Mạt Thế Chi Ôn Dao


Edit: Trang Nguyễn
Ôn Dao từ đầu đến cuối không trả lời làm thái độ của O'neill có chút hết hứng thú, hắn hơi nghiêng người, nhường ra người máy sau lưng.

Bộ dáng người máy có chút ngốc nghếch đấy, trong tay nó kéo theo một bộ chén đĩa, trong mâm đặt nước cùng đồ ăn.

Người máy tiến vào lồng thủy tinh, đặt chén đĩa lên trên mặt đất, sau đó yên lặng lui ra ngoài.

Lúc này O'neill không nói gì, mà lặng yên chờ động tác kế tiếp của Ôn Dao, dường như suy nghĩ đối phương sẽ ăn hay không ăn đồ ăn hắn đưa.

Tròng mắt Ôn Dao thoáng nhìn qua đồ ăn trong chén đĩa —— một chén nước, một chén không biết từ vật gì làm ra cháo.

truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Ôn Dao đưa tay cầm lấy chén nước, để chén nước đặt xuôi theo bên bờ môi có hơi khô héo, bắt đầu từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống nước trong chén.

Chất lỏng mát lạnh theo yết hầu trượt vào thực quản, hóa giải yết hầu đau đớn vì mấy ngày thiếu nước tạo thành.

Cho dù thân thể đang réo gọi ầm ĩ muốn thêm nữa! nhưng Ôn Dao vẫn không nhanh không chậm nhấp nháp từng ngụm nhỏ.

Thấy Ôn Dao uống xong chén nước rồi lấy đi chén cháo kia, O'neill lộ ra một nụ cười hài lòng.

Những vật này đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì, hắn còn nghĩ phải làm Ôn Dao khôi phục đến thời điểm tốt nhất để hắn thuận tiện tiến hành thí nghiệm đây này.


Thấy Ôn Dao thức thời như vậy, O'neill cũng không quan tâm Ôn Dao nữa, một lần nữa đóng kỹ cánh cửa lồng thủy tin, hắn dẫn người máy đi ra ngoài.

"Sau này mỗi ngày đúng hạn đưa ba bữa cơm cho cô bé này.

" O'neill dặn dò người máy.

Con mắt màu đỏ của người máy lóe lóe: "Vâng, giáo sư Murphy.

"
Mặc dù O'neill muốn nhanh chóng tiến hành thí nghiệm một chút, để nghiệm chứng phỏng đoán của hắn, nhưng đa phần tinh hạm chỉ vừa mới khởi động lại, đặc biệt một vài phòng thí nghiệm nghiên cứu kia của hắn, còn cần thời gian sửa sang lại.

Mấy trăm năm trôi qua, còn rất nhiều việc phải làm.

O'neill đứng tại băng truyền, xuyên qua mấy khu vực trống trải, tiến vào tầng dưới chót nhất của tinh hạm.

Trải qua nghiệm chứng thân phận phức tạp, O'neill mở ra một cánh cửa kim loại nặng nề.

Vừa mới đi vào, có thể cảm nhận được độ ấm giảm dần không ít, tia hơi lạnh không ngừng quanh quẩn quanh người.

Hai bên gian phòng lít nha lít nhít những ô vuông tựa như tổ ong, bên cạnh từng ô vuông có hai chiếc đèn chỉ thị một xanh một đỏ, ở chính giữa còn có một ô cửa sổ không lớn.

Nhìn xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy bên trong dường như có người đang nằm.

Đa phần trên các ô cửa sổ đều sáng lên đèn đỏ, điều đó đại biểu người bên trong đã tử vong.


Nhìn những đèn xanh không còn thừa lại mất cái, vốn tâm tình O'neill cũng không tệ lắm! lại bắt đầu chênh lệch.

Hai tên kia đi ra ngoài tìm năng lượng mỏ làm sao còn chưa trở lại, chậm thêm chút nữa cuối cùng còn lại bao nhiêu người nữa chứ?!
Hơn mấy trăm năm trước, hắn mang theo vài người nghiên cứu viên đi theo chiếc tinh hạm này từ một tinh cầu cấp thấp tiến về một tinh cầu cao đẳng nào đó.

Bởi vì hắn làm một ít nghiên cứu không được Tinh Minh cho phép, cho đến nay hắn đều lén lút làm thí nghiệm trên tinh cầu cấp thấp kia, lúc này cũng vì gia tộc hợp tác nói cho hắn biết, mà hắn cần tài liệu nào đó bị phát hiện, hắn không thể chờ đợi được muốn tự mình đi xem.

Bên trên chiếc tinh hạm này ngoại trừ bọn hắn ra, còn mấy khối năng lượng mỏ nguyên thạch, đây cũng là bọn hắn tìm được khoáng thạch từ một tinh không không bị Tinh Minh phát hiện đấy, chuẩn bị lén lút chở hắn đến tinh cầu cao đẳng.

Ai ngờ trên đường gặp phải gió lốc trăm năm khó gặp, sau đó bị ném vào【Trùng Động】không biết tên nào đó, cuối cùng đáp xuống trái đất.

Đây là một tinh cầu cấp thấp chưa bao giờ bị phát hiện ra, hơn nữa khoảng cách với Tinh Minh vô cùng xa xôi.

Những người khác nghĩ làm sao sửa chữa tinh hạm rồi trở về Tinh Minh, mà O'neill lại bị tất cả sinh vật nơi đây hấp dẫn, trầm mê nghiên cứu.

Trình độ nền văn minh hành tinh này rất thấp, cũng không tìm thấy nguyên liệu kim loại mà bọn hắn muốn, cuối cùng chỉ đành nghĩ cách biện pháp hợp thành để đào quáng, miễn cường chữa trị một chút.

Nhưng vẫn không thể giải quyết vấn đề trọng yếu nhất —— cũng không đủ nguồn năng lượng để khởi động tinh hạm.

Mặc dù có mỏ, nhưng mỏ không thể sử dụng với tư cách nguồn năng lượng.

Cuối cùng, bọn hắn đưa ra một quyết định lớn mật —— chôn những mỏ này xuống, để nó hình thành khoáng mạch năng lượng mới!

Điều này cần phải có một thời gian dài đăng đẳng, nhưng bọn hắn không còn cách nào khác.

Bọn hắn chôn mỏ ở nơi thích hợp nhất trong tinh cầu này, sau đó quyết định để tất cả mọi người tiến vào ngủ say vô thời hạn, đợi một thời gian sau tỉnh lại.

Trí tuệ nhân tạo bên trong tinh hạm sẽ đánh thức bọn hắn một lần nữa.

Mà tinh hạm cũng bị bọn hắn dấu bên dưới một hang động không có dấu chân con người.

Tất cả kế hoạch đều rất thuận lợi, nhưng bọn hắn không có ai nghĩ đến, bởi vì tính toán sai lầm, năng lượng không đủ, hệ thống trí tuệ nhân tạo tinh hạm bị ép tiến vào trạng thái hôn mê.

Không có trí tuệ nhân tạo Liliane phụ trợ, "tủ lạnh" nơi này liên tiếp xảy ra vấn đề, cuối cùng chờ đến lúc hắn cơ duyên xảo hợp tỉnh lại, rốt cuộc đa phần mọi người vẫn chưa tỉnh lại được.

Thật ra đối với tính mạng của những người kia, O'neill cũng không thèm để ý, nhưng nếu nhân số quá ít cũng rất phiền toái, dù sao bọn hắn vẫn còn ý định trở về Tinh Minh.

Cũng không biết đã qua mấy trăm năm rồi, hôm nay Tinh Minh đã là bộ dáng thế nào.

Nhưng trái đất biến hóa cũng vượt xa ngoài dự liệu của hắn, nhưng theo trình độ nào đó mà nói tình huống bây giờ càng có lợi cho hắn đục nước béo cò.

Lúc ấy hắn cần càng nhiều năng lượng mỏ hơn nữa, không thể không ra tinh hạm được.

Hắn tiềm nhập vào đội ngũ của Bạc Sa, lợi dụng tri thức chuyên nghiệp của chính mình lấy được sự coi trọng của đối phương, vừa thu thập được năng lượng mỏ vừa không kiêng nể gì làm nghiên cứu gien.

Nếu thiết bị hắn dùng là của chính bản thân hắn, vậy thì càng tốt hơn.

Sau đó hắn phát hiện Dư Thanh Dương có tinh thần lực đặc thù như vậy, lén lút lợi dụng Lâm Xảo Mạn đưa hắn ta vào trong tay mình.

Lâm Xảo Mạn không biết là, một ít tinh thạch trong tay cô ta kia vốn càng có nhiều hơn nữa, nhưng đã bị O'neill vụиɠ ŧяộʍ lấy đi một phần.


Vốn O'neill còn nghĩ tìm cơ hội đưa Dư Thanh Dương lên tinh hạm của mình, ai nghĩ có người lại nửa đêm tập kích căn cứ Hoa Tây.

Vì thế hắn không thể không từ bỏ thí nghiệm mình đang tiến hành, lặng lẽ trốn đi.

Vốn cho rằng mình đã tổn thất vật thí nghiệm không tối, ai ngờ lại phát hiện ra Ôn Dao.

Từ lúc hắn bắt đầu tỉnh lại đến nay, vẫn luôn dò xét tình huống trước mắt của trái đất, thu thập tin tức một vài dị năng giả lợi hại, nghĩ đến có cơ hội phải bắt đến tay.

Tuổi Ôn Dao còn nhỏ, năng lực nổi bật hơn người tự nhiên lọt vào trong tầm mắt của hắn.

O'neil đi ra khỏi gian phòng ướp lạnh móc từ trong túi ra vật thể kim loại hình thoi tung hứng trong tay.

Lúc nhìn thấy thứ này hắn cũng rất giật mình đấy, thứ này hẳn là người của bọn hắn lúc ấy hoạt động ở trái đất không cẩn thận làm rơi mất.

Tuy đồ đạc đã bị những người trái đất kia nhặt được, nhưng phương pháp sử dụng cũng không chính xác.

Nếu không phải có thứ này, lúc ấy hắn bắt Dư Thanh Thương chỉ sợ tốn nhiều công sức hơn nữa.

Đáng tiếc làm sao lại không sử dụng được lúc bắt cô bé này, bằng không hắn cũng không tổn hao một trang bị công kích tinh thần lực còn sót lại cuối cùng để tấn công đối phương rồi.

Trên đường gặp hai gã nghiên cứu viên mới tỉnh lại hai ngày trước, bọn hắn dưới sự phân phó của O'neill đã thu dọn xong phòng thí nghiệm số 1.

O'neill gọi lại bọn hắn, bảo bọn hắn chuẩn bị một ít gì đó, sau đó bảo bọn hắn hiệu chỉnh dụng cụ kiểm tra thân thể trong tinh hạm.

Trước khi bắt đầu thí nghiệm, hắn cần đo lường kiểm tra tinh thần lực và tình huống thân thể của Ôn Dao.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận