Mạt Thế Chi Ôn Dao


Edit: Trang Nguyễn
(Editor: chắc tác giả đăng chương này đúng dịp tết quá, chứ t thấy tên chương và nội dung không liên quan gì đến nhau cả)
Lâm Xảo Mạn mím môi thật, trong lòng rất nhanh tính toán được mất.

Đêm nay tập kích căn cứ Hoa Tây có lẽ là người của chính phủ phái đến, hơn nữa nhìn bộ dáng đối phương bây giờ chắc đã khống chế căn cứ Hoa Tây.

Hôm nay xem ra, đám người Bạc Sa kia chắc hẳn đã bị phế rồi.

Lâm Xảo Mạn không cam lòng, bỏ ra nhiều công phu mưu đồ như vậy, kết quả cuối cùng lại thành như vậy.

Nếu không phải hiện trong tay cô ta không có người!
Nghĩ nhiều cũng vô ích, quan trọng nhất làm thế nào vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này.

Vừa rồi cô nói những lời kia, lẽ ra có thể đẩy hết tất cả tội lỗi lên trên những người khác.

Trên thực tế, cô ta quả thật cảm thấy mình cũng không làm gì.

Vừa bắt đầu những sự tình kia đều do Dư Thanh Dương làm cả, cô ta chỉ là đối tượng phát tiết bên cạnh hắn mà thôi.

Sau đó cô ta thừa dịp Dư Thanh Dương liên hệ với đám người Bạc Sa, thuyết phục Bạc Sa hợp tác với cô ta, kéo Dư Thanh Dương xuống, sau đó những chuyện khác cũng là do bọn Bạc Sa làm.

Cô ta chỉ là nắm lấy tất cả những vật tư Dư Thanh Dương đoạt được, thỉnh thoảng làm giao dịch với bọn Bạc Sa mà thôi.

Hơn nữa, cô ta cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lí, tối đa chỉ làm như không thấy mà thôi.

Nhưng thái độ cô bé trước mắt này quả thật làm cô ta nhìn không thấu.


Tự nhiên cô ta không muốn giao đồ đạc ra, nhưng nhìn bộ dáng của đối phương, đã xác định đồ đạc trên tay cô ta.

Nếu giao đồ đạc ra, cuối cùng chính mình sẽ thế nào đây?
Nếu người đối diện chỉ là quân nhân hoặc quan viên chính phủ bình thường còn dễ nói, chỉ cần cô ta muốn, tổng có thể lợi dụng ưu thế của mình tìm được đường ra.

Nhưng trước mắt chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, hơn nữa tính tình dường nhưng không dễ phỏng đoán, cô ta thật sự không biết xuống tay từ đâu.

Vô số ý niệm hiện lên trong đầu cô ta, cuối cùng Lâm Xảo Mạn hạ quyết tâm.

"Em nói những vật tư của căn cứ Hoa Tây bị Dư Thanh Dương giấu đi à.

"
Lâm Xảo Mạn lau lau nước mắt nơi khóe mắt: "Chị không muốn những vật tư kia rơi vào trong tay đám người Bạc Sa, chị biết rõ bọn hắn không có lòng tốt, cho nên đem dấu chúng rồi.

"
Nghe cô ta nói lời này, không biết còn tưởng rằng cô ta phải chịu nhục như thế nào, vì bảo vệ những vật tư này mà làm biết bao hy sinh đây.

"Chị có thể nói cho em biết chỗ dấu đồ đạc, nhưng!.

"
Lâm Xảo Mạn nhìn về khối băng lớn bên chân Ôn Dao: "Em giao hắn cho chị, chị sẽ nói cho em biết những vật kia ở đâu.

"
Cô ta không xác định Dư Thanh Dương bị đông lạnh có phải đã chết hay chưa, nhưng cho dù thế nào, cô ta cũng không thể để hắn còn sống!
Ôn Dao nhìn thoáng qua khối băng lớn dưới chân, lắc đầu.


"Không được.

"
Mặc kệ từ phương diện nào, Dư Thanh Dương còn hữu dụng, Ôn Dao còn muốn mang về sở nghiên cứu cho đám người kia nhìn xem chuyện gì xảy ra đây này.

"Đây là yêu cầu của chị, hắn không chết.

.

thế thì cũng không có gì đáng nói.

"
Lâm Xảo Mạn cảm thấy coi như chính mình không muốn chống lại Ôn Dao, nhưng cũng không thể quá mức mềm yếu, nếu đối phương còn muốn đồ vật trong tay mình, như vậy làm thế nào cũng có thể nói chuyện giao dịch.

Ôn Dao quái dị nhìn cô ta, bắt đầu nghĩ lại có phải tính tình của mình quá tốt rồi hay không.

Ôn Dao chỉ nghĩ nếu đối phương chủ động dẫn mình đi thì có thể tiết kiệm không ít thời gian, nhưng nhìn bộ dáng cô ta! thật lãng phí thời gian quá mà.

Ôn Dao không muốn nhiều lời, Ôn Dao dùng tay bắn xuống Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói với nó vài câu, sau đó một luồng ánh sáng trắng bắn từ ống tay áo Ôn Dao ra, bay về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông vô thức đưa tay đỡ, cảm thấy nơi bị chạm đến truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ngay sau đó một đầu rắn khổng lồ phút chốc xuất hiện giữa hư không, bắt đầu quấn chặt lấy hắn.

"A!"
Đột nhiên xuất hiện rắn khổng lồ dọa Lâm Xảo Mạn nhảy dựng, cô ta hét lên một tiếng, liền lùi lại mấy bước kéo ra khoảng cách giữa mình và người đàn ông kia, sợ hãi nhìn qua cuộc chiến của một người một rắn bên kia, cả người đều cứng ngắc.


Tuy người đàn ông dùng thuốc cường hành gia tăng dị năng của mình, cấp bậc cao hơn Tiểu Tiểu, nhưng đây chỉ là tạm thời, là thiêu đốt sinh mạng cùng tiềm năng của mình để đổi lấy, không chống chọi được bao lâu.

Tuy nhìn Tiểu Tiểu có vẻ như không làm gì đối phương, nhưng Ôn Dao cũng không lo lắng, Ôn Dao đứng dậy đi về hướng Lâm Xảo Mạn vài bước, vào lúc Lâm Xảo Mạn còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp dùng tinh thần lực khiến đối phương hôn mê.

Người đàn ông bên kia thấy thân hình mảnh khảnh của Lâm Xảo Mạn từ từ ngã xuống, nổi giận gầm lên một tiếng, giống như phát điên, liều lĩnh xông về hướng bên này.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả Tiểu Tiểu đều không ngăn cản được.

Nhưng nửa đường người đàn ông bị một con cự thú lao xuống từ bầu trời ngăn cản lại.

Trước đó Ôn Dao đã cảm giác được Đại Hoàng, đối với sự xuất hiện của nó cũng không kinh hãi, ngược lại thấy Ngữ Điệp cũng đến thì có chút ngoài ý muốn.

Đã có Đại Hoàng gia nhập, Ôn Dao hoàn toàn không chú ý đến tình hình chiến đấu bên kia, mà ngồi xổm xuống, để tay lên đầu Lâm Xảo Mạn.

Vốn không có ý định dùng phương pháp này, dù sao làm như vậy theo trình độ nào đó mà nói tương đương với nhìn thấy bí mật của đối phương, cuối cùng còn có khả năng khiến đối phương biến thành ngu ngốc, không phải tình huống đặc biệt Ôn Dao rất ít khi sử dụng.

Hơn nữa ngay từ đầu Ôn Dao cũng không muốn phải đối phó Lâm Xảo Mạn như thế nào, còn chuẩn bị đưa đối phương cho Đới Chí Nghĩa.

truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Nhưng sau khi nhận ra cảm xúc oán hận của đối phương, Ôn Dao không muốn buông tha cho cô ta.

Tuy không biết mình làm gì khiến đối phương oán hận, nhưng Ôn Dao cũng không có ý định cho cô ta bất cứ cơ hội trả thù gì.

Ký ức của Lâm Xảo Mạn cũng không tốt đẹp gì, thậm chí rất là u ám, cũng không ít hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn, đều bị Ôn Dao nhảy qua từng cái.

Nhưng Ôn Dao đều đã biết cô ta rốt cuộc đã làm cái gì.

Nhìn thấy toàn bộ quá trình, Ôn Dao cũng không khỏi bội phục cô ta.


Rõ ràng thực lực không mạnh, lại cực có tâm cơ, lợi dụng ưu thế của bản thân lừa một đám đàn ông xoay quanh, cũng vô cùng lợi hại.

Dư Thanh Dương ngã cũng không oan, ai bảo hắn ngay từ đầu không để người này vào mắt đâu chứ.

Nhưng làm cho Ôn Dao ngoài ý muốn nhất chính là, Ôn Dao phát hiện trong chỗ sâu nhất ký ức của của người này lại là anh của mình!
Chẳng lẽ cái này chính là ánh trăng sáng trong truyền thuyết?
Hay là yêu mà không được cuối cùng vì yêu mà sinh hận còn bị hắc hóa nữa?
Trong đầu Ôn Dao hiện lên không ít tiểu thuyết đã xem qua trước tận thế, khóe miệng nhịn không được kéo lên.

Nghĩ đến bộ dáng của anh trai nhà mình, hình như từ nhỏ đến lớn rất được các cô gái yêu thích đấy.

Ngoại trừ phát hiện chuyện này Ôn Dao còn nhìn thấy đồ vật mấu chốt Lâm Xảo Mạn kéo ngã Dư Thanh Dương xuống —— một vật thể kim loại hình thoi kỳ quái.

Vật thể kim loại kia làm Ôn Dao cảm thấy có chút quen thuộc.

Đợi Ôn Dao tìm tòi trong toàn bộ ký ức của Lâm Xảo Mạn một lần rồi rời khỏi đầu của cô ta, giờ phút này Lâm Xảo Mạn nằm trên mặt đất đã hấp hối rồi.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt vô cùng thống khổ,cả thân thể co rút chặt chẽ trên mặt đất.

Làm cho Ôn Dao giật mình chính là, cô ta thế mà chống đỡ được, cũng không vì đồng tác của mình mà tinh thần lực sụp đổ, cuối cùng biến thành ngu ngốc.

Nhìn tinh thần lực có vẻ không ra hồn, lại cứng cỏi ngoài ý muốn.

Nhưng nếu không cứng cỏi! cũng không làm được những chuyện này.

Dù sao Ôn Dao đã xem qua ký ức của cô ta, những ký ức kia đối với một cô gái mà nói là vô cùng tàn khốc đấy.

Ôn Dao không đứng dậy, mà đưa tay sờ lên trên người cô ta, lấy từ trong túi áo cô ta một vật thể kim loại hình thoi.

Chương 735: Tất cả đều kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận