Lúc xa xa mơ hồ truyền đến tiếng gầm của dã thú, tiếng nổ mạnh cùng tiếng chém gϊếŧ, Trương Khánh Quốc đã biết rõ, cơ hội của bọn hắn đến rồi.
Khác với lần công thành thất bại mấy tháng trước kia, lần này quy mô rõ ràng lớn hơn nhiều, hơn nữa giống như đối phương đã công phá được tường thành, tiến vào bên trong căn cứ.
Mấy ngày hôm trước, lúc Trương Khánh Quốc nịnh nọt tên thân tín, đối phương lỡ miệng nói, tuy hắn ta rất nhanh chuyển đổi chủ đề, nhưng từ đó Trương Khánh Quốc biết không bao lâu nữa, đám người thất bại lần trước sẽ tấn công lần nữa.
Hắn nghĩ cách cho đoàn người của mình tránh khỏi làm tường người trên tường thành, sau đó âm thầm thông báo mọi người mấy ngày nay phải đề cao cảnh giác, thay phiên gác đêm, chính là hy vọng có thể biết được tình huống trước tiên.
Thậm chí bọn hắn bắt đầu đem đồ ăn tận hết khả năng để dành, để cho người có dị năng giả và thân thể tốt hơn dùng, để bọn hắn tận hết khả năng tích góp từng chút từng chút thể lực và dị năng.
Đúng vậy, cho dù lúc ấy dị năng giả trong nhóm bọn hắn bị Mạo Đan Uy mang đi, nhưng thời gian sau này, lục tục loe ngoe có vài dị năng giả cũng đã thức tỉnh, nhưng bọn hắn không dám lộ ra, thậm chí không dám sử dụng dị năng trước mặt những người khác, bởi vậy dị năng bây giờ chỉ mới cấp hai.
Buổi tối là Trương Khánh Quốc gác đêm, sau khi phát hiện tình huống, hắn lập tức đánh thức tất cả mọi người gần đó, mọi người tụ tập cùng một chỗ, yên lặng cùng đợi thời cơ tốt nhất.
Không nghĩ tới còn không chờ bọn họ làm ra cái gì, liền xông vào một đám cấp dưới của Mạo Đan Uy, dỗ dành lừa gạt bọn hắn uống cái gọi là "Thánh Thủy" gì đấy.
Tuy không biết thứ này đến cùng có tác dụng gì, nhưng Trương Khánh Quốc biết rõ nhất định không phải đồ tốt!
Mắt nhìn đối phương muốn mạnh mẽ ép bọn hắn uống, Trương Khánh Quốc không hề do dự, mang theo đoàn người bắt đầu phản kháng.
Bởi vì chủ lực của Mạo Đan Uy đều chiến đấu ở bên ngoài, ai cũng không nghĩ qua một đám người nhẫn nhục chịu đựng lại đột nhiên phản kích, dưới tình huống hao tổn một ít người, Trương Khánh Quốc mang theo đoàn người gϊếŧ những người kia.
Nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể làm được đến bước này, bởi vì để tiện khống chế bọn hắn, người nơi này nhiều hoặc ít đều bị buộc hút, hơn nữa mỗi ngày chỉ có thể ăn lửng dạ.
Trương Khánh Quốc mang theo đoàn người núp vào, biết rõ cuối cùng hạt bụi rơi xuống đất, đại quân liên hợp toàn thắng, bọn hắn mới chủ động đi ra đầu hàng, sau đó mới biết trong đám người lần này lại có một tiểu đội Hoa quốc!
"Cho đến bây giờ tôi cũng không nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay, tôi còn có thể nhìn thấy người thân đến từ tổ quốc, tôi thật sự...! thật sự..."
Trương Khánh Quốc lau lau nước mắt, nghẹn ngào nói không ra lời, hắn thật sự cảm kích bọn họ, trong nháy mắt biết có quân đội quốc gia của mình, thậm chí hắn cảm thấy những thống khổ mình đã chịu đều đáng giá, bởi vì chờ bọn họ đến.
Kiều Khải Nhạc nhìn qua bàn tay cầm lấy tay mình, mặt mũi Trương Khánh Quốc đầy vệt nước mắt, tâm tình Kiều Khải Nhạc vốn vui sướng vì đã hoàn thành nhiệm vụ giờ đây đã hoàn toàn biến mất, chỉ cảm thấy trái tim mình dường như bị người dùng lực bóp lấy, không thở nổi.
Vành mắt của hắn cũng không khỏi đỏ lên, hắn vỗ vỗ bả vai Trương Khánh Quốc: "Các người chịu khổ rồi, là chúng tôi không sớm đến, nếu như chúng tôi..."
"Không không không..." Trương Khánh Quốc lắc đầu liên tục, đã cắt đứt lời nói của Kiều Khải Nhạc: "Chuyện này không phải lỗi của các ngài, các ngài đã đến chúng tôi đều rất cảm kích, tôi nằm mơ cũng không nghĩ đến chúng tôi còn có một ngày có thể trở về."
Nhìn đối phương lộ ra nụ cười tràn ngập chân thành cùng cảm kích, Kiều Khải Nhạc vô cùng khó chịu, lần đầu tiên hắn cảm thấy bọn họ rất vô năng, không nghĩ đến an nguy những đồng bào ở nước ngoài xa xôi, bọn hắn có phải cũng trải qua bao gian nan khổ cực, trong lòng chờ mong tổ quốc của mình cứu bọn hắn hay không?
Hắn cũng biết đó cũng không phải lỗi của bọn họ, bây giờ đi lại trong nước giữa các căn cứ khác đều rất phiền toái, lại càng không cần phải nói đến việc đi đến quốc gia khác cứu người.
Lúc này cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp, hơn nữa người Hoa quốc ở khu vực Đông Nam Á rất nhiều.
Trong lòng Kiều Khải Nhạc đã có một ý nghĩ, hắn nhìn sang Ôn Dao bên cạnh, chuẩn bị lát nữa bàn bạc với Ôn Dao một chút, dù sao cách nghĩ này của hắn thế mà là công trình lớn đấy.
"Bây giờ các người ở đâu?"
Trong lòng đã có ý định, Kiều Khải Nhạc bắt đầu hỏi thăm tình huống hiện tại của bọn người Trương Khánh Quốc.
"Còn không rõ ràng lắm, bây giờ đoàn người đều ở trong quảng trường, hình như còn phải đăng ký tin tức gì đó."
Nghe thế, Kiều Khải Nhạc để một binh sĩ đi chào hỏi với Ba Cương, nói cho đối phương biết chính mình muốn dẫn người trong nước của mình đi, dù sao lần hành động này Ba Cương là quan chỉ huy cao nhất, phải cho hắn chút mặt mũi.
Ba Cương rất sảng khoái đồng ý, còn phái người đến hỏi có cần trợ giúp gì khác nữa không, dù sao Kiều Khải Nhạc bọn họ cộng thêm Ôn Dao cũng chỉ có mười người, hắn rất sẵn sàng cung cấp nhân thủ hỗ trợ đấy.
Hắn đã quyết định đánh tốt quan hệ với đối phương, đây không phải cơ hội tốt sao!
Kiều Khải Nhạc cũng không khách sáo, Ba Cương cho mượn mấy binh sĩ, mang theo một đám người Trương Khánh Quốc tìm một loạt phòng ở không tệ lắm tạm thời sắp xếp ở đó, sau đó Kiều Khải Nhạc dẫn theo Ôn Dao đi lấy phần chiến lợi phẩm của bọn họ rồi.
Lần này đoạt lại rất nhiều vật tư, mấy thế lực dựa theo nhân thủ xuất binh lần này cùng cống hiến phân chia vật tư thành vài phần, tuy bọn người Ôn Dao ít, nhưng ra lực không ít, hơn nữa hành động vừa rồi bên trên hội nghị, thế nhưng chia cho bọn họ không ít đấy.
Tự nhiên Ôn Dao bọn họ cũng không thiếu những vật này, nhưng nếu là của chính mình nên được, có lý nào từ chối không nhận chứ?
Hơn nữa lại thấy đồng bào của mình, đang nghĩ lấy đồ đạc cải thiện thức ăn cho bọn hắn một thoáng.
Bây giờ còn chưa đến giữa trưa, nhưng bọn Trương Quốc Khánh đều chưa có ăn gì, thấy mấy binh sĩ tự cấp cho bọn hắn chuẩn bị cơm trưa, bọn hắn xung phong nhận việc đến hỗ trợ.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười sống sót sau tai nạn, ác mộng ngày thường đã kết thúc, bọn hắn...! đã có thể trở về nhà rồi.
Kiều Khải Nhạc kéo Ôn Dao sang một bên, nói ra kế hoạch mình suy nghĩ suốt trên đường.
"Dao Dao, em cũng thấy đấy, không nghĩ đến ở đây lại có nhiều người Hoa quốc như vậy, có thể em không hiểu lắm, bởi vì khoảng cách gần, Đông Nam Á có rất nhiều quốc gia đều có phần lớn người Hoa quốc làm việc ở đây, căn cứ gần đây nhất định cũng có rất nhiều người Hoa quốc sống sót.
Anh nghĩ lần này đến cũng đã đến rồi, không bằng bàn bạc cùng các thế lực căn cứ này, chúng ta dẫn bọn hắn về nhà."
Đó cũng không phải một chuyện đơn giản, hao tốn thời gian và nhân lực, nơi này có hơn một trăm người, cộng thêm những căn cứ khác, nói thế nào cũng phải có vài trăm người, mà bọn hắn chỉ mười người.
Trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy nhiều chiếc xe như vậy, có khả năng phải đi bộ, hơn nữa nơi này cách gần căn cứ biên cách cũng phải vài trăm km, chỉ mười người bọn họ bảo hộ an nguy nhiều người như vậy, đây cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Ôn Dao là người có giá trị võ lực cao nhất ở đây, nếu Ôn Dao không muốn....!chuyện này căn bản không có khả năng.
"Có thể."
Ôn Dao gật gật đầu, không nói ra phản đối, dù sao cũng không có chuyện gì khác, Ôn Dao cũng không sốt ruột trở về.
"Thật tốt quá!"
Kiều Khải Nhạc thật vui mừng, Dao Dao quả nhiên là tiểu thiên sứ mặt lạnh tim nóng, nhưng chuyện này còn phải sắp xếp kế hoạch thật tốt, trước hết hắn phải tìm người các thế lực khác nói chuyện, dù sao có khả năng đối phương không thả người.
Nhưng đã có cách điều chế thuốc, có lẽ bọn hắn không có khả năng không đồng ý.
.