Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Cuối cùng toàn bộ đoàn xe thành công chạy vào thung lũng trước khi zombie đuổi kịp, một bức tường đất chậm rãi nâng lên ngăn kín lối vào thung lũng, bên ngoài bức tường được bao bọc bởi nước hóa băng, trở nên cứng rắn, bóng loáng, khó mà leo lên. Bởi vì dị năng hệ thổ không thể tự nhiên tạo ra đất, cho nên phía trước bức tường là một cái hố lớn đường kính khoảng 20m sâu hơn 10m. Khi đàn zombie lao tới, lập tức rơi xuống hố như mưa. Cho dù hố bẫy bị lấp đầy thì đám zombie cũng sẽ bị ngăn bên ngoài bức tường cao hơn hai người, dày 50m. Không đợi chúng nó vượt qua bức tường thật dài, chỉ cần đoàn xe rời đi, mùi người nhạt bớt thì chúng cũng sẽ bởi vì mất đi mục tiêu mà quên tiếp tục truy đuổi thôi.

Nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ, sau khi đoàn xe rời đi mười mấy phút đồng hồ, một con zombie nhỏ gầy ngăm đen xuất hiện sát hầm, nó không rơi xuống hố như những zombie khác, thờ ơ với sự chen lấn xô đẩy phía sau mà chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn bức tường đất và băng đối diện. Một lát sau đột nhiên kêu to một tiếng, hai chân khuỵu xuống lấy đà, thân thể nhảy lên cao, bay qua hơn 20m hướng tới tường đất, không ngờ móng vuốt của nó có thể xé nát sắt thép lại trượt khỏi mặt tường, tiếng ma sát chói tai vang lên, nó rơi vào trong hầm, bị vô số zombie ngã xuống đè lên. Mãi lâu sau mới giãy giụa chui ra được, bò lên mặt đất, lần thứ hai nhảy lên…

Khi thức ăn đứng ở trước mặt, zombie luôn có tinh thần bám đuổi không tha vượt xa nhân loại, sau bao nỗ lực nhảy lên – rơi xuống – bị đè diễn ra không biết bao nhiêu lần, mặt băng ngoài tường đất cuối cục cũng vỡ vụn. Móng vuốt sắc bén của zombie đen nhỏ bám chắc vào tường đất, thân thể lơ lửng trong không trung, hai tay thay nhau bám chặt để leo lên, như một con vượn vượt qua tường đất, nhanh chóng đuổi theo đoàn xe.

Đoàn xe dừng lại ngoài thung lũng chỉ một lúc, lục soát hai dãy nhà thưa thớt một lượt, tìm ra vài zombie bị nhốt. Những căn nhà kia có cái là tiệm cơm, tiệm tạp hóa, còn có cửa hàng sửa xe, hiển nhiên là vì phục vụ cho những lái xe ra vào thành phố đi ngang qua mà xây nên. Nhưng kỳ quái là tất cả đều giữ nguyên dáng vẻ như khi tận thế mới xảy ra, trừ một ít bàn ghế bị đụng ngã lăn lóc, những đồ vật có thể dùng, có thể ăn đều chưa bị động đến, cứ như chưa từng có người sống sót đến đây vậy.

Rõ ràng sau nguy hiểm, như mọi khi, Tiêu Thắng để lại mười phút cho người đội dụ zombie, xem bọn họ có cần lấy gì hay không. Bởi vì thức ăn và đồ dùng của người trong đội này kém hơn những đội khác một ít, cho nên chỉ cần có cơ hội, đoàn xe đều sẽ cung cấp cho bọn họ chút tiện lợi. Về phần đoàn xe dĩ nhiên sẽ tìm tiếp tế trên đường, nhưng cũng không quy định phải dọn sạch, địa phương nhỏ như thế này, cơ bản là sẽ không động đến.

“Cháu ra được rồi đấy.” Lái xe nhìn qua kính chiếu hậu quan sát đứa trẻ đang đứng ngồi không yên, đột nhiên nói, cảm thấy tình huống hiện tại coi như an toàn, hẳn là có thể cho nhóc ra hít thở không khí một chút.

Hai mắt Trương Duệ Dương sáng lên, lập tức dạ một tiếng, nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống. Vốn định kêu Ú Ú đi cùng, kết quả phát hiện nó đang ngủ rất ngon, nhóc đành phải bỏ qua.

“Dương Dương, đến bên này!” Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của Ngô Tử Nhiên. Ba đứa nhóc đã xuống xe, đang đứng trước một siêu thị nhỏ đơn sơ. Quỷ Bệnh không ở đây, y không cần cái gì, đương nhiên là cũng lười xuống xe.

Trương Duệ Dương nhìn thấy đám Phó Đam, nhất thời mặt mày hớn hở, xách ba lô trống không vung cái chân nhỏ mà chạy tới.

Ánh mắt người lái xe dõi theo hình bóng bé nhỏ kia, nhìn thấy đám nhỏ đi vào siêu thị đang có mấy kia chiến hữu của mình canh gác mới yên tâm. Nghĩ đến đến lão đại với Lý Mộ Nhiên đến giờ vẫn chưa trở lại, hắn không khỏi nhíu mi nhưng rất nhanh lại thả lỏng. Hắn là tài xế riêng của Tống Nghiễn, sau một thời gian đi chung hoặc nhiều hoặc ít cũng nhìn thấu chút manh mối, đoán được sở dĩ Tống Nghiễn có thể đột nhiên xuất hiện trong đàn zombie đối diện, khẳng định có liên qua đến dị năng của Lý Mộ Nhiên, vì vậy không quá lo lắng nữa.

“Dương Dương, chị Mộ Nhiên đâu?” Ngô Tử Nhiên hỏi Trương Duệ Dương.

“Dì và chú chủ nhiệm đi giết zombie rồi ạ.” Trương Duệ Dương hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa trả lời, sau khi nhìn thấy những bọc ni lông nhỏ hình vuông trang trí hoa xanh xanh, bèn bỏ tay Ngô Tử Nhiên đang cầm tay nhóc ra, chạy huỳnh huỵch tới, kiễng chân với.

Ngô Tử Nhiên theo sau nhóc, sau khi thấy rõ là cái gì, không khỏi kỳ quái hỏi: “Dương Dương, em lấy cái này làm gì, chẳng bằng tìm mấy túi đồ ăn vặt thật ngon đâu.”

“Dì không ở đây, em muốn lấy giúp dì.” Trương Duệ Dương trả lời dõng dạc. Mỗi lần đi ra ngoài, Lý Mộ Nhiên đều mang theo nhóc, cô lấy cái gì đương nhiên nhóc cũng thấy rất rõ ràng, hiện tại Lý Mộ Nhiên không ở đây, nhóc đã cảm thấy mình phải có trách nhiệm lấy về cho dì. Nhưng mấy thứ kia đặt trên giá cao nhất ở tầng hai, vóc dáng nhóc quá nhỏ, hoàn toàn không với tới.

“Ôi, để chị lấy cho.” Ngô Tử Nhiên lộ ra biểu bình đã hiểu, ngăn Trương Duệ Dương chuẩn bị leo lên, giơ tay lên nắm lấy mấy bọc ném vào ba lô.

Mà Phó Đam và Lý Viễn Trác đang đi đến lại không hẹn mà cùng dừng lại, Lý Viễn Trác làm mặt quỷ cười hì hì với Phó Đam, còn cậu chàng thì trừng mắt liếc nhóc một cái, đưa tay xách gói giấy vệ sinh xong liền xoay người đi vơ vét đồ ăn, chẳng qua đôi tay phiếm hồng vẫn trộm lộ ra sự ngượng ngùng của thiếu niên.

“Ôi, bé à, cái này không chơi được đâu.” Một giọng nữ dịu dàng đột ngột truyền vào tai hai đứa nhỏ đang nỗ lực lấy băng vệ sinh cho Lý Mộ Nhiên. Ngô Tử Nhiên không khỏi run tay, trên cánh tay nổi đầy gai ốc vì cái xưng hô bé à. Ngược lại Trương Duệ Dương hoàn toàn không có cảm giác gì, chăm chú mở rộng ba lô chờ chị gái nhỏ để đồ vào.

Ngô Tử Nhiên quay đầu nhìn lại, nhận ra người tới không khỏi trừng mắt nhìn đối phương một cái, mắng: “Bà già xấu xa!” Nói xong, nhanh chóng lôi băng vệ sinh trên giá nhét vào trong ba lô của Dương Dương, rồi không quản mấy bao rơi trên mặt đất, kéo Dương Dương bước đi.

Người nói chuyện là Triệu Như, trên thực tế trong siêu thị nhỏ này ngoài cô ra còn mấy người trong đội dụ zombie nữa. Nếu như là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lý Mộ Nhiên và mấy đứa nhỏ thì sẽ nói đỡ cho Triệu Như vài câu, nhưng hiện tại bọn họ đã hiểu được mấy đứa nhỏ này không phải người có thể trêu chọc. Sở dĩ Triệu như lại đây, một là bởi vì cô cũng muốn lấy mấy gói băng vệ sinh, một phần khác là lo Lý Mộ Nhiên ghi hận mình, biết đâu một ngày nào đó nhét cho mình một cái tội lớn trước mặt ngài Tống, đến lúc đó cho dù cô không chết cũng chỉ sợ sẽ bị đá khỏi đoàn xe.

Đoàn xe quản lý nghiêm khắc, dù cô muốn đi nói mấy lời cũng không có cơ hội tiếp cận Lý Mộ Nhiên, lúc này thật vất vả gặp được mấy đứa nhỏ thế nên liền nghĩ cách kéo quan hệ với bọn nhỏ trước, đến lúc đó cũng tiện nói chuyện với Lý Mộ Nhiên. Nào biết trẻ con càng mang thù, lần đó một người lớn bốn đứa nhỏ vất vả kiếm đủ phí đi nhờ xe, không nghĩ tới sau khi lên xe sau lại lọt vào vòng vây của một đám người trưởng thành, người khởi xướng lại chính là Triệu Như. Một màn kia, đừng nói là mấy đứa lớn kể cả Trương Duệ Dương vẫn còn nhớ rõ.

Bị bỏ lơ như thế, Triệu Như dù quen giả dối vẫn không khỏi đỏ mặt, cố tình lúc này Trương Duệ Dương còn quay đầu, nói thêm một câu: “Cô bắt nạt dì, cô là đồ xấu xa!”

Chú ý tới tình huống bên này, Phó Đam và Lý Viễn Trác cũng sầm mặt đi tới, trực tiếp mang hai đứa nhỏ rời khỏi siêu thị.

Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Như lúc đỏ lúc trắng, hết xanh rồi lại xám như đang xem tiết mục biến hình vô cùng đặc sắc, cho dù trong lòng chửi bới mấy đứa nhỏ và cả Lý Mộ Nhiên, cô cũng không có can đảm phát ra, chỉ có thể tự mình nhịn đến mức nội thương.

Tiếng cười khanh khách như gà đẻ trứng vang lên, là người phụ nữ đã từng cười nhạo Lý Mộ Nhiên, thấy Triệu Như nén giận, cô ta không chỉ không đồng tình ngược lại còn cười đến vui sướng, không quên cho thêm một đạp: “Trẻ nhỏ nói chuyện thẳng thắn. Nên chị bảo em này tiểu Triệu à, em vừa đẹp người vừa lương thiện lại dịu dàng hào phóng, đừng so đo với mấy đứa nhỏ đấy nhé.” Mấy lời này chẳng lời nào là không có ý lấy lòng đám Lý Mộ Nhiên, về phần làm sao để người nên biết nghe được, cô nói lớn như vậy, còn cần lo lắng sao.

Triệu Như nhìn thoáng qua cô ta, đột nhiên cười lớn, “Nghe chị nói kìa, sao thế được đâu ạ. Chỉ tiếc tấm lòng này của dì Vưu sợ là không ai cảm kích đâu.” Nói xong, uốn éo thắt lưng liền đi ra ngoài, cái gì cũng không lấy.

Nhìn thấy Tiền Tam đi từ bên cạnh tới đây nhặt băng vệ sinh trên mặt đất rồi vội vàng đuổi theo Triệu Như, người phụ nữ họ Vưu giậm chân một phát, oán hận mắng: “Đồ hồ ly tinh!”

“Tiểu Như! Tiểu Như! Em đừng giận, chờ anh tìm được cơ hội, nhất định giúp em dạy dỗ… mấy nhóc con không biết điều kia.” Tiền Tam đuổi theo Triệu Như, vừa nhét băng vệ sinh vào bọc của cô vừa nhìn xung quanh, xác định không ai có thể nghe được mới hạ giọng nói nửa câu còn lại.

“Anh đừng gây chuyện linh tinh đấy.” Triệu Như cảnh cáo trừng mắt liếc hắn một cái, chán ghét móc bao băng vệ sinh ra ném xuống đất, nhưng ngẫm lại thấy không đúng, vì thế lại nhẫn nhịn, nói: “Anh Tam, hiện tại em hơi phiền lòng nên muốn ở một mình.” Nói xong, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, mới xoay người rời đi.

Tiền Tam gãi đầu, quay người lại trở về siêu thị, hy vọng có thể tìm được thứ tốt lát nữa lên xe khiến Triệu Như vui. Hắn không biết rằng, ngay khi Triệu Như xoay người đi, nụ cười trên mặt liền biến mất, chỉ còn chán ghét. Cô vẫn luôn muốn bám lấy quân nhân trong đoàn, đáng tiếc những người đó giống như những tảng đá vô tình, so với hòa thượng còn hòa thượng hơn, đừng nói động lòng, cho dù đưa đến tận cửa cũng không thèm chớp mắt, nếu không cô cần gì phải đung đưa với tên Tiền Tam vừa vô dụng lại ghê tởm như thế. Cũng chẳng biết Lý Mộ Nhiên đạp phải cái vận cứt chó gì, muốn diện mạo không diện mạo, muốn dáng người không dáng người, gầy như da bọc xương, thế nhưng lại được ngài Tống coi trọng, ông trời quả thực là mù rồi.

Không ai biết, Triệu Như đang tươi cười dịu dàng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng mà mắng tất cả mọi người một lần. Lúc này Trương Duệ Dương ôm một ba lô nhét đầy băng vệ sinh, còn có đồ ăn Phó Đam và Lý Viễn Trác phân cho nhóc trở về xe mình ngồi. Sàn xe rất cao, nhóc cố hết sức ôm đồ lên, không cẩn thận, đồ trong ba lô đổ ra, rơi tung tóe trên sàn xe.

Lái xe quay đầu lại nhìn thấy một đống bao hoa xanh xanh đỏ đỏ, nửa ngày nói không ra lời.

“Chú, cho chú bánh quy này, có nhân ăn ngon lắm.” Thân thể nho nhỏ của Trương Duệ Dương ghé vào chỗ ngồi, vất vả nhặt đồ rơi vãi xung quanh, lúc nhặt được túi bánh quy có nhân còn rất nghĩa khí mà đưa cho lái xe.

Lái xe đang khiếp sợ vội lấy lại tinh thần, đối với hành động hào phóng của nhóc con có vẻ rất ngạc nhiên, nhất thời không đáp lại. Trương Duệ Dương đợi một lát cũng chưa thấy chú lái xe nhận bánh, đang vội mà vẫn phải ngẩng đầu, thấy chú đang nhìn mình chằm chằm, có chút mê mang không hiểu nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: “Mấy cái này cháu lấy cho dì, không cho chú được đâu.” Nói xong, vừa nhét bánh vào ghế trước, vừa nhanh chóng nhặt băng vệ sinh nhét vào trong bao, sau đó ôm chặt ba lô vào trong ngực, như thể sợ bị cướp mất. Nhưng hình như lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, vì thế cố gắng giải thích: “Cháu cũng không dùng đâu ạ, cháu và chú ăn bánh nhé. Cái này giữ cho dì, tất cả đều của dì hết. Nếu không, để lần sau… cháu cũng lấy cho chú nha…”

Gân xanh trên thái dương của lái xe khẽ giật giật, nhanh chóng quay đầu, ánh mắt quét đến gói bánh quy bên cạnh, bất giác vươn tay cầm lấy, cũng không quay đầu lại mà nói tiếng cám ơn.

Trương Duệ Dương nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm mà lớn tiếng trả lời: “Không cần khách sáo đâu ạ!”

Mười phút rất nhanh đã qua, cửa xe đóng lại, đoàn xe lần thứ hai lên đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui