Mạt Thế Chi Ôn Dao


"Không có việc gì, không phải vấn đề của chị."
Ôn Dao hiểu rõ, Ôn Dao cũng hiểu rõ cả kế hoạch, cũng không phản đối, nói cho cùng cũng là Ôn Dao tự đại, không cân nhắc thêm...!nếu không phải có Tiểu Tiểu, có khả năng thật sự xảy ra chuyện rồi.
Tuy Ôn Dao nói không phải lỗi của cô, nhưng Thiệu Văn tự biết mình, lần hành động này là cô phụ trách, bởi vì có Ôn Dao nên cô cũng có chút ít tắc trách rồi, rất nhiều chuyện không suy xét toàn diện, xảy ra chuyện như vậy rất khó chối tội này.
Cô nghĩ đến lúc trở về phải báo cáo với Ôn Minh, thừa nhận sai lầm của mình, tiếp nhận xử phạt, sau đó lại đem tinh thạch mình để dành cho Tiểu Tiểu.
Mặc dù có chút đau lòng chính mình để dành của cải lâu như vậy, nhưng nếu không có Tiểu Tiểu, lần này chắc chắn bọn họ toàn quân bị diệt, Tiểu Tiểu vì bảo hộ lính của cô mới bị thương, đây là nó nên được.
Ôn Dao không biết suy nghĩ của Thiệu Văn, chỉ cảm thấy lực chấn động tinh thần lực của cô ấy sinh động dị thường.
Tìm được vị trí của Tiểu Tiểu, phát hiện Tiểu Tiểu lại không nhỏ lại, mà bảo trì bộ dáng khổng lồ, cả đầu rắn mệt mỏi nằm sấp trên mặt đất, bên người có một chiến sĩ đang trị liệu cho nó.
Tuổi tác của chiến sĩ không lớn, bộ dáng khoảng mười tám mười chín tuổi, trên quần áo tràn đầy vết máu.

Hai tay của hắn đặt ở trên người Tiểu Tiểu, trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Sắc mặt chiến sĩ trẻ tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, trên mặt vô cùng mỏi mệt, hiển nhiên tinh thần lực cùng dị năng đều đã đến cực hạn.

Thuốc mang theo trên người bọn họ đều đã sớm dùng khi chiến đấu rồi, bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng chữa trị cho Tiểu Tiểu còn chưa có xong.
Ánh sáng màu xanh trên tay hắn ảm đạm xuống, lập lòe vài cái cuối biến mất không thấy gì nữa, giống như mất điện vậy.
Chiến sĩ trẻ lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển chửi thề hai câu, trong lòng lo lắng không thôi.
Hắn hít sâu một hơi, lần nữa đưa hay tay ra, ngừng một chút lại muốn sử dụng dị năng, mặt tái nhợt đều bị hắn nghẹn ra vài phần hồng nhuận phơn phớt, nhưng thân thể đã đến cực hạn, thậm chí đầu và kinh mạch đều ẩn ẩn đau.

truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Mắt thấy trong lòng bàn tay không có cái gì, chiến sĩ trẻ thất vọng cực kỳ, đang chuẩn bị tìm xem xem có những thuốc trị thương nào khác đắp cho Tiểu Tiểu hay không, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bàn tay nhỏ bé trắng nõn, trong tay có ba lọ thuốc.
Chiến sĩ trẻ sững sờ, nhìn lên theo cánh tay, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lãnh của Ôn Dao.
"Dao...!Dao Dao!" chiến sĩ trẻ giật mình, quả thật không ngờ người nên đợi bọn hắn ở căn cứ lại xuất hiện ở đây.
Ôn Dao gật gật đầu về phía hắn, sau đó lại đưa thuốc trong tay về phía hắn, ra hiệu hắn cầm lấy.
Chiến sĩ trẻ thoáng xoắn xuýt, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
Ba lọ thuốc theo thứ tự là thuốc khôi phục tinh thần lực, thuốc khôi phục dị năng, và thuốc khôi phục thể lực...!có thể nói đều có thể giải quyết toàn bộ vấn đề trên người chiến sĩ trẻ.

Theo thứ tự uống hết thuốc, hai luồng cảm giác mát lạnh chia ra tuôn ra lên não bộ và thân thể, đầu vốn đau đớn dần dần khôi phục thanh tỉnh, kinh mạch ẩn ẩn đau trong cơ thể cũng từ từ chậm lại, thân thể tuôn ra một luồng sức mạnh, vốn cả người mệt mỏi không chịu nổi cũng từ từ khôi phục sức lực.
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, chiến sĩ trẻ cảm thấy phẩm chất thuốc Ôn Dao cho mình cao hơn còn tốt hơn của căn cứ chia cho bọn hắn.
Đấy là đương nhiên rồi, chiến sĩ trẻ không biết, thuốc Ôn Dao cho hắn đều là Ôn Dao tự mình điều chế đấy.
Ngắn ngủi khôi phục được sức lực, chiến sĩ trẻ bắt đầu tiếp tục trị liệu cho Tiểu Tiểu.
Vết thương trên người Tiểu Tiểu quá nhiều, cộng thêm thể tích khổng lồ, nên tốn không ít thời gian.
Ôn Dao đến gần Tiểu Tiểu đã cảm nhận được trước tiên rồi, chỉ có điều bây giờ nó không có sức lực chào hỏi với chủ nhân yêu nhất chính mình rồi.
Nhấc lên mí mắt nhìn Ôn Dao, Tiểu Tiểu suy yếu gọi một tiếng:【Chủ nhân...】
Giọng điệu vô cùng suy yếu, làm cho Ôn Dao nhớ tới lúc Tiểu Tiểu bị thương nặng như vậy chính là lúc gặp phải rắn hai đầu.
Khi đó Tiểu Tiểu chui vào trong bụng rắn hai đầu, bị dịch dạ dày trong thân thể rắn hai đầu ăn mòn.
Lúc này Tiểu Tiểu so với lúc đó còn tệ hơn, lân phiến vốn màu trắng đã mờ đi không ít, dường như bị một tầng tro bịt kín, trên thân thể có một miệng vết thương cực lớn dài khoảng năm sáu mét, cách bảy tấc của Tiểu Tiểu vô cùng gần.


truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Trừ đó ra, trên người Tiểu Tiểu đủ loại vết thương lớn nhỏ, đều là dị thú khác nhau tạo thành đấy.
Dựa theo Thiệu Văn kể, có đôi khi Tiểu Tiểu cũng có thể né tránh, nhưng vì bảo vệ những binh sĩ bình thường kia, Tiểu Tiểu cứ thế chịu không ít vết thương.
Nhìn Tiểu Tiểu suy yếu như vậy, Ôn Dao sờ lên cái đầu cực lớn của Tiểu Tiểu, đút vào trong miệng nó một khối tinh thạch phẩm chất cao.
Tiểu Tiểu nuốt tinh thạch vào, cộng thêm cảm nhận được chiến sĩ bên người chữa trì, nó cảm thấy mình khôi phục vài phần sức lực.
Nó nhẹ nhàng cọ cọ Ôn Dao, như một đứa trẻ chờ người lớn khen ngợi tranh công với Ôn Dao:【Chủ nhân ~ lần này ta thật lợi hại! Bắt bọn nó toàn bộ đánh nằm bẹp hết, hơn nữa người mà ta bảo hộ đều không chết ah ~】
Tay Ôn Dao thoáng dừng một chút, vỗ vỗ đầu Tiểu Tiểu:【Ừm, rất lợi hại.】
【Hì hì ~】đợi đến lúc chủ nhân khen ngợi, Tiểu Tiểu vô cùng đắc ý, nó lộ ra biểu lộ đắc ý với Đại Hoàng đang đứng bên người Ôn Dao.
Đại Hoàng hừ một tiếng, chẳng thèm ngó tới.
Xem tên này bị thương nặng như thế, nó đại nhân không chấp tiểu nhân, chỉ là không chấp nhặt với con rắn ngu xuẩn này mà thôi.
Vừa rồi lúc Đại Hoàng nghe nói Tiểu Tiểu bị thương nghiêm trọng, trong lòng Đại Hoàng vô cùng lo lắng, đợi đến khi biết Tiểu Tiểu không nguy hiểm đến tính mạng mới nhẹ nhàng thở ra.
Đại Hoàng không chịu thừa nhận mình lo lắng cho Tiểu Tiểu, nó cảm thấy nếu không có Tiểu Tiểu, nói không chừng chủ nhân sẽ tìm khế ước thú khác, chính mình chẳng qua không muốn liên hệ với dị thú khác mà thôi.
Nếu so sắn với con chó săn biến dị vừa gặp kia, tính ra con rắn ngu xuẩn này miễn cường không gây trở ngại gì, ít nhất thực lực không có vấn đề đấy.

Tiểu Tiểu không biết trong lòng Đại Hoàng nghĩ gì, nó tiếp tục làm nũng với Ôn Dao:【Chủ nhân, ta cảm thấy hình như ta sắp tiến cấp rồi á!】
【Ừm, rất tuyệt.】
Tiểu Tiểu cảm thấy tuy cả người rất đau, nhưng cũng rất hạnh phúc, chủ nhân đã rất lâu không dịu dàng nói chuyện nhiều với nó như vậy rồi!
【Không thể nhỏ đi sao?】
Nhìn thân hình khổng lồ hơn mười mét của Tiểu Tiểu, Ôn Dao dò hỏi.
【Hiện tại không được, ta không còn sức lực rồi.】
Thân hình lớn như vậy mới là bản thể của Tiểu Tiểu, bây giờ Tiểu Tiểu đã hao hết dị năng và tinh lực, không có cách nào nhỏ đi, mà Tiểu Tiểu nuốt tinh thạch vào còn cần thời gian tiêu hóa.
Ôn Dao hiểu được tình huống cụ thể của Tiểu Tiểu, Ôn Dao lại đi tìm Thiệu Văn, đưa cho cô một ít thuốc khôi phục.
Trong đội dị năng giả không nhiều lắm, tất cả mọi người dị năng cùng thể lực đều đã tiêu hao gần hết, đồ Ôn Dao đưa có thể nói là mưa đúng lúc rồi.
Quét dọn chiến trường một phen, Ôn Dao thu thi thể những dị thú kia vào trong không gian, chuẩn bị mang về cho người sở nghiên cứu xem, xem có thể tìm được nguyên nhân dị thú nổi điên hay không.
Những người trong căn cứ kia không có một ai còn sống sót, nhưng không sao, cá lớn nhất đã bắt được rồi.
Đợi Tiểu Tiểu khôi phục chút sức lực thu nhỏ lại bản thân, sau đó Ôn Doa và Thiệu Văn lên đường trở về căn cứ trước, chuyện đã gần xong, có chút sổ sách phải hảo hảo tính toán lại rồi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận