Mạt Thế Chi Ôn Dao


Edit: Trang Nguyễn
Mặc kệ Đại Hoàng tin hay không, thời gian nghỉ ngơi gần xong, bọn chúng lần nữa xuất phát.

Tốc độ Đại Hoàng rất nhanh, bởi vì chúng không cần dùng mắt thường tìm kiếm, chỉ cần dùng tâm cảm giác Ôn Dao tồn tại ở đâu là được.

Ôn Dao vẫn bị nhốt bên trong lồng thủy tinh, bây giờ Ôn Dao đã có thể khống chế một nửa tinh thần lực rồi, chỉ cần một lần nữa cho Ôn Dao thêm thời gian, Ôn Dao tin tưởng mình có thể cởi bỏ sức mạnh phong bế tinh thần lực của mình.

Đột nhiên, Ôn Dao bỗng dưng mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên bên trên.

Vừa rồi! Ôn Dao hình như loáng thoáng cảm giác được Tiểu Tiểu và Đại Hoàng.

Nhưng có thể bởi vì tinh thần lực của mình, cảm giác kia vô cùng yếu ớt, hơi không chú ý sẽ bỏ qua.

Chẳng lẽ Tiểu Tiểu và Đại Hoàng đã tìm tới?
Ôn Dao có chút nhíu mày, cũng không biết chỉ có hai bọn chúng, hay còn có những người khác.

Ôn Dao cũng không hy vọng trong giây phút này lại có người đến tìm mình, chính Ôn Dao cũng không nắm chắc bản thân có thể thoát thân được hay không, Ôn Dao không biết đến lúc đó mình có thời gian đi cứu người khác không.

Ôn Dao bắt đầu có ý định trong đầu truyền tin tức cho Tiểu Tiểu, nhưng không biết có phải vì tinh thần lực của mình đang bị kiềm chế hay không, hay là vì hoàn cảnh vị trí ảnh hưởng, rất khó truyền tin tức ra ngoài, chính giữa giường như có tấm chắn không nhìn thấy.

Vậy thì có chút phiền toái!
Ôn Dao đành từ bỏ ý định liên lạc cùng Tiểu Tiểu, mà hết sức chăm chứ cảm giác vị trí của bọn chúng, bất ngờ phát hiện bọn chúng có lẽ ở ngay phía trên mình.

Tuy quả thật Đại Hoàng có thể bay, nhưng Ôn Dao lại không khỏi cảm thấy nguyên nhân là vì chính mình.

Chẳng lẽ bây giờ mình đang ở trong lòng đất? truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Mà bên kia, thời điểm Tiểu Tiểu cảm nhận được Ôn Dao, nó lập tức hưng phấn bắt đầu kêu to lên.

【Mi cảm thấy không? Là chủ nhân đấy! Quả nhiên chủ nhân ở chỗ này!】
Tiểu Tiểu vô cùng vui mừng, điều này nói rõ lên điều gì?
Nói rõ trước đó nó đã cảm giác đúng! Chủ nhân quả thật ở đây!
Nhưng nó cũng phát hiện, mặc dù có thể cảm nhận được chủ nhân, nhưng cảm giác này cũng không quá chính xác, chỉ có cảm giác đại khái mà thôi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, chỉ cảm thấy, căn bản không thể nói chuyện giống như trước kia!
【Ở bên trong, tốc độ nhanh một chút, nhanh xuống dưới!】
Nghe Tiểu Tiểu thúc giục, Đại Hoàng trợn trắng mắt, sau đó nghiêng người, đôi cánh hơi thu nạp lại, lúc rơi xuống đất còn giang ra phẩy phẩy, nhấc lên một luồng khí cùng bão cát.

Sau khi Tiểu Tiểu xuống đất liền dạo qua bên trên đất cát một vòng:【Đại cá tử (To con, lực lượng), ta cảm giác có lẽ chủ nhân ở dưới mặt đất, mi cảm thấy thế nào? 】
Đại Hoàng cúi đầu quét nhìn Tiểu Tiểu, đối với xưng hô "Đại cá tử" này của Tiểu Tiểu thật có chút im lặng.

Đây là không phải ám chỉ hình thể của mình sao?
Tên này khi khôi phục bản thể rõ ràng còn to lớn hơn mình, lại không biết xấu hỏi gọi mình là "Đại cá tử"?
Đến cùng ai mới là kẻ cao to trong lòng không có điểm số đây hả?
Đại Hoàng cao lãnh liếc xéo Tiểu Tiểu, cố gật gật đầu.

Nó đây là do chủ nhân mất tích, cần bọn chúng trợ giúp mới phản ứng đến Tiểu Tiểu, bằng không mới mặc kệ nó hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy.

Tiểu Tiểu không nhận được câu trả lời cũng không để ý, nó dạo qua một vòng trên mặt đất hoang vu, cuối cùng tìm được một cái lỗ nhỏ.

Lỗ này rất nhỏ, nhìn giống như động vật nhỏ như thằn lằn lưu lại đấy.

Tiểu Tiểu đối với cái lỗ nhỏ kia khoa tay múa chân một thoáng, sau đó thân thể co lại nhỏ thêm một chút, rồi quay đầu nói với Đại Hoàng:
【Đại cá tử này, ta xuống dưới xem một chút, mi chờ ở chỗ này đi.


Sau đó nó hơi ngẩng đầu lên, chiếc đuôi dài nhỏ lắc lắc đầy hưng phấn:【Mi chờ ở đây, ta nhất định đưa chủ nhân an toàn ra đến!】
Đại Hoàng nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không quen nhìn vẻ mặt đắc ý kia của Tiểu Tiểu.

【Nói chắc chắn quá đấy, coi chừng bị vả mặt.

Còn có, tốt nhất mi nên cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng mọi chuyện đơn giản như vậy.


Bọn chúng biết rõ bản lãnh của chú nhân, đối phương có thể im hơi lặng tiếng mang chủ nhân đi, kẻ đó nhất định không phải người đơn giản.

Nó mới không phải lo lắng cho con rắn ngốc nghếch này, chẳng qua bởi vì nó không tiện xuống, lo lắng Tiểu Tiểu bị bắt rồi lại liên lụy chủ nhân!
【Đã biết, đã biết!】
Tiểu Tiểu cũng không quay đầu lại chui vào trong lỗ nhỏ, chỉ để lại một mình Đại Hoàng đứng trong hoang mạc.

Đại Hoàng vây quanh lỗ nhỏ kia hai vòng, chiếc mũi nhẹ nhàng ngửi ngủi nhẹ nhàng trên mặt đất, sau đó đôi cánh khẽ vỗ, bay lên giữa không trung nhìn chung quanh.

Nó cảm thấy nơi khác nhất định có lối ra vào tiến vào bên dưới, chỉ có điều nơi đó kín đáo nên tạm thời chúng không tìm được mà thôi.

Nó cũng không thể đặt tất cả hy vọng vào con rắn kia, vẫn đi chung quanh xem thử có tìm được gì không.

Sau khi Tiểu Tiểu tiến vào bên trong lỗ nhỏ bắt đầu trườn một hồi, sau đó tìm nơi bắt đầu chui xuống.

Ngay từ đầu lớp đất cá kia vẫn còn khá xốp, rất dễ dàng bị Tiểu Tiểu đào ra một lối đi.

Nhưng càng xuống dưới lại càng khó khăn, vốn lớp đất đá rời rạc dần dần bền chặt, tốc độ đào động của Tiểu Tiểu cũng càng ngày càng chậm.

Tiểu Tiểu có chút nóng vội, tiếp tục như vậy, nó phải đào cho đến khi nào đây!
Nó đã cảm giác được liên hệ giữa mình và chủ nhân càng ngày càng mãnh liệt rồi!
Chủ nhân của nó còn ở bên dưới chờ nó nghĩ cách cứu viện đây này! truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Tiểu Tiểu lại đào xuống một hồi, đột nhiên phía trước trống không, cả thân thể nó lập tức rơi xuống dưới!
Tiểu Tiểu lăn một vòng trên mặt đất mới một lần nữa đứng thẳng thân thể lên, lúc này, nó phát hiện vị trí mình đang đứng là trong động của một loại động vật nào đó.

Cái đầu nhỏ chuyển vài vòng, Tiểu Tiểu phát hiện phía trước nó có một động vật nhỏ đang nghiến răng lạnh run run.

Nhìn có vẻ giống chuột, nhưng lỗ tai vừa ngắn vừa tròn, đầu mắt to cũng lớn, thân hình còn ngắn hơn chuột bình thường một chút, lông cũng mượt mà hơn, chiếc đuôi dài nhỏ.

Lúc này tiểu gia hỏa này nhìn thấy Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, cả thân thể co lại cùng một chỗ, bị dọa không nhẹ.

Tuy bây giờ Tiểu Tiểu nhìn rất nhỏ, dường như không tạo thành bất cứ tổn thương nào cho nó, nhưng dựa vào hơi thở dị thú đẳng cấp cao đã nói rõ với nó, con rắn nhỏ trước mắt này cũng không phải một ít loài rắn bình thường mà nó gặp trong hoang mạc trước kia!
Hu hu hu, đang ngủ ngon lành trong nhà mà, làm sao đột nhiên lại rơi xuống một tên đáng sợ như vậy chứ!
Còn để chuột sống nữa hay không!
Chuột chũi rất muốn chạy trốn, nhưng hơi thở Tiểu Tiểu thuộc về dị thú đẳng cấp cao đã ép nó thở không nổi, chỉ có thể trốn trong góc phát run.

Tiểu Tiểu nhìn thấy tiểu chuột chũi này, trong nháy mắt đó hiển hiện trong đầu nó không phải tiểu chuột chũi này nhìn có vẻ ăn ngon đấy, mà —— có chuột đào động giúp rồi đây!
Tiểu Tiểu rất vui mừng, nó dùng chiếc đuôi cuốn tiểu chuột chũi qua, bắt đầu uy hiếp chuột nhỏ đào động cho nó.

Tiểu chuột chũi này rõ ràng cũng là một chuột chũi biến dị, móng vuốt dài hơn chuột chũi bình thường một chút, cũng cứng rắn hơn.

Chỉ có điều đẳng cấp quá thấp, nhìn có vẻ nhát gan vô cùng.

Dưới sự bức bách của Tiểu Tiểu, tiểu chuột chũi cực kỳ nhanh múa động móng vuốt của mình, rất nhanh đã đào ra một lối đi hướng xuống.

Tiểu Tiểu cảm thấy mình quả thật thông minh quá, cứ như vậy mà xem, nó rất nhanh có thể tìm được chủ nhân!
Đại Hoàng cùng Tiểu Tiểu không biết là, vào lúc bọn chúng vừa đáp xuống đất, đã bị trí não tinh hạm Liliane phát hiện.

Chương 744: Kiểm tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui