Nhìn cô bé mới mười hai mười ba tuổi đứng ở phía trước nhất, mặc trang phục ngụy trang sạch sẽ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Năm người trừng to mắt nhìn, sau đó quay đầu nhìn sang căn cứ trưởng, trong ánh mắt lộ rõ ý tứ:
Đây là trêu chọc bọn hắn sao? Không muốn tham gia cứ nói thẳng đi! Phái một đứa bé tới làm cái gì?!
Căn cứ trưởng ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu dời ánh mắt đi.
Hắn cũng không muốn nha, bây giờ người trong căn cứ bọn hắn không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều kinh nghiệm đầy mình, rút ra một tiểu đội mười người có thực lực hoàn toàn không có vấn đề gì!
Nhưng đây là ý của bên trên, hơn nữa nghe vị thiếu tướng kia nói, cô bé thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt này là em gái ruột của căn cứ trưởng mới, thực lực cường hoành, là cường giá mạnh nhất của toàn bộ khu nam đấy!
Càng quan trọng hơn là bên người cô bé này còn có ba con dị thú rất lợi hại, cường cường liên hợp, nhiệm vụ lần này có cô bé dẫn đội tuyệt đối không có chút vấn đề!
Tuy căn cứ trưởng cảm thấy những lời này hơi có chút khoa trương, căn cứ bọn hắn cũng không phải không có trẻ em thức tỉnh dị năng, tuy quả thật bọn chúng phát triển nhanh hơn người trưởng thành rất nhiều, nhưng có khác biệt cũng không lớn đến thế à!
Nhưng nghĩ đến trước đó hắn được giao một ít vật tư cùng phương pháp minh tưởng và kiện thể thuật, hắn lại cảm thấy đây cũng có khả năng đấy, dù sao một ngày trước người trong căn cứ bọn hắn cùng luận bàn trao đổi với một vài chiến sĩ kia, cho dù ở phương diện nào, đều không có một ai thắng được.
Cho nên tuy hắn có chút hoài nghi với một cô bé dẫn đội, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng đấy.
"Các người có vấn đề gì sao?"
Thấy căn cứ trưởng không nói lời nào, mà sắc mặt năm người kia quái dị, thiếu tướng mở miệng hỏi.
Một người trong đó nhìn nhìn ôn ngọc, chần chờ nói: "Cái này...!Các người xách định đứa nhỏ này là người phụ trách...!dẫn đội lần này à? Lần này chúng ta cũng không phải dạo chơi đâu đấy, sẽ chết người đấy!"
Còn có người thái độ cũng không được tốt như vậy, hắn xem thường liếc nhìn Ôn Dao, giọng điệu phẫn nộ: "Các người không muốn đi có thể nói thẳng, phái một đứa bé chưa dứt sữa đến là có ý gì? Hơn nữa chỉ có mười người, muốn trêu chọc chúng ta à!"
Nghe nói như thế, vài chiến sĩ đứng phía sau Ôn Dao không vui, đặc biệt là những chiến sĩ dị năng cùng một đường đến từ căn cứ Hoa Nam, bọn họ vô cùng tinh tường thực lực của Ôn Dao, để Ôn Dao dẫn đội đây quả thật là thành ý lớn nhất của đoàn trưởng bọn họ!
Đừng ở trong phúc mà không biết phúc chứ!
"Nói chuyện thế đấy à! Đừng quên, là các người cầu chúng tôi hỗ trợ! Hơn nữa tuổi nhỏ thì thế nào, bây giờ thế giới này không hỏi tuổi không hỏi xuất thân, nắm đấm lớn mới là đạo lý mạnh nhất đấy!"
"Chậc, ếch ngồi đáy giếng, tầm mắt của bọn hắn chỉ rộng đến thế thôi, nhìn không biết thế giới bên ngoài rộng lớn thế nào, cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ đấy."
"Đúng đấy, nếu thật không chào đón chúng ta, chúng ta đây không đi, tự quốc gia chúng ta còn cần chúng ta bảo vệ đây này!"
Các chiến sĩ châm chọc khiến cho mặt những người đối diện đỏ cả lên, lúc định phản bác, thiếu tướng dùng sức ho một cái, sau đó liếc nhìn các chiến sĩ lên tiếng sắt như đao, trầm giọng quát: "Được rồi! Cả đám thật lắm lời!"
Các chiến sĩ lập tức đứng thẳng người lên, cả một đám im hơi lặng tiếng như ve mua đồng, nhìn có vẻ vô cùng nghe lời.
Nhưng cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện cả đám tròng mắt loạn chuyển, đang hành trao đổi ánh mắt với nhau.
Thiếu tướng ngăn các chiến sĩ xong, đem ánh mắt chuyển sang tên đại biểu có giọng điệu không tốt kia.
"Lần này người được chọn lựa là do chúng tôi đã trải qua sàng chọn nghiêm khắc chọn ra đấy, từng người đều thân kinh bách chiến, cho dù Zombie hay sinh vật biến dị, thậm chí là người, đều có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú.
Đặc biệt là vị dẫn đội này, đừng thấy tuổi còn nhỏ, nhưng tận thế bây giờ, rất nhiều thứ đã không thể dùng tuổi tác lớn nhỏ cùng bề ngoài để tiến hành phán đoán nữa rồi, các người chỉ cần biết cô ấy có thực lực này là được rồi.
Đương nhiên nếu các người vẫn cảm thấy không ủng hộ, như vậy thật xin lỗi, lần vây quét này chúng tôi không thể tham gia."
"Các người!"
Bọn hắn kinh ngạc, chẳng phải chỉ nghi vấn một chút người bên đối phương phái ra thôi sao, vì sao lại trực tiếp thăng lên trình độ không tham gia hành động lần này rồi hả?
Cô bé kia tuổi còn nhỏ như vậy, nhìn có vẻ yếu ớt, cho dù bất cứ ai nhìn thấy cùng đều có nghi vấn có được không!
Ngay vào lúc bọn hắn nghĩ nên trả lời đối phương thế nào, bỗng nhiên trời nổi lên một trận gió lớn, nương theo đó tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, một bóng dáng màu vàng cực lớn từ trên nóc nhà đáp xuống, chắn ở phía trước Ôn Dao.
Âm thanh gào thét kia khiến cho mấy người đầu choáng mắt hoa, mắt nổi đom đóm, còn có hai người bởi vì đứng không vững trực tiếp ngã phịch ra đất.
Mấy người khôi phục lại, phát hiện mình bị bóng đen cực lớn bao phủ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái miệng lớn há rộng dính đầy máu đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn hắn, có mùi hôi thối đập vào mặt, hàm răng sắc nhọn dường như có thể trực tiếp cắn đứt đầu bọn hắn.
"A —— "
Ba người còn đứng vững hét to một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất luôn, một người còn không ngừng lùi ra sau, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
Không đợi bọn hắn lùi đến nơi cảm thấy an toàn, lại lần nữa cảm giác gió thổi qua đỉnh đầu, trong đó có một người đội khăn trùm đầu còn cảm giác trên đầu chợt nhẹ, khăn trùm đầu giống như bị một thứ gì đó cướp đi, hơn nữa có thứ gì đó sắc bén lại lạnh như băng lướt qua sát trán, trong nháy mắt bị đau đớn, sau đó lại cảm thấy có thứ gì đó ấm áp giữ lại ở đỉnh đầu.
Vừa đưa tay sờ, tay đầy máu tươi.
Hắn ngây ngốc trong nháy mắt, ngửa đầu nhìn lên, phát hiện đó là một con chim có hình thể không nhỏ, ngược ánh sáng nên không nhìn rõ bóng dáng cụ thể, nhưng từ ánh mặt trời phản xạ ánh kim quang có thể nhìn thấy một phần chân dung của nó.
Con chim kia xoay một vòng quanh đỉnh đầu bọn hắn, mảnh vải vụn từ đỉnh đầu rơi lả tả xuống, quả thật chính là im ắng uy hiếp.
Trường Phong diễu võ dương oai bay một vòng, sau đó nhào tới Ôn Dao phía sau lưng Đại Hoàng, lại bị Ôn Dao vô tình từ chối.
Hiện tại hình thể Trường Phong không còn nhỏ nửa, Ôn Dao đã không thể tùy ý ôm lấy nó như trước đây, nếu thật sự nhào đến, Ôn Dao không thể chịu nổi sức nặng này.
Trường Phong bị từ chối có chút thương tâm, nó đem cơn tức giận nhìn qua mấy người hoàng sợ khi nhìn nó và Đại Hoàng, đập cánh đánh về phía bọn hắn.
Lông vũ của Trường Phong cũng không phải lông vũ bình thường, chúng vô cùng sắc bén, hoàn toàn có thể dùng như lưỡi dao.
Lông vũ sắc bén sẹt qua trên người mấy người kia để lại từng đường vết máu, bọn hắn muốn sử dụng dị năng phản kích, nhưng không biết vì sao, mỗi khi muốn sử dụng dị năng, đều cảm thấy da đầu run lên, dường như có thứ gì đó đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn, chỉ cần bọn hắn khẽ dùng dị năng, sẽ ra tay với bọn hắn ngay.
Xuất phát từ loại giác quan thứ sáu huyền diệu này, bọn hắn chỉ có thể biệt khuất né tránh sự công kích của kim điêu này, sau đó hướng về phía thiếu tướng và căn cứ trưởng hô lớn:
"Các người đây là muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao!"
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của đối phương, thiếu tướng chỉ đành bất đắc dĩ giải thích nói: "Thật ngại quá, hai dị thú này không thuộc quyền quản lý của chúng tôi, ai bảo các người nói năng lỗ mãng với chủ nhân của bọn chúng? Chúng trung thành bảo vệ chủ mà, tôi cũng đâu còn cách nào khác.
Dị thú chỉ nghe lời chủ nhân của chúng...!nếu không các người nói cùng chủ nhân của bọn chúng đi?"
Chủ nhân dị thú?
Vừa rồi đối tượng bọn hắn đàm luận chỉ có một, chính là cô bé kia, chẳng lẽ hai dị thú nhìn có vẻ thực lực cường đại này là dị thú của cô bé kia hay sao?!
Làm sao có thể?!.