Mạt Thế Chi Ôn Dao


Edit: Trang Nguyễn
Bạc Sa vừa dứt lời, cũng cảm thấy tòa nhà dưới chân chấn động mạnh, vốn mặt đất nhẹ nhàng bằng phẳng có chút hơi hướng nghiêng nghiêng.

Sau một trận hoảng hốt, Bạc Sa ổn định thân hình ngẩng đầu nhìn lên, thình lình phát hiện trước mặt có thêm một đầu rắn trắng khổng lồ, đôi đồng tử màu vàng của nó lạnh như băng nhìn mình chằm chằm, lưỡi rắn màu đỏ tươi không ngừng duỗi ra thu vào.

Con thú này ở đâu ra vậy?!
Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều bị chấn kinh, bọn hắn không kịp suy nghĩ, vô ý thức đã phát động tấn công.

Lúc đầu Tiểu Tiểu còn chưa để ý, nhưng phát hiện trong tay đối phương lại là súng tinh thương, vội vàng né tránh.

Mặc dù nó rất có lòng tin với lân giáp của mình, nhưng thứ này đánh trúng người nó vẫn tạo thành tổn thương không nhỏ đấy.

truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Đuôi rắn khổng lồ không ngừng tấn công tòa cao óc này, đám người Bạc Sa căn bản còn chưa ổn định thân thể của mình, ngã trái ngã phải, độ chính xác của đòn tấn công cũng giảm sút rất nhiều, ngược lại không ít công kích đều rơi vào khoảng không.

"Đừng ở đây nữa, sắp sụp rồi!"
Tòa nhà đã bắt đầu sụp đổ, có mấy người bởi vì tránh né chậm, rơi thẳng xuống khe hở nứt ra, phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Ôn Dao đứng ở sau lưng Tiểu Tiểu, những tảng đá vụn rơi xuống đều bị thân hình khổng lồ của Tiểu Tiểu chắn lại, cứ như kỵ sĩ trung thành bảo vệ công chúa.

Ôn Dao híp híp mắt, tinh thần lực đã khóa chặt mục tiêu của mình.

Chờ người trên sân thượng bị Tiểu Tiểu bức bách phải nhảy xuống, Ôn Dao vén vài sợi tóc qua sau tai, phát hiện một sự kiện thú vị.

Vừa rồi tinh thần lực Dư Thanh Dương có vẻ giống như không đúng, hơn nữa lúc này hắn lại không canh giữ bên đám người này, mà một mình một người chạy sang hướng khác.

Lúc này đám người Bạc Sa bị Tiểu Tiểu cuốn lấy căn bản cũng không phát hiện Dư Thanh Dương không còn ở đây nữa rồi, tất cả lực chú ý của bọn hắn đều tập trung trên người Tiểu Tiểu.

Ôn Dao nghĩ nghĩ, vừa lùi về phía sau núp ở góc tường, vừa dặn dò Tiểu Tiểu vài câu.

Vì vậy, sau khi Bạc Sa dựng một bức tường đất ngăn cản mũi băng nhọn bắn đến trước mặt, lại phát hiện không còn thấy con rắn không lồ kia nữa rồi!
"Chuyện gì xảy ra? Con rắn kia đâu?"
Không có ai biết chuyện gì xảy ra, con rắn khổng lồ kia giống như lúc vừa xuất hiện, lại không hiểu thấu biến mất.

Tất cả mọi người cảnh giác quan sát bốn phía chung quanh, nhưng cũng không phát hiện cái gì.

Lúc này, có người chợt phát hiện không thấy Dư Thanh Dương.

"Sao lại không thấy?!"
Trong lòng Bạc Sa vừa sợ lại vừa giận, chẳng lẽ lúc rơi xuống không cẩn thận bị tảng đá chôn vùi rồi?!
Hắn bắt đầu kêu gọi đối phương, lại phát hiện mình không liên hệ được với tia yếu ớt kia rồi!
Cuối cùng xảy ra chuyện gì?!
Trong lòng Bạc Sa vô cùng bối rối, quả thật không biết xảy ra chuyện gì.

Tên Dư Thanh Dương này là lá bài tẩy trọng yếu nhất của hắn, mặc dù hắn ta là dị năng giả không đi theo hắn hoàn toàn, nhưng hắn ta là một trong những con át chủ bài trọng yếu nhất, là tất cả kế hoạch phía sau này của hắn.

Không thấy hắn ta chỉ bảo Dư Thanh Dương khống chế những người kia xung phong sao, hắn không nỡ để chính đội thân vệ của mình đi chịu chết!
Bạc Sa nhịn không được hoài nghi những người kia đêm nay xông vào căn cứ làm gì, bằng không tại sao có thể như vậy?
Tên Dư Thanh Dương kia đến cùng đi đâu rồi?
Sắc mặt Bạc Sa âm trầm bất định, trên mặt hiện lên một tia giãy dụa, do dự một lát, cuối cùng rốt cục quyết định, ra lệnh với người đứng phía sau:
"Thông báo xuống dưới, thả những vật kia ra, mấy người các người, mang theo quân đoàn một lập tức rời khỏi căn cứ, ngươi, mang theo quân đoàn hai đi tìm ả Lâm Xảo Mạn kia, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng nhất định phải khiến ả nói ra tung tích thứ kia! Mà những người khác theo tôi, thông báo quân đoàn ba bảo bọn hắn lập tức đến đây!"
Lúc này Bạc Sa đã phát hiện sự tình ẩn ẩn không kiểm soát được, không nói thực lực những kẻ xông vào căn cứ vượt xa sức tưởng tượng của hắn, khiến hắn hơi bất an.

Chuyện tên Dư Thanh Dương này từng chút từng chút lộ ra tia quỷ kế, làm cho hắn không thể không chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

"Thủ lĩnh, không đến mức này chứ, chúng ta thật vất vả mới khống chế được căn cứ Hoa Tây đấy! Sao có thể từ bỏ đơn giản như thế?"
Người phía dưới có chút không chịu thay đổi, bọn hắn hao tổn công sức và thời gian lớn đến thế, bây giờ lại bảo bọn hắn rút lui.

Hiện tại lại không đến một giây cuối cùng kia, làm sao biết rõ bọn hắn sẽ thất bại đây chứ?
"Tôi không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ Dư Thanh Dương không bị khống chế!" truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Phải biết, đa phần những người bị bọn hắn cưỡng ép tẩy ý thức kia đều để Dư Thanh Dương khống chế đấy, nếu đối phương xảy ra sơ xót, đây là đả kích có tính chất hủy diệt đối với bọn hắn.

Bạc Sa nhịn không được hối hận, hắn đã quá tự tin rồi, cho rằng tên kia cùng sủng vật mình dung hợp sau này nhất định sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của chính mình.

Vừa rồi không khống chế được đã gõ tỉnh hắn rồi đấy, đáng tiếc!
Không hề do dự, Bạc Sa quyết định thật nhanh nói: "Đừng nói nữa, bảo các người đi thì đi nhanh đi!"
Đương nhiên vứt bỏ căn cứ Hoa Tây hắn cũng đau lòng đấy, nhưng từ góc độ nào đó mà nói cũng không phải không thể bỏ qua, sinh hoạt vật tư gì đấy bọn hắn đều có thể cướp đoạt từ các căn cứ nhỏ, chỉ cần vẫn còn binh lực là được.

Người hữu dụng cơ bản ở căn cứ Hoa Tây căn đều bị bọn hắn dùng làm thí nghiệm, toàn bộ Hoa Tây căn cứ ngoại trừ phòng thí nghiệm ở sở nghiên cứu kia, cũng không có cái gì trọng yếu nữa.

Vật tư quân nhu tối trọng yếu nhất lại ở trong tay cô gái kia, trước đó không động đến cô ta là vì ý định lâu dài.

Bây giờ rơi vào tình huống này, cũng không cần duy trì mối quan hệ này nữa, bắt cô ta giao ra đồ vật trong tay mới trọng yếu nhất!
Đã có những vật kia, hắn hoàn toàn có thể đông sơn tái khởi.

Bạc Sa cát kiên trì, những người khác cũng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý.

Lại có người bảo Bạc Sa đi theo quân đoàn một rời khỏi, bọn hắn đi tìm Dư Thanh Dương, lại bị hắn từ chối.

Là hắn bảo nhân viên nghiên cứu dung hợp dị sủng của chính mình và Dư Thanh Dương, tự nhiên cũng chỉ có hắn mới có thể khống chế đối phương.

Bây giờ dường như xảy ra sai lầm, tự nhiên cũng chỉ có hắn đi mới được.

Nhìn mấy đám người tách ra, Ôn Dao đem tìm huống nơi này thông qua máy truyền tin báo tin cho Đới Chí Nghĩa, sau đó mang theo Tiểu Tiểu một lần nữa biến nhỏ trở về cổ tay mình đi.

Đi chưa được mấy bước, Ôn Dao liền ngừng lại.

Ôn Dao phát hiện tốc độ Dư Thanh Dương tốc độ có chút nhanh, nhanh hơn người bình thường không ít, nếu không phải tinh thần lực vẫn luôn tập trung vào đối phương, chỉ sợ qua không bao lâu nữa lại phải truy tìm.

Mắt nhìn khoảng cách giữa mình và đối phương càng kéo càng xa, thậm chí đám người Bạc Sa còn truy đuổi sai hướng, Ôn Dao quyết định đổi lại phương tiện giao thông.

Từ chối lời đề cử của Tiểu Tiểu, Ôn Dao bắt đầu lục lọi trong không gian.

Đại Hoàng không ở bên cạnh, chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.

Cũng may cuối cùng Ôn Dao cũng từ xó xỉnh một xó nào đó trong không gian lôi ra một đôi giày trượt băng.

Lúc ấy mang vào có chút lớn, bây giờ lại hơi nhỏ rồi.

Nhưng Ôn Dao cũng không để ý, nghĩ đến sau khi mình trở về có nên đến sở nghiên cứu làm ra vài trang bị ra dáng chút không.

Trước đó cảm thấy có Đại Hoàng thì không cần thiết, bây giờ xem ra, có rất nhiều tình huống ngoài ý muốn, phải chuẩn bị cả hai tay mới được.

Hơn nữa nghe nói sở nghiên cứu đã nghiên cứu chế tạo dụng cụ giao thông mới nhanh và tiện cho cá nhân, cũng không biết tiến triển như thế nào rồi.

Vừa nghĩ, động tác dưới tay cũng không ngừng, sau khi mang giày xong Ôn Dao tiếp tục đuổi theo.

Có phương hướng chuẩn xác, Ôn Dao trước dẫn đám người Bạc Sa kia truy đuổi đúng hướng, sau đó bắt đầu ở giữa hai nhóm người, thỉnh thoảng còn làm chút động tĩnh, nhắc nhở đám người Bạc Sa phía sau, để bọn hắn đừng mất dấu nữa.

Mặc dù không thể rút ngắn khoảng cách với Dư Thanh Dương nhiều hơn, nhưng ít nhất không bị bỏ lại, chỉ cần tinh thần lực của đối phương vẫn ở trong phạm vi của Ôn Dao là được.

Mà bên trong chiến trường phía xa xa, bọn An Ninh vẫn còn đau khổ chống đỡ cũng đã phát hiện không đúng.

"Ồ, chuyện gì xảy ra, người hình như đã ít đi.

"
Quả thật, đám người mặc áo đen vốn liên tục không ngừng xông về phía trước số lượng từ từ giảm bớt, khác biệt quá lớn với sự công kích dày đặc lúc trước.

Chờ bọn họ giải quyết hết mấy người cuối cùng, mỗi người đều sức cùng lực kiệt, thở hổn hển, mệt mỏi đến cả ngón tay đều không muốn nhúc nhích.

Nhưng bọn họ cũng biết, bây giờ cũng không phải lúc nghỉ ngơi, lúc này bọn họ còn trong đại bản doanh của kẻ địch, bọn họ còn không biết sau đó còn có cái gì chờ bọn họ, nhiệm vụ của bọn họ là phải hấp dẫn đa phần hỏa lực của đối phương.

"Đó là cái gì?!"
Một chiến sĩ lúc nhìn mọi nơi chung quanh, liền phát hiện nơi xa xa có một đầu màu trắng dài ngoằng đang lắc lư, bởi vì bóng đêm nên không nhìn rõ cho lắm.

