Phải nói rừng rậm trên trái đấy, dưới con mắt người bình thường trên cơ bản đều giống như nhau, không phải đều là hoa cỏ cây cối thôi sao?
Đặc biệt là những nơi có ngoại hình tương tự kia, người bình thường thật đúng là không phân biệt được.
Nhưng đối với Ôn Dao mà nói, dù cho Ôn Dao có thể nhìn ra sự khác biệt, nhưng muốn tìm được thứ mình muốn, cũng không khác gì mò kim đáy biển.
Xem ra trước kia có thể tìm được nhiều dị thực có tác dụng như vậy, đó là nhờ may mắn.
Có Đại Hoàng ở đây, Ôn Dao không hề lo lắng về vấn đề lộ trình, cũng không có chỗ mục tiêu, cứ tùy tâm sở dục mà đi đến, ngẫu nhiên chuẩn bị món ăn dân dã cải thiện thức ăn một chút, gặp được thành phố hoang phế, thuận tay giải quyết sạch đám Zombie bên trong.
Có khả năng gần đây không được may mắn cho lắm, thẳng đến ngày thứ tư, Ôn Dao mới tìm được hai loại dị thực có thể sử dụngc.
Không có thu hoạch gì, Ôn Dao quyết định lại dạo trở về, mà khi Đại Hoàng từ trên không bay lướt qua một mỏ quặng nhỏ hoang phế, đột nhiên Ôn Dao nhíu mày, trong lòng cảm thấy cái gì đó liền nhìn xuống dưới, nhưng lại không phát hiện ra cái gì.
Tốc độ Đại Hoàng rất nhanh, trong nháy mắt liền bỏ lại mỏ quặng này ở đằng sau.
Ôn Dao không biết rằng, vào lúc Ôn Dao đi qua, trong mỏ quặng dưới lòng đất sâu gần trăm mét, một con Zombie như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua!
Mắt thấy sắp đến mỏ quặng, Ôn Dao càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng.
Gần đây Ôn Dao luôn tin tưởng vào trực giác của mình, đặc biệt từ khi tinh thần lực tăng lên, trực giác của Ôn Dao càng ngày càng tinh chuẩn.
Tuy mỏ quặng nhỏ kia nhìn có vẻ không có gì không ổn, nhưng Ôn Dao vẫn quyết định tin vào vào giác quan thứ sáu của mình, trở lại xem, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Nghĩ vậy, Ôn Dao kéo bộ lông Đại Hoàng bên dưới:【Quay trở lại xem.
】
Đại Hoàng không biết đang êm đẹp tại sao lại muốn bay trở về, nhưng nó vẫn trầm thấp lên tiếng, thân thể vẽ nửa cái tròn, bay trở lại hướng cũ.
Ôn Dao dặn dò Đại Hoàng và Tiểu Tiểu thu liễm hơi thở của bọn chúng, sau đó để Đại Hoàng chờ bên trong rừng, chính mình dẫn theo Tiểu Tiểu và Mạn Mạn đi đến mỏ quặng nhỏ kia.
Ôn Dao cũng không biết mỏ quặng nhỏ này là mỏ gì, nhưng so sánh với mỏ thiếc trước đó Ôn Dao nhìn thấy, mỏ quặng này thật sự quá nhỏ rồi, thậm chí nhìn bên ngoài còn có chút nghèn nàn, gần đó cũng không có bao nhiêu máy móc thiết bị.
Hơn nữa từ hiện trường đào móc xem tình huống, đây là một mỏ quặng mới, còn chưa đào được bao nhiêu, sau đó tận thế đến, ở đây cũng bị vứt bỏ.
Ôn Dao cẩn thận cảm thụ một phen, cuối cùng phát hiện lạ chỗ nào.
Năng lượng chứa đựng trong không khí ở đây cao hơn những nơi khác một chút!
Hôm nay Ôn Dao cũng đi không ít nơi, ngọc cũng đi không ít địa phương, trải qua Ôn Dao so sánh, phát hiện nơi dã ngoại này, đặc biệt là thảm thực vật tươi tốt, năng lượng trong không khí còn cao hơn thành phố một chút, nơi có mỏ tinh thạch, tự nhiên càng không cần phải nói.
Mà bây giờ chỗ Ôn Dao đang đứng, năng lượng còn dày đặc hơn chung quanh một chút, tuy trong đó không khác biệt gì quá lớn, người bình thường không cảm nhận được, nhưng Ôn Dao vẫn phát hiện sự khác biệt này.
Cho nên, chẳng lẽ mỏ quặng này có gì đó không tầm thường?
Ôn Dao thử phóng thích tinh thần lực xuyên thấu qua tầng tầng nham thạch, nhưng chỉ chốc lát Ôn Dao phát hiện cách nào quá hao phí tinh thần lực, hơn nữa tiến độ chậm chạp.
Ôn Dao thu hồi tinh thần lực từ lòng đất, sau đó đổi cách khác, bắt đầu tìm kiếm chung quanh mỏ quặng nhỏ này.
Rất nhanh, Ôn Dao liền phát hiện một tảng đá lớn ngăn cản ngay cửa động.
Ôn Dao đưa thay sờ sờ tảng đá, phát hiện bên trên không có bao nhiêu tro bụi bám vào, điều này nói rõ tảng đá ngăn chặn ở cửa động không bao lâu.
Ôn Dao lại để Tiểu Tiểu cùng Mạn Mạn đẩy tảng đá ngăn cửa động ra, sau đó lộ ra một hang động lớn tối đen như mực.
Ôn Dao âm thầm cảnh giác, Ôn Dao một lần nữa đem Tiểu Tiểu đã nhỏ đi và Mạn Mạn ôm trong ngực, sau đó từ từ đi vào mỏ quặng.
Trong đường hầm mỏ tối đen như mực, đưa bàn tay không thấy năm ngón, nhưng Ôn Dao có tinh thần lực, cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Trong đường hầm mỏ lại có thể nhìn thấy công cụ đào móc trước tận thế, cách mỗi khoảng cách lại có dàn giáo bằng gỗ, trên dàn giáo còn gắn bóng đèn, chỉ là bây giờ không còn điện nên không sáng.
Tất cả nhìn có vẻ bình thường, nhưng Ôn Dao cũng không có buông lỏng cảnh giác, Ôn Dao cẩn thận cảm nhận mật độ năng lượng trong không khí, thấy được lối rẽ nơi giao lộ cũng không dừng lại chút nào.
Rất nhanh, Ôn Dao ngừng lại, phía trước đã không còn đường rồi, dường như đường hầm trong mỏ này chỉ đào được đến chỗ này, trên đường đi cũng không phát hiện bất luận cái gì không đúng.
Trong bóng tối, Ôn Dao vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, cúi đầu dường như đang tự hỏi cái gì.
Tiểu Tiểu cùng Mạn Mạn cũng không biết chủ nhân đang làm gì, nhưng chúng cũng cảm thấy bầu không khí không bình thường, ngoan ngoãn đợi ở trên người Ôn Dao không dám lộn xộn.
Đột nhiên, Ôn Dao động, tay Ôn Dao vung lên, trên mặt đất xuất hiện hai người máy như bạch tuộc.
Đây là người máy nhỏ có sức lực lớn lúc trước Ôn Dao và Thor đi đào mỏ khắp nước Mỹ lấy ra đấy, lúc ấy Thor thấy Ôn Dao hứng thú, nên đưa cho Ôn Dao sáu con, bây giờ vừa vặn có tác dụng.
Ôn Dao lấy một chiếc máy tính bảng mở ra, vốn tối đen không thấy năm ngón tay trong bóng tối lập tức xuất hiện ánh sáng mãnh liệt.
Từ từ nhắm hai mắt đợi đôi mắt thích ứng với ánh sáng, Ôn Dao ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chỉ huy hai người máy nhỏ làm việc.
Hai người máy nhỏ tiếp thu mệnh lệnh phân công chính xách, một người máy trong đó vươn một đoạn trước giống như mũi khoan đào đất, sau đó bắt đầu xoáy tròn cao tốc, một đầu đâm vào nham thạch bên dưới, rất nhanh lộ ra một cái động cho chúng chui vào trong.
Người máy tiếp tục đào đất đi xuống, mà người máy nhỏ khác lập tức ngoan ngoãn theo sau, chỉ chốc lát sau đã biến mất trước mặt Ôn Dao, mà màn hình trong tay Ôn Dao cũng xuất hiện hình ảnh màu xanh lá – đây là người máy nhỏ đi theo phía sau quay lại đấy.
Người máy nhỏ vẫn luôn chui xuống dưới, góc dưới màn hình không ngừng có con số biến hóa, điều này đại biểu khoảng cách người máy nhỏ cách Ôn Dao bao xa.
Đợi đến lúc con số bên trên biến thành hơn bảy mươi, toàn bộ hình ảnh đột nhiên quay cuồng một trận, còn run lên hai cái, Ôn Dao biết rõ, đây là do chúng đào xuyên được cái gì rồi rớt thẳng xuống dưới.
Khi hình ảnh khôi phục như bình thường có thể nhìn thấy rõ ràng, nơi này hiện ra một thông đạo cực lớn, cách mặt đất gần trăm mét, hơn nữa dựa vào dấu vết thạch bích đến xem đây cũng không phải hang động hình thành tự nhiên.
Người máy nhỏ còn muốn tiếp tục đi lên phía trước, lại nhận được mệnh lệnh trở về.
Ôn Dao cảm thấy, tốc độ người máy thăm dò tuyệt đối không thể so sánh với tốc độ dò xét bằng tinh thần lực, cho nên sau khi Ôn Dao thả ra mệnh lệnh trở về, nhắm mắt lại, phân ra một tia tinh thần lực, theo lỗ nhỏ người máy nhỏ đào ra trước đó, thuận lợi đi sâu vào lòng đất đến thông đạo kia.
Trong nháy mắt tinh thần lực Ôn Dao đến được chỗ đó, Ôn Doa cảm giác rõ ràng mật độ năng lượng ở đây cao hơn bên ngoài rất nhiều.
Ở đây tuyệt đối chôn một mỏ tinh thạch!
Tinh thần lực Ôn Dao tiến về hướng có năng lượng nồng nặc nhất, trên đường đi "Xem" rất nhiều Zombie!
Đúng vậy, Zombie, những con Zombie này giống như thợ mỏ bình thường, chúng phụ giúp đẩy xe chở quặng sang một hướng khác, trong xe chứa đầy đá xen lẫn tinh thạch.
Ôn Dao càng đi lên trước trái tim càng nặng nề, những Zombie vận chuyển tinh thạch kia cơ bản đều đã hơn cấp ba, nhìn không thấy Zombie cấp thấp bình thường!
Hơn nữa trên đường đi, Ôn Dao đã phát hiện vài con Zombie đã cấp sáu rồi, tỷ lệ này khác hẳn với tình hướng Hoa quốc điều tra trước kia!
Toàn bộ huyệt động dưới mặt đất vô cùng rộng lớn, dường như tạo thành một vương quốc hợp quy tắc dưới mặt đất!
Tinh thần lực Ôn Dao một đường đi lên phía trước, cũng không khiến đám Zombie chú ý.
Đột nhiên, Ôn Dao ẩn ẩn cảm thấy cái gì, để tinh thần lực vòng vo chuyển hướng, sau đó chính diện đối mặt với một tia tinh thần lực cũng cường đại!.