Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit : Diệp Thần

Beta : Yến Phi Ly

“Hết sức xin lỗi ông Ngụy, nếu ngài Tống biết ông tới thăm, ngài ấy nhất định sẽ vô cùng vui mừng, nhưng tiếc là hiện tại ngài ấy đang trong giai đoạn mấu chốt thăng cấp dị năng, đã bế quan nhiều ngày, không thể quấy nhiễu, xin ông Ngụy thứ lỗi. Vô cùng cảm ơn ông đã quan tâm, chờ ngài Tống ra ngoài, tôi nhất định sẽ chuyển lời hỏi thăm của ông đầu tiên.”

“Không sao không sao, dị năng của cậu Tống lên cấp nghĩa là thực lực căn cứ Đông Châu sẽ mạnh thêm một bậc, ở thời kì này quả thật là việc đáng mừng, đương nhiên là quan trọng rồi. Chẳng qua chờ khi cậu Tống ra ngôài cần phải báo cho tôi trước tiên đấy, tôi chắc chắn sẽ tự thân đến chúc mừng.”

“Nhất định nhất định, tin chắc ngài Tống cũng sẽ rất chờ mong được gặp ông.”

Một chuỗi mấy lời khách sáo dối trá anh tới tôi đi, người đàn ông đi ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt y nháy mắt thu lại, thần sắc lạnh lùng nghiêm túc nói với người thanh niên phía sau “Tống Nghiễn nếu không phải bị thương quá nặng thì chính là đã biến thành zombie, thông báo với người của cậu hành động đi, nếu không đợi cho tin tức lan ra, lòng người một khi đã tản ra muốn thu lại sẽ tốn không ít công sức đâu.”

“Đây có khi nào là bẫy của Tống Nghiễn hay không?” Thanh niên chần chờ hỏi.

Người đàn ông cười nhạt, ý tứ sâu xa nói “Cho dù là bẫy thật, cũng nhất định phải để hắn tự bẫy mình trước.” Giường lệch người ngủ không yên, đám quân tinh nhuệ của Tống Nghiễn kia khiến y như bị nghẹn ở cổ, một ngày không thu về dưới trướng thì một ngày ăn ngủ bất an.

Trong lúc hai người đang tính kế làm thế nào để nhân cơ hội khó gặp này tóm được người của Tống Nghiễn, thì nhân vật chính bọn họ đang nói đến lại đang chán ghét cau mày xách một con mèo hoa nhỏ muốn ném vào trong bồn tắm lớn.

Trương Duệ Dương sợ tới mức oa oa kêu to, hốt hoảng bám tay bám chân vào cánh tay tráng kiện của Tống Nghiễn như khỉ con “Không… Không thể tắm…” Sau khi nhóc vào được trong khu nhà liền bị Tiêu Thắng nhận ra rồi trực tiếp đưa vào đây, nhìn thấy Tống Nghiễn đang ngồi trước lò sưởi âm tường cầm quyển sách nhàn nhã lật xem, nào biết còn chưa nói được gì liền biến thành cái dạng bây giờ.

Tống Nghiễn đối với tình trạng vệ sinh của tên nhóc mà Lý Mộ Nhiên mang theo này có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng bởi vì sau đó không gặp lại nên hắn nhắm mắt làm ngơ, cũng không có kiên nhẫn xen vào chuyện của người khác. Thế nhưng khi tên nhóc này tự động dâng đến tận cửa, lại còn trưng lên khuôn mặt nhỏ bẩn như mèo, với người có chứng cuồng sạch sẽ như hắn sao có thể nhịn được chứ, cũng không quan tâm mục đích tới đây của thằng bé là gì, trước cứ lột sạch, chuẩn bị mang đi tắm rửa sạch sẽ đã.

Nhận ra lực ôm tay của đứa nhỏ rất khỏe, không dễ gì kéo ra được, hắn không khỏi nhướn mày, không vui hỏi “Bẩn thành như vậy rồi sao lại không thể tắm?”