"Hình như! là rắn?"
"Có rắn lớn như vậy à?"
Ai cũng không biết con rắn này từ đâu xuất hiện, còn tưởng rằng bên trận doanh của đối phương, lúc đang căng thẳng, Ngữ Điệp bỗng dưng đứng dậy, đôi mắt nhìn chăm chú về hướng kia.

"Làm sao vậy?"
Chiến sĩ bên cạnh ân cần hỏi thăm, mặc dù tuổi cô bé này không lớn cho lắm, nhưng lại dùng thực lực của mình chinh phục bọn họ.

Vẻ ngoan lệ này thật sự khiến không ít chiến sĩ ở đây kinh hãi.

Quả nhiên là người đến từ căn cứ lớn, tuy tuổi còn nhỏ nhưng thực lực lại cường, quả thật làm cho bọn họ tự ti mặc cảm.

"Đó là Tiểu Tiểu.

"
Ngữ Điệp đã rất lâu chưa gặp lại Tiểu Tiểu rồi, thông thường cũng là nó nhu thuận làm vòng tay trên cổ tay Ôn Dao, ngược lại không nghĩ đến bản thể của nó lại lớn thêm không ít, có lẽ cấp bậc lại cao thêm nữa rồi.

Nhưng không chờ bọn họ nhìn thêm vài lần nữa, vốn con rắn khổng lồ khá bắt mắt đột nhiên thoáng chốc nhanh chóng nhỏ đi, trong nháy mắt liền biến mất.

"Đây! Đây lại xảy ra chuyện gì?"
Có chiến sĩ dụi dụi đôi mắt, cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm rồi, làm sao thoáng chốc không thấy tăm hơi?
Tầm mắt mọi người đều đã rơi vào trên người Ngữ Điệp, dù sao chỉ có cô bé này biết đối phương.

"Tiểu Tiểu có thể tự do khống chế thân thể lớn nhỏ.

"
Ngược lại Ngữ Điệp không thừa nước đục thả câu, chăm chú giải thích.

"Được rồi, đừng có lười biếng! Tất cả đứng lên!" Nghỉ ngơi thêm vài phút, một quân nhân đầu lĩnh đá chiến sĩ đang ngồi dưới đất vài cước.

"Nhiệm vụ của chúng ta còn chưa hoàn thành đâu, đều giữ vững tinh thần lên!"
Đội ngũ vừa mới nghỉ ngơi một chút, bọn họ đã nhận được thông báo của Đới Chí Nghĩa, bảo bọn họ tiến lên một nơi nào đó ở phía trước, có chiến sĩ phân tán ở nơi khác phát hiện dấu vết của đại đội.

Mà bên kia, Ôn Dao đi theo liền phát hiện ngoại trừ Dư Thanh Dương, bốn phía không ngừng có những người khác hướng đến gần Dư Thanh Dương, cuối cùng hội tụ cùng nhau, chạy hơn nửa căn cứ mới ngừng lại được.

Nhìn Dư Thanh Dương để những người khác ở lại bên ngoài, chính mình lách người tiến vào một căn biệt thự, Ôn Dao chần chừ, cuối cùng lén lút bò lên một cây đại thụ.

Lâm Xảo Mạn đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt lo lắng.

Trong phòng khách còn có mấy nam chúng nữ, nét mặt của bọn hắn cũng không tốt lắm, trên sàn nhà còn nằm hai thi thể.

Lâm Xảo Mạn hoàn toàn không ngờ chuyện có thể phát triển nhanh đến như vậy, mấy căn cứ nhỏ không phải không có người gì sao, vì sao động tác đối phương lại nhanh như vậy?
Chẳng lẽ viện quân từ những căn cứ khác đến hết rồi sao?
Lâm Xảo Mạn có không ít tai mắt phân tán khắp các nơi ở căn cứ Hoa Tây, dù sao cô ta cũng không hoàn toàn tin tưởng đám người Bạc Sa kia.

Thế nhưng ngoại trừ vừa lúc bắt đầu còn có tin tức truyền đến đứt quãng, bây giờ đã hơn một tiếng không có tin tức gì rồi.

Cô không khỏi hoài nghi có phải xảy ra chuyện lớn gì rồi hay không.

Chẳng lẽ! căn cứ rơi vào tay giặc rồi sao?
Chương 730: Rút lui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui