Edit: Trang Nguyễn
"Tôi biết rõ."
Đới Chí Nghĩa gật gật đầu: "Căn cứ lời khai của những người này, chắc là Chúc Vĩ Diệp đi đến căn cứ Hoa Tây rồi, tuy không biết hắn đi làm gì, nhưng dựa theo quy luật bình thường, mấy ngày nay có lẽ sẽ trở về, chúng ta dùng cách gậy ông đập lưng ông!"
"Nói như vậy chúng ta nhất định phải khống chế toàn bộ căn cứ, không thể để hắn phát hiện bất cứ điều gì không đúng."
Bọn hắn dọc theo mạch suy nghĩ lại chăm chú thảo luận một phen, đã định ra kế hoạch chi tiết, tỉ mĩ.
"Còn một chuyện, gần đây mấy căn cứ chung quanh căn cứ Hoa Tây đều yêu cầu truy bắt người nào đó, căn cứ theo tin tức đặc thù bọn hắn cung cấp, chắc là người đến điều tra mất liên hệ trước đó.
Bọn họ có ba người vài ngày trước trốn thoát khỏi căn cứ Hoa Tây, dường như còn bị trọng thương.
Căn cứ Hoa Tây hoài nghi bọn hắn nấp ở chỗ nào đó dưỡng thương, chúng ta phải nắm chặt thời gian, trước một bước tìm được bọn họ!"
Nghe có người trốn thoát, hai tay An Ninh đặt trên đầu gối xiết chặt, mạnh ngẩng đầu nhìn về phía Đới Chí Nghĩa.
Mà hai chiến sĩ dị năng cũng đến từ căn cứ Hoa Trung liếc nhìn nhau, sau đó cực nhanh quét qua An Ninh.
Với tư cách người của căn cứ Hoa Trung, đương nhiên đã từng nghe nói về mối quan hệ không rõ giữa Tần Thiếu Minh và vị đoàn trưởng An này, cũng biết sở dĩ cô đến cũng là muốn tìm được đối phương.
Nói thật, bọn hắn vẫn rất bội phục An Ninh đấy, dù sao trong tận thế, có thể bằng lòng dấn thân mạo hiểm vì một người khác, là đáng quý cỡ nào.
Hạ Y Huyên nhíu mày: "Tây Bắc lớn như vậy, hoàn cảnh cũng không tốt lắm, hơn nữa chúng ta còn thiếu người, độ khó hơi lớn." truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Nói xong câu đó, cô vô thức nhìn sang Ôn Dao.
Không có cách nào, vừa nói đến tìm người gì đấy, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Dao Dao.
Cô biết rõ tinh thần lực của Dao Dao rất mạnh, khác hẳn tinh thần lực của cô và dị năng giả khác, hầu như có thể nói là toàn năng.
Cộng thêm có Đại Hoàng, việc tìm người này đối với Ôn Dao mà nói không phải việc gì khó.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn không nói gì thêm, em họ mình chính mình đau lòng, cũng không phải không có em ấy là không thể, chỉ có điều mất nhiều thời gian hơn mà thôi.
Nhưng, lúc này đã có người mở miệng.
"Việc tìm người giao cho tôi."
Tầm mắt mọi người lập tức đều chuyển đến trên người An Ninh, không nghĩ đến cô cả buổi làm vách tường hoa lại đột nhiên mở miệng, còn chủ động xin đi gϊếŧ giặc.
"Đoàn trưởng An, đây cũng không phải chuyện tùy tiện nói, cô biết rõ..."
"Không cần lo lắng!" An Ninh đã cắt đứt lời của Đới Chí Nghĩa, giọng điệu đầy kiên định: "Tôi biết tôi đang nói cái gì, tôi có vài phương pháp đặc thù có thể trợ giúp tôi tìm người, đối với tôi mà nói cũng không phải chuyện khó gì, các người cũng có thể an tâm đối phó với chuyện nơi này."
Lời đều đã nói đến mức này, Đới Chí Nghĩa cũng không nói gì thêm nữa.
Hắn biết không ít dị năng giả đều có bí mật của mình, đặc biệt cô không phải là người của quân bộ.
Nhưng hắn cũng không có ý tìm tòi nghiên cứu, đối phương có thể tìm được người nhanh chóng thì rất tốt.
Ngược lại Ôn Dao nhìn chăm chú An Ninh, so sánh với lần đầu gặp mặt, tuy cô ấy dường như có chút lo nghĩ, nhưng cả người càng thêm bình thản, tinh thần lực cũng tăng trưởng không tệ.
An Ninh xem như là một trong những người có năng lực thiên phú cực kỳ tốt trước mắt mà Ôn Dao gặp rồi.
Hơn nữa hai người cũng không có xung đột gì, bây giờ lại cùng nhau hoàn thành một nhiệm vụ.
Cho nên lúc An Ninh phát giác ánh mắt Ôn Dao nhìn sang, Ôn Dao hiếm có cũng nhẹ gật đầu với An Ninh.
Không đợi An Ninh đáp lại, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Vân Lưu:【Chủ nhân, tại sao chị lại gặp cô bé này rồi!】
Nghe được giọng nói của Vân Lưu, trong lòng An Ninh vui vẻ, cũng chẳng quan tâm Ôn Dao, kinh hỉ hỏi thăm:【Vân Lưu, em đã tỉnh?】
Nửa năm trước đột nhiên cô mất đi liên hệ với Vân Lưu, diện tích không gian cũng rút nhỏ hơn phân nửa, chỉ còn lại một phần ba, còn tổn thất không ít vật tư.
truyện được đăng tại truyenhd1.com: hongtrang301
Tuy vẫn còn sử dụng được, nhưng lương thực, trái cây, dược liệu gieo trồng bên trong toàn bộ đều héo rũ rồi, hơn nữa trong không gian của cô thời gian đã xuất hiện hạn chế rồi.
Mặc dù An Ninh có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến những thứ này bởi vì khác hẳn thực vật bây giờ, cô cũng không dám lấy ra, chỉ có thể để chính mình dùng ăn, dần dần cũng đã bình thường trở lại.
Bởi vì có liên hệ linh hồn với Vân Lưu, An Ninh chỉ có thể mơ hồ cảm thấycó lẽ Vân Lưu không có việc gì, có khả năng vì nguyên nhân nào đó mà rơi vào ngủ say.
Mà bây giờ, rốt cuộc nó đã tỉnh.
【Đúng vậy, chủ nhân! Em tỉnh rồi!】
Giọng nói Vân Lưu vô cùng vui vẻ tung tăng như chim sẻ, nó như một đứa trẻ lấy được bảo bối đắc ý nói với An Ninh:【Chủ nhân, em nói với chị chuyện này! Bây giờ em đã có thể gieo trồng những dị thực bên ngoài kia rồi! Hơn nữa linh khí cũng chuyển hóa như năng lượng bên ngoài rồi!】
【Thật sao?】
Đây đối với An Ninh mà nói thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn rồi.
【Đương nhiên là thật! Nhưng...】
Giọng nói Vân Lưu lại trở nên sa sút:【Nhưng tạm thời không thể ra vào không gian, lúc ấy em ép một phần linh khí duy trì vận chuyển không gian, cho nên đồ vật gieo trồng đều chết cả rồi.
Bây giờ em muốn chuyển hóa tốt bộ phận này, cần phải tốn thời gian.】
【Không có việc gì.】
Tuy không thể vào không gian đại biểu cô thiếu đi một bản lĩnh bảo vệ tính mạng, nhưng cô tin tưởng dựa vào thực lực bây giờ của mình, cũng không nhất định dùng đến.
Hơn nữa Vân Lưu tỉnh, cô tìm người càng thêm một phần nắm chắc.
【Còn có một chuyện, cho dù chuẩn bị tốt, diện tích không gian có khả năng chỉ còn không đến một nửa, hơn nữa những đồ vật gieo trồng kia cũng không thể phát triển nhanh như trước được nữa...!】
Giọng nói Vân Lưu càng ngày càng nhỏ, bây giờ nó cũng không biết loại chuyển biến này là tốt hay xấu nữa rồi.
Nó bỏ ra thời gian rất lâu, còn hao phí không ít tinh thạch cùng tinh hạch mới làm được một bước này.
Lúc đầu nó cũng không nói cho An Ninh, nghĩ đến khi đã nắm chắc chắn mới nói sau.
Không muốn đến lúc đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó cũng không kịp nói với chủ nhân chuyện này, chỉ có thể bảo lưu lại một phần nhỏ không gian, sau đó rơi vào ngủ say.
【Rất tốt, không gian lớn như vậy cũng không dùng nhiều lắm.】An Ninh an ủi Vân Lưu.
Cô cũng không nói dối, trước tận thế cô thu gom nhiều vật tư như vậy, đủ để cô và đồng đội dùng trong nhiều năm tới, sợ phải trải qua thời gian khốn khổ vì thiếu thốn vật tư như ở kiếp trước.
Thật không nghĩ đến kiếp này lại xảy ra biến hóa quá lơn, quốc gia dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục một bộ phận sản xuất.
Tuy vật tư vẫn khan hiếm, nhưng không khủng bố như kiếp trước, những vật này của cô đến hậu kỳ tác dụng cũng càng ngày càng nhỏ, hơn nữa lấy ra còn sợ quá mức chói mắt.
Hơn nữa bây giờ có thể gieo trồng dị thực kia rồi, cô vui mừng còn không kịp đây này.
【Còn có một chuyện nữa...!】
Giọng nói Vân Lưu càng ngày càng nhỏ:【Chủ nhân, phần lớn tinh thạch cùng tinh hạch chị đặt trong không gian đều bị em dùng hết rồi...】
An Ninh cũng đoán được sẽ như thế này, lúc ấy phát hiện quả thật sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nhưng nghĩ lại, tuy hấp thu tinh hạch cùng tinh thạch để tu luyện tốc độ tăng nhanh hơn, nhưng đã chứng minh có không ít tai hại.
Tốt nhất nên dùng kiện thể thuật kết hợp phương pháp minh tưởng và phương pháp tu luyện dị năng chính phủ công bố, đây quả thật là công pháp tu luyện tốt nhất trước mắt.
Tuy tốc độ chậm một chút, nhưng ổn định lâu dài, đối với sau này rất tốt.
Hơn nữa cô còn lấy được từ chỗ Tần Thiếu Minh mấy bộ công pháp sử dụng trong quân đội, cũng càng không vì việc này mà trách móc Vân Lưu.
【Dùng hết thì hết thôi nha, sau này chị lại kiếm tiếp.】
【Chủ nhân, chị thật tốt quá!】
Nghe giọng nói Vân Lưu một lần nữa phát ra hoan hô tung tăng như chim sẻ, An Ninh cúi đầu xuống không tự chủ lộ ra một tia cười yếu ớt.
Cô cảm thấy, cuộc sống sau này có lẽ sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Chương 715: Hành động.