Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

Quả như Nam Thiệu dự đoán lúc nãy, chuyện thương lượng không hề thuận lợi một chút nào, Cục thịt Trần tốn hết nước bọt mà cũng không thể khiến thủ lĩnh của đối gật đầu đồng ý mang bọn họ theo. Có điều dù sao khách sạn này là do nhóm của Trương Dịch xử lý, thực vật biến dị bên cạnh còn chưa héo rũ, người bên kia coi như cũng biết phân phải trái, tuy không chịu giúp đỡ nhưng không ngang ngược đuổi họ đi mà chỉ yêu cầu tất cả nhóm của Trương Dịch đều đi xuống để gặp mặt. Đại để vẫn có tâm lí đề phòng với họ, đây cũng chỉ là điều thường tình.

“Má nó, cùng béo như nhau sao người ta tốt số quá vậy, muốn gái xinh có gái xinh, muốn trai đẹp có trai đẹp!” Đi lên truyền đạt kết quả xong, Cục thịt Trần không quên oán hận một câu.

Trương Dịch nhìn về chỗ Nam Thiệu, hắn hiểu ý nói ngay: “Người đứng đầu đoàn xe là dị năng song hệ, một loại dị năng là hệ thổ, một loại khác trước kia tôi cũng chưa thấy qua nên không xác định được nó là cái gì. Những người này hẳn đều cùng thuộc một đoàn xe, chẳng qua người thức tỉnh phân giới hạn rõ ràng với người thường, người chưa thức tỉnh có địa vị rất thấp, nhìn qua giống như là kẻ hầu.” Hóa ra khi Cục thịt Trần bắt chuyện với đối phương, hắn vẫn trầm mặc không nói mà ở bên quan sát tình huống trong đoàn xe.

“Có 32 người dị năng, nhiều nhất là bốn hệ kim thủy hỏa thổ, không có dị năng nào quá mức đặc biệt. Có 13 người biến dị, còn lại hẳn đều là người thường… Không loại trừ kẻ có dị năng giống Mộ Nhiên thì tôi nhìn không ra.”

“Bọn họ không có súng.” Từ Tịnh bổ sung một câu, cô là người có ánh mắt độc đáo, cách xa nhưng chỉ cần liếc qua là có thể phân biệt ra đối phương có mang súng hay không. Điểm này đối nhóm của họ rất quan trọng, không có súng lại cũng không tới mức đao súng vô dụng như thực vật biến dị thì cho dù là người dị năng, bọn họ cũng có thể liều mạng một phen.

Xác định điểm này xong, cả đám không do dự gì nữa, yêu cầu của đối phương không tính là quá đáng, đổi thành bọn họ cũng sẽ đưa ra đề nghị này thôi, bất kể là lúc nào sẽ không có ai thả lỏng để cho một đám người mà mình không nắm rõ bên cạnh. Thế nên họ nhanh chóng thu dọn, cõng ba lô, cầm vũ khí rồi đi xuống lầu. Bọn họ vừa đi ra liền có người lẻn vào phòng mà họ từng ở nhanh chóng tiến hành điều tra.

Lầu một đã được xử lý sạch sẽ, chỉ để lại một cái ghế sô pha lớn, lúc này trên đó có một gã mập đen nhẫy to như cây cột điện đang ngồi chễm chệ. Mặt mũi tên mập này kỳ thật rất dễ nhìn, chỉ là dáng người quá mức to lớn, thịt mỡ lại nhiều, cộng thêm làn da đen bóng thế cho nên khiến người khác nhìn vào cứ liên tưởng tới tù trưởng của bộ lạc hoang dã nào đó. Nhất là lúc này bên cạnh gã còn vây quanh bởi vài người phụ nữ xinh đẹp, phía sau lưng là một tên vệ sĩ mặt mày lạnh tanh nghiêm nghị. Nếu đem ra so sánh, cùng là người mập mạp nhưng Cục thịt Trần quả thật đáng thương hơn nhiều, không dễ dàng gì y mới tìm được cô gái mà mình thích, người ta lại lấy y làm đá kê chân, khó trách y ghen ăn tức ở với tên kia.

Nhìn thấy nhóm của Trương Dịch đi xuống, gã mập đen nhẫy lướt mắt nhìn họ một lần, vẫn ngồi yên như ngọn núi không đứng dậy, hiển nhiên không để họ vào mắt.

“Các người chỉ có chừng này?” Gã hỏi, giọng điệu vô cùng ngạo mạn.

“Đúng vậy đúng vậy, anh đại xem nè, người bên em ít như vầy, cả đoàn xe lớn của anh mang theo chúng em cũng không trở ngại gì hết đúng không?” Cục thịt Trần cười nịnh nọt, vẫn chưa từ bỏ việc thương lượng với đối phương.

Gã mập kia nhe răng, người đẹp bên cạnh lập tức dâng lên một cái kẹo que, gã cắn rột rột vài miếng liền nhai nát, chỉ để lại phần que ngậm trong khóe miệng, “Bên tao bình thường không mang theo người ngoài. Bên mày có người dị năng không? Biến dị?” Lúc gã đang hỏi, một người đàn ông bước nhanh từ trên lầu xuống dưới, nhỏ giọng nói bên tại gã mấy câu, lập tức thấy gã vung tay lên: “Được rồi, tụi mày về đi, không có việc gì thì đừng đi lung tung, nếu không xảy ra chuyện thì đừng trách.” Gã trực tiếp gạt luôn vấn đề trước đó đi.

Cục thịt Trần còn định lên tiếng tiếp đã bị Thạch Bằng Tam kéo lại, đành phải hậm hực sờ sờ mũi rồi theo người khác về phòng. Khi họ đang bước lên cầu thang, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng mắng giận dữ, theo sau đó là tiếng đồ đạc đổ vỡ, sau một loạt âm thanh ầm ĩ, một bóng dáng cao gầy lủi ra, vội vàng, hoang mang, rối loạn chạy xuống dưới lầu nhưng lại trượt chân trực tiếp lăn xuống. Trương Dịch nhanh tay túm người kia lại rồi kéo lên.

Đợi người nọ đứng vững, mọi người lúc này mới nhìn rõ dung mạo của hắn ta, râu tóc rối tinh, tóc bết bẩn thỉu, mắt một mí, cặp môi dày, cuối mắt đầu mày đều là sắc thái sầu khổ. Hắn hé ra một tiếng ‘cám ơn’ gần như không nghe thấy được rồi tránh khỏi tay Trương Dịch, nhanh chóng chạy đi, một bộ như sợ bị bọn họ liên lụy.

Cục thịt Trần căm giận hừ một tiếng, bất mãn vì đối phương không biết tốt xấu.

Đợi trở về phòng đóng cửa lại, sắc mặt mọi người mới dần trầm tĩnh. Trong phòng có dấu vết bị xê dịch rất nhỏ, bọn họ sớm đã dự đoán được những người đó nhất định sẽ thừa dịp họ ra ngoài để điều tra nơi này, cho nên cũng không ngạc nhiên, càng sẽ không tức giận. Tuy rằng cả nhóm không sợ liều mạng nhưng bình tĩnh mà xem xét, đứng trước trăm người của đối phương thì bọn họ vẫn rơi vào thế yếu, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao họ không thể không xuống gặp thủ lĩnh bên ấy. Mà nếu thực lực của họ không thể thắng được, như vậy nên sòng phẳng đối diện với gã mập kia thì hơn.

Đến lúc này trời đã chuyển tối, bọn họ đem hết những đồ đạc bằng gỗ có thể đốt được trong phòng ra chất thành một đống lửa. Nam Thiệu đi xuống lầu tìm nồi lên, trong nồi múc sẵn một đống tuyết, cuộc sống khuyết thiếu thức ăn, uống ít nước canh ấm cũng tốt hơn nhiều. Bỏ một ít lương khô còn lại vào trong nồi nấu thành món cháo loãng, nêm thêm chút muối miễn cưỡng cũng qua được một đêm.

“Ngày mai chúng ta kiếm ít thực vật biến dị đi.” Sờ sờ bụng, Cục thịt Trần chép chép miệng đề nghị. Một chén cháo lỏng đối với họ thì đừng nói là lấp bụng, dù để lửng bụng vẫn chưa đủ. Nếu còn hi vọng có thể tìm được thức ăn ở nơi khác thì chỉ e chờ đợi cả nhóm chính là cái chết.

“Quyết định vậy đi.” Thạch Bằng Tam hiếm thấy lên tiếng tiếp lời, xem ra anh cũng nhịn không nổi nữa rồi. Từ khi tận thế bắt đầu thì anh ta đã đạt được dị năng, cộng thêm vốn thân thủ khá mạnh nên không phải lo lắng chuyện ăn uống giống như lúc này.

“Ừ, nhưng sợ rằng cần nhờ anh Thạch Tam và A Thiệu đi.” Trương Dịch cười đáp lời, thuận tay đổ một nửa cháo trong bát của mình qua cái bát đã trống không của Nam Thiệu. Động tác của anh quá mức tự nhiên thế cho nên chẳng ai cảm thấy có gì không đúng.

Nam Thiệu sửng sốt, nhìn bát của mình lại có thêm cháo, hốc mắt không hiểu sao lại nóng lên. Trước kia chỉ có hắn tiết kiệm để chia cho người khác, không nghĩ tới có một ngày cũng sẽ có người đối đãi với hắn như vậy. Thế nhưng cảm động thì cảm động, hắn lại không thể yên tâm thoải mái mà ăn được, có điều nếu cứ trả lại thì Trương Dịch nhất định sẽ không nhận, đang do dự thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Tiếng cốc cốc cực nhẹ cực nhẹ như là sợ bị người khác nghe được vậy.

Mấy người nhìn nhau, Thạch Bằng Tam ở gần nhất đứng dậy đi qua mở cửa. Bên ngoài có hai người, một là người đàn ông lúc nãy thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang được Trương Dịch thuận tay cứu, một người khác là cậu thiếu niên tuổi sấp xỉ Bùi Viễn. Trông thấy cửa mở, người đàn ông không tự giác được mà co quắp một chút, rồi sau đó mới lộ ra nụ cười gượng gạo, vai phải khẽ nhúc nhích, muốn nói lại hơi chần chừ. Xuôi theo vai phải của hắn nhìn xuống dưới, Thạch Bằng Tam chú ý tới trên tay kia đang cầm một gói bánh quy và hai túi mì ăn liền.

Thạch Bằng Tam không hiểu được ý đồ của hai người nọ cho nên vẫn không nói chuyện, vì thế người đàn ông kia càng lúng túng hơn, vẻ mặt thậm chí lộ ra quẫn bách, chỉ là ngập ngừng không mở miệng được. Cuối cùng vẫn là thiếu niên đi theo hắn thò tay đẩy hắn tiến lên, cười tủm tỉm chào Thạch Bằng Tam: “Chào chú, cháu có thể đi vào không?”

Thạch Bằng Tam trầm mặc một lát, tránh người ra, vì thế hai người một trước một sau đi vào. Thiếu niên cầm bánh quy và mì ăn liền trong tay người đàn ông đặt lên bàn trà thủy tinh trong phòng, nói: “Lúc nãy nhờ mọi người nên chú của cháu mới không xảy ra chuyện gì, nếu thật sự ngã xuống…” Nói đến đây cậu chỉ cười thật nhẹ, trong mắt mơ hồ toát ra nỗi sợ hãi, “Cháu không biết phải báo đáp thế nào, chút đồ này thật sự cầm đến cũng thấy ngại nhưng mà cháu không dễ dàng gì mới tích cóp được, cô chú đừng ghét bỏ.”

“Việc tiện tay thôi, đừng khách sáo.” Trương Dịch cười nói, tùy tay đẩy nhẹ cái bát của Nam Thiệu, thúc giục hắn nhanh ăn hết. Nam Thiệu mới tiêu hao không ít dị năng, một chén cháo này căn bản chẳng bõ bèn gì, không giống như anh, một hai bữa không ăn cũng chẳng sao.

“Hai chú cháu tới đây có việc gì à?” Ngay sau câu hỏi, anh ra hiệu mời hai người ngồi xuống.

Bàn ghế gỗ linh tinh trong phòng đều đã bị đem đi đốt, căn bản không có chỗ để ngồi, hai người cũng không soi mói, học theo mọi người lấy tấm nệm trên sô pha xuống ngồi ngay cạnh đống lửa.

“Không có gì ạ, nhóm của anh Khâu ăn xong đều ngủ say rồi nên không cần dùng đến tụi cháu. Lúc này cháu có thể tự do, chỉ cần không cãi lộn thì dù không sợ chết mà chạy ra bên ngoài cũng đâu ai quản.” Thiếu niên cười hì hì nói. Cậu tựa hồ rất thích cười, từ khi vừa thấy tới bây giờ nụ cười trên mặt cậu dường như chưa bao giờ tắt.

Thấy cậu như vậy, mọi người ngược lại là cảm thấy yêu thích, dù sao ở ngày tận thế mà muốn nhìn thấy một gương mặt tươi cười hồn nhiên thật sự không dễ dàng, vì thế mọi người cũng thả lỏng trò chuyện với cậu. Biết được tên của cậu là Cao Nhạc, người đàn ông có tính cách trái ngược cậu là Khương Thức, hai người cũng không phải chú cháu ruột, nhưng bởi vì đều là người chưa thức tỉnh, thường xuyên giúp đỡ lần nhau nên quan hệ thân thiết còn hơn cả chú cháu ruột. Đây cũng là lí do vì sao Cao Nhạc đi cùng Khương Thức tới để nói lời cám ơn.

Hóa ra đoàn xe này quả đúng như Trương Dịch nhìn nhận lúc trước, người thức tỉnh và người thường bị phân biệt đối xử phân chia đẳng cấp. Thủ lĩnh đoàn xe chính là cái gã vừa mập vừa đen, tên gã là La Thành, nghe nói cái tên La Thành ấy là sau khi phát đạt thì gã tự sửa, tên cúng cơm của gã hình như được gọi là La Hắc Tử. Gã là ông chủ mỏ than, ban đầu bên người đã mang theo vài vệ sĩ, quả thật trông rất bệ vệ hoành tráng, vận khí tốt lại thức tỉnh dị năng song hệ cho nên liền xây dựng đội ngũ riêng của mình. Người này rất mê bộ phim Tùy Đường Diễn Nghĩa, tự so mình giống như nhân vật Ngân thương lãnh diện tiếu La Thành, có thể thấy được gã thật sự không hề có chút khiêm tốn nào. Gã thu nhận một đám phụ nữ, lại dung túng cấp dưới của mình ức hiếp người thường. La Thành tuyệt đối không tính là một người tốt, nhưng nếu bảo người này xấu xa thì cũng không hẳn, bởi vì bất kể là phụ nữ hay người thường thì đều tự nguyện theo gã chứ không phải bị ép buộc. Trước tình cảnh rất nhiều đội người dị năng không chịu thu nhận người chưa thức tỉnh thì gã không khác nào đã cho người thường một đường sống, cho dù là cách thức và mục đích của gã rất không bình thường.

“Một người dị năng có thể nhận hai đến ba người thường làm đầy tớ?” Trương Dịch kinh ngạc.

“Đúng vậy, kẻ có năng lực càng mạnh thì có thể nhận càng nhiều, có điều cho tới bây giờ thì trừ La lão đại có năm người phụ nữ ra, trong đội người lợi hại nhất cũng chỉ lấy hai người.” Cao Nhạc cười nói, rồi sau đó tươi cười khẽ thay đổi trở nên hơi thần bí, tựa hồ còn có chút sùng bái, cậu hạ giọng: “Trong năm người phụ nữ của La lão đại còn có ba người dị năng đấy, khủng bố chưa?”

“Tiểu Nhạc! Đừng nói lung tung…” Khương Thức nhịn không được lên tiếng muốn ngắt lời thiếu niên để tránh cậu gây họa.

Nào biết Cao Nhạc không thèm để ý xua xua tay: “Chú cứ cẩn thận quá miết vậy, La lão đại là loại người nào chứ, còn lâu mới để ý chuyện này, cháu thấy ông ta còn ước gì chúng ta tuyên dương nhiều thêm nữa ấy!” Đừng nói là ban đầu La Hắc Tử đã là kẻ thích khoe khoang, mà những người đàn ông thông thường có nhiều phụ nữ xinh đẹp đi theo, trong đó lại còn không ít là người dị năng, sợ rằng cũng sẽ đắc ý tự cao tự đại, hận không thể để cho đàn ông khắp thiên hạ đều biết.

Sau đó, Cao Nhạc không để ý tới Khương Thức nữa, quay đầu lại nói với nhóm Trương Dịch: “Hiện giờ khác ngày xưa rồi, người thường như cháu biết giết zombie thế nào, gặp trúng động thực vật biến dị còn không phải là bó tay chịu chết sao? Người dị năng không giống chúng cháu, bọn họ có thể sống qua ngày, giết zombie, giết sinh vật biến dị, cháu mà không có người dị năng bao bọc thì sẽ chẳng đi đâu được hết.” Cho nên dù có phải trở thành người phụ thuộc, phải trở thành người hầu bị sai đến sai đi, hơi không vừa ý còn sẽ bị đánh chửi thì vẫn có rất nhiều người thường cố gắng chen vào đoàn đội có người dị năng. Bởi vì bất kