Thư ký Lý chậm rãi đi trở về chỗ ở của chính mình, trên đường đi dường như nghe không ít người xì xào bàn tán ở sau lưng hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng có chút quái dị.
Chậc, chỉ một buổi sáng, hắn bị căn cứ trưởng quát lớn, hơn nữa không thông báo cho hắn có mặt ở hội nghị về sự kiện sở nghiên cứu lần này, chuyện này đã bị truyền ra và mọi người đều biết rồi hả? Cho nên đây là muốn bỏ đá xuống giếng sao?
A, thực cho rằng hắn chỉ dựa vào căn cứ trưởng leo lên? Thật sự ngu xuẩn.
Thu ký Lý là trợ thủ đắc lực của căn cứ trưởng, chỗ ở của hắn không khác biệt lắm nằm ở vị trí tốt nhất ở khu trung ương, nhưng chỉ là một tòa lầu nhỏ có ban tằng, hắn ở gian ngoài của tầng hai.
Người ngụ ở chỗ này cũng không nhiều, vào thời điểm này trên cơ bản cũng đều không ở nhà.
Thư ký Lý mở cửa phòng vào nhà, sau đó khóa cửa kỹ, đồng thời đóng lại tất cả cửa sổ, cũng kéo bức màn lại.
Cả gian phòng lập tức rơi vào tối đén, hắn không có mở đèn, đợi đến lúc đôi mắt thích ứng hoàn cảnh lờ mờ, thư ký Lý đi vào phòng ngủ, ngồi chồm hỗm ở bên giường, từ dưới giường kéo ra một cái rương lớn màu đen.
Mở ra mật mã khóa, lấy từ bên trong một máy truyền tin vệ tinh nguyên vẹn.
Hắn mở máy truyền tin sau khi thông suốt rồi, hắn nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu ngồi một bên chờ đợi.
Rất nhanh, đã đến giờ hẹn rồi, thư ký Lý cầm lấy máy truyền tin thuần thục nhấn mấy con số liên tiếp, không đến một phút đồng hồ, đã có người tiếp nhận.
"Gần đây như thế nào rồi?" bên kia máy truyền tin vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn.
"Hiện tại xảy ra chút chuyện?" Thư ký Lý nhỏ giọng trả lời.
"Chuyện gì?" Tiếng nói đối diện hơi có chút không vui.
Thư ký Lý kể lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh chuyện ngày hôm nay một lần.
Sau đó vội vàng để máy liên lạc ra xa một chút, quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói nổi giận đùng đùng.
"Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Trước khi không phải cậu nói sở trưởng Kim đã
có phát hiện mới, có lẽ sẽ có đột phá rất lớn hay sao?! Hiện tại cậu nói với tôi ông ấy đã chết?"
Thư ký Lý đợi bên kia phát tiết xong hết mới cầm máy tiến đến bên miệng nói ra: "Đây là ngoài ý muốn! Sở trưởng Kim bắt cháu gái của tên họ Tề điên kia, bị hắn dẫn người xông vào.
Nhưng cụ thể sở trưởng Kim chết như thế nào vẫn còn điều tra, không có kết luận chính xác.
"
"Tên kia ở đây còn có cháu gái? Sao tôi chưa từng nghe nói qua?"
"Không rõ lắm, cụ thể tình huống như thế nào còn cần điều tra.
"
"Phế vật, cái gì cũng không biết, cần cậu để làm cái gì hả?!"
Thư ký Lý liếc mắt, không có lên tiếng.
Một lát sau, giọng nói kia một lần nữa hỏi: "Thế tài liệu nghiên cứu của sở trưởng Kim thế nào rồi? Có thu lại được hay không?"
Thư ký Lý nuốt một ngụm nước bọt, hắn vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, chính là không muốn nói cho đối phương biết, hiện tại đối phương đã đặt câu hỏi, hắn chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà nói ra sự thật, sau đó nhanh chóng cầm máy liên lạc ra xa.
Ngoài ý muốn chính là, bên kia cũng không lập tức truyền đến giọng nói nổi trận lôi đình như trong dự liệu, chỉ nghe tiếng thở ồ ồ, dường như đang cố gắng đè nén lửa giận của chính mình.
Qua trong chốc lát, đối phương mới nghiến răng nghiến lợi hỏi thăm: "Cho nên nói như vậy tất cả tư liệu cũng bị mất? Còn không biết ai làm hay sao? Nghiên cứu lâu như vậy đều uổng phí rồi hả? Cậu không điều tra camera giám sát sao?!"
Như thế nào không có tra, thế nhưng chỉ có thể nhìn đến một mảnh bông tuyết ah, nhân viên kỹ thuật làm sao cũng không khôi phục được, hắn cũng rất tuyệt vọng mà.
"Nhưng tôi vẫn còn suy đoán này.
" Thư ký Lý vội vàng nói ra suy đoán của mình.
Kết quả bên kia cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Lý Thành, cậu đem tôi thành khỉ để đùa nghịch hả? Cậu nói tất cả đều do một cô bé con làm ra?"
"Không đúng không đúng, tôi nói cô bé này có lẽ có chỗ đặc thù, lúc ấy sở trưởng Kim đã nói phát hiện trọng đại sau đó đã bắt cô bé, cho nên tôi mới đoán cô bé chính là phát hiện trọng đại gì đấy.
Chính yếu nhất chính là lúc ấy toàn bộ sở nghiên cứu đều bị tổn thất duy chỉ có mình cô bé này sống sót.
"
Bên kia không có lên tiếng, dường như đang suy nghĩ lời hắn nói, nửa ngày mới lên tiếng: "Vậy cậu nên điều tra kỹ cô bé này cho tôi! Mặc kệ có bí mật gì đều phải moi ra cho tôi!"
Thư ký Lý nói xông lời cam đoan mới cúp máy, đồng thời dựng thẳng ngón giữa với máy truyền tin, bà nội nó, hắn biết sẽ như thế này mà.
Bởi vậy hắn cũng không dám nói cho đối phương biết khả năng mình đã bị căn cứ trưởng hoài nghi, nói không chừng hắn trực tiếp vứt bỏ hắn luôn.
Hiện tại, hắn nên làm cái gì bây giờ!
————
Cả nhà Ôn Dao giữa trưa ăn cơm ở quân đội, quả nhiên coi như đại lão quân đội cũng không ăn ngon như bọn họ, điểm sáng duy nhất chính là có thịt thú biện dị làm đồ ăn.
Ăn cơm quân đội xong, đã có một đám người đặc biệt kéo đến, bọn họ là đoàn an ủi căn cứ trưởng đặc biệt phái đến, muốn xem tình huống của Ôn Dao.
Nhưng bọn hắn không nhìn thấy Ôn Dao, cuối cùng để lại quà an ủi căn cứ trưởng đưa đến rồi bị Tề Cảnh Huy đuổi đi.
Bởi vì "bị thương" cần "tĩnh dưỡng", cũng vì phòng ngừa có người quấy rầy, Ôn Dao bị ở lại quân đội, ở lại cùng cô còn có Ôn Minh cùng với Tiểu Tiểu.
Cũng không biết cuối cùng Ôn Trác nói với Hạ Uyển cái gì, sau đó Hạ Uyển không túm lấy không buông chuyện lần này của Ôn Dao nữa, chỉ dặn dò Ôn Minh phải giám sát cô huấn luyện thể năng, không thể thả lỏng chậm trễ.
Sau đó cùng với Ôn Trác đi về, Lạc Ngữ Điệp cùng Mạn Mạn vẫn còn đang ở nhà chờ đấy.
Tuy Ôn Dao bị yêu cầu không thể ra khỏi quân đội, nhưng Tề Cảnh Huy vẫn biểu thị trong bộ quân khu tuyệt đối không có vấn đề, có thể tùy tiện đi dạo.
Cho nên buổi chiều Ôn Dao liền nhân cơ hội mang theo Bạch Tiểu Tiểu lắc lư bốn phía trong bộ quân khu, trên đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt.
Cô bé mảnh mai nhỏ bé cùng với con rắn biến dị cực kỳ lớn, tổ hợp đối lập này lại manh không tưởng dẫn đến rất nhiều ánh mắt binh sĩ âm thầm quan sát.
"Nhìn cái gì đấy? Tròng mắt nguyên một đám nhanh mở to ra cho ông, đàng hoàng tập luyện cho ông! Không làm thì ném ra ngoài cho Zombie ăn!"
Tề Cảnh Huy dẫn theo Ôn Minh đi về phía này lớn tiếng quát lớn.
Tất cả binh sĩ giật mình một cái, lập tức khôi phục bộ dạng trước đó, nguyên một đám nhìn không chớp mắt chăm chú huấn luyện.
"Dao Dao, có phải nhàm chán quá hay không, đi, bác dẫn con đi chơi vui vẻ!"
Đối mặt Ôn Dao, giọng điệu Tề Cảnh Huy dịu dàng, mặt mũi kia tràn đầy tươi cười làm chấn kinh không ít người.
Tề Cảnh Huy vung tay lên, đằng sau có một chiếc xe quân đội chạy ra, xem dáng vẻ chuẩn bị lái xe dẫn theo Ôn Dao đi dạo khắp bộ quân đội một lần.
Cái này vừa vặn đúng ý Ôn Dao, ngắn ngủn trong một buổi chiều Ôn Dao đã đi quan sát toàn bộ quân đội một trận.
Toàn bộ khu Duy Hòa vô cùng lớn, có quan binh rất nhiều, hơn nữa trong bộ đội tỷ lệ xuất hiện dị năng giả cao hơn so với người bình thường.
Trong quân khu vật tư còn không ít, nhưng so với nhân số khổng lồ thì không coi vào đâu, đặc biệt đạn dược dự trữ quả thật không còn nhiều lắm rồi.
Những thứ khác ngược lại cũng không có phát hiện gì đặc biệt.
Tề Cảnh Huy còn không biết mình chỉ mang người ta đi lượn một vòng ngắm phong cảnh, thế mà tin tức cơ bản quân đội của mình đã bị mò ra gần hết rồi.
Hắn làm công tác chuẩn bị, cuối cùng mới nói ra: "Dao Dao à, bác bàn bạc với con một chuyện! "
Ôn Dao quay đầu lẳng lặng nhìn hắn.
"Có thể cho bác mượn sử dụng Tiểu Tiểu nhà các người? Đương nhiên, không phải cái khác, chỉ là muốn cho nó so chiêu cùng với! những thằng ranh con kia trong quân đội.
"
Tề Cảnh Huy cảm thán nói: "Thế giới này biến hóa càng lúc càng lớn, lại không có chừa cho chúng ta bao nhiêu thời gian chuẩn bị.
Tuy trước mắt chủ yếu chúng ta chiến đấu cùng Zombie, nhưng cũng không thể xem nhẹ những thú biến dị cùng thực vật biến dị kia.
Ngẫm lại trái đất có bao nhiêu động vật, con căn bản tưởng tượng không nổi sau này chúng ta sẽ gặp phải cái gì.
Cơ hội đám ranh con này chiến đấu cùng thú biến dị không nhiều lắm, cho nên lần này có thể cho Tiểu Tiểu các người dạy dỗ cho bọn họ một buổi học được hay không? Miễn cho nguyên một đám tổng cho là mình thiên hạ đệ nhất.
".