Trương Duệ Dương luôn luôn nghe lời lần này lại cố chấp vô cùng, sống chết cũng không chịu buông tay, lắp bắp mà giải thích “Sau khi tắm rửa sạch sẽ… sẽ bị… sẽ bị kẻ xấu nấu lên ăn.”

Tống Nghiễn sửng sốt, hơn nữa ngày mới mở miệng “Sau này đi theo chú, như vậy cho dù có sạch sẽ cũng không ai dám ăn cháu.” Lời vừa ra khỏi miệng, ngược lại chính hắn hoảng sợ trước, có điều cũng không hối hận, dù sao với năng lực của hắn muốn bảo vệ một thằng bé chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay.

Nào biết hắn khó có dịp muốn làm chuyện tốt thế mà đứa nhỏ nhà người ta lại không cảm kích, đại khái là bị treo giữa không trung cũng không thoải mái, hoặc là đang nhớ tới Lý Mộ Nhiên, Trương Duệ Dương oa một tiếng khóc lên. Nhóc vốn không phải đứa trẻ hay khóc nhè nhưng chuyện xảy ra hai ngày nay đến người trưởng thành còn không chịu được, huống chi là một thằng bé.

“Chú có đánh cháu đâu, khóc cái gì?” Tống Nghiễn nhíu mày, hơi xấu hổ nhìn về phía bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm, còn đang rối rắm có nên trực tiếp dứt khoát ném vào không.

“Cháu… cháu không muốn ở với chú, cháu muốn ở với dì Mộ Nhiên… cháu muốn đi tìm ba ba… Hu hu… Dì sắp chết rồi…” Đứa nhỏ mơ hồ hơi hiểu được hàm nghĩa của từ chết, cũng bởi vậy đã biết sợ hãi.

“Lý Mộ Nhiên làm sao?” Tống Nghiễn rốt cuộc từ trong lời nói đứt quãng của Trương Duệ Dương bắt được trọng điểm, cũng không so đo mình bị ghét bỏ, buông thằng bé xuống, chấp nhận cho nhóc mặc lại quần áo, đồng thời hỏi.

“Tay anh A Đam bị gãy… huhu… Đều do Dương Dương gây ra… Dì muốn tìm chú chủ nhiệm, nhưng mà không vào được nơi này, cũng không tìm thấy… huhu… Buổi sáng… Buổi sáng rời giường dì không tỉnh lại… anh A Đam cũng vậy…”

Nhìn thằng bé khóc thút thít nước mắt nước mũi như muốn dính hết lại, Tống Nghiễn đau đầu xả nước ấm vắt khô khăn mặt, sau đó dùng sức lau mấy cái lên cái mặt bẩn lem nhem kia, mặc dù nhóc diễn đạt không rõ ràng nhưng từ đôi câu vài lời đại khái hắn cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

“Vân Tắc, đi tìm Long Hạ, bảo cô ấy chờ bên ngoài.” Hắn căn dặn vệ sĩ vẫn luôn theo bên cạnh, chờ người này rời đi mới hỏi Trương Duệ Dương “Vậy cháu vào đây bằng cách nào?” Ngụy Kinh Trì giống như chồn chúc tết gà đến gặp hắn, chuyện trên đường nhặt được nhóc con lạc đường này rồi thuận tiện dẫn tới thì hắn đã biết rõ ràng từ miệng Vân Tắc, trước chỉ lo suy nghĩ tắm rửa cho thằng nhỏ, ép buộc không công nửa ngày, giờ mới nhớ ra còn có vấn đề này.

Trương Duệ Dương thật vất vả giãy ra khỏi cảm giác khó chịu khi để hắn lau mặt cho, nghe nói như thế trên khuôn mặt nhỏ bị khăn lau đến nỗi ửng hồng lộ ra chút vẻ thẹn thùng hiếm có, xấu hổ nửa ngày mới nhỏ giọng trả lời “Cháu… Cháu trèo tường… bức tường cao bên kia ấy… liền vào được.”

Ánh mắt Tống Nghiễn bỗng nhiên trừng to, hồi lâu mới chậc một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui