, cho dù là đoàn trưởng có lẽ chưa từng gặp Ôn Dao như thế nha?
Cứ tưởng tượng như vậy, cô lập tức cảm thấy sảng khoái một trận.
Thấy Thiệu Văn cứ nhìn cô bé không nói lời nào, ánh mắt còn có chút quái dị, trong lòng Tống Huy càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
"Được rồi, vậy em cứ ở đây nghỉ ngơi thật tốt.
" Gương mặt Thiệu Văn tràn đầy bất đắc dĩ, cô ái ngại nói với Tống Huy: "Có khả năng phải làm phiền mọi người chiếu cố rồi.
"
"Nên làm mà, cũng là chúng tôi nhờ các người hỗ trợ trước.
"
Thiệu Văn để lại bốn binh sĩ bình thường đi theo Ôn Dao, thật ra không để lại cũng không có vấn đề gì, nếu người nơi này thật sự ra tay, cô còn lo lắng thay cho người trong căn cứ này mới đúng.
Nhưng không để lại người mới kỳ quái, Thiệu Văn dứt khoát chọn lựa bốn người có thực lực kế cuối ở lại.
Lấy cớ vào nhà thu dọn đồ đạc, lúc này Ôn Dao kéo Tiểu Tiểu trong cổ tay nhét vào trong ngực Thiệu Văn.
Cũng không biết cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, lần này binh sĩ dị năng đến không nhiều lắm, Ôn Dao trực tiếp để Tiểu Tiểu làm vệ sĩ cho bọn họ.
Ngược lại Thiệu Văn không chút khách sáo, cô giao thiệp với Ôn Dao khá nhiều, biết rõ tất cả mọi người cộng lại cũng không đánh lại Tiểu Tiểu, Ôn Dao cũng không cần cô quan tâm, ngược lại bọn họ càng thêm nguy hiểm.
Phát giác cổ tay trái có chút mát lạnh, Thiệu Văn nhịn không được dùng tay phải sờ lên lân phiến bóng loáng của Tiểu Tiểu, mặc dù mới sờ có chút xíu đã bị chiếc đuôi của Tiểu Tiểu đánh ra một lằn đỏ, nhưng tâm tình Thiệu Văn vẫn có chút kích động.
Ngoại trừ đoàn trưởng thế mà cô lại là người đầu tiên có thể được Tiểu Tiểu quấn trên cổ tay trong quân đoàn đấy!
Đợi một đoàn người Thiệu Văn đi theo người của Tống Huy mang đến đi ra ngoài căn cứ, sau đó bốn binh sĩ hai mặt nhìn nhau một hồi, hỏi: "Dao Dao, bây giờ chúng ta làm gì?"
Hai tay Ôn Dao nhét vào trong túi áo khoác, chậm rì rì đi ra ngoài: "Tùy tiện dạo chơi.
"
Bốn binh sĩ liếc nhìn nhau, bước nhanh đi theo.
Chưa đi được bao lâu, một thanh niên đuổi theo: "Cô Ôn, cô muốn đi đâu?"
Ôn Dao quét mắt nhìn hắn, không nói chuyện cũng không dừng lại, tự nhiên đi lên phía trước.
Ngược lại một binh sĩ đi theo sau mở miệng nói: "Chúng ta tùy tiện đi dạo, như thế nào, còn không cho đi dạo?"
Người thanh niên vội vàng xua tay: "Sao có thể, vừa rồi thư ký Tống chúng tôi còn bảo tôi sang đây xem xem có thể giúp gì được hay không, cô Ôn đã muốn đi dạo trong căn cứ chúng tôi, tôi đây làm người dẫn đường cho các người.
"
"Cô Ôn muốn đi dạo thế nào? Trong căn cứ chúng tôi cũng không có gì thú vị, tất cả mọi người đều là ăn bữa nay lo bữa mai đấy, nhưng ngược lại có một thị trường giao dịch tự do, mọi người sẽ giao dịch đồ mình cần ở nơi đó, nếu không cô Ôn đến đó xem thử?"
Người thanh niên nói rất nhiều suốt dọc đường, nhưng ngoại trừ lúc mới đầu Ôn Dao quét mắt nhìn hắn, sau đó càng là nửa ánh mắt cũng không cho hắn, mặc kệ hắn nói cái gì, đều dựa theo con đường của mình đi lên phía trước.
Người thanh niên nói đến miệng đắng lưỡi khô, đáng tiếc vị đại tiểu thư trước mắt này nửa điểm cũng không để ý đến hắn, khiến cho hắn nhịn không được muốn chửi ầm lên.
Con nhóc này muốn mặt không nể mũi à!
Giả bộ thiên kim đại tiểu thư cái quỷ gì?!
Không biết đây là địa bàn của ai sao!
Trong lòng người thanh niên oán hận không thôi, nhưng hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nếu làm hỏng chuyện lớn của lão đại, kết cục kia!
Nghĩ đến thủ đoạn của lão đại, hắn nhịn không được rùng mình một cái.
Nhưng!
Hắn kín đáo đánh giá Ôn Dao một phen, con nhóc này kiêu ngạo cũng không được bao lâu, hơn nữa lớn lên đẹp mắt như thế, không chừng sẽ bị lão đại!
Ánh mắt người thanh niên mang theo vài phần hèn mọn, rất nhanh đã dấu đi, nhưng tất cả đều không tránh khỏi cảm giác của Ôn Dao.
Tuy không biết cách nghĩ cụ thể trong lòng người thanh niên này thế nào, nhưng loại ánh mắt này làm cho Ôn Dao rất không thoải mái.
Ánh mắt Ôn Dao tối ám, bây giờ Ôn Dao có chút khó chịu rồi!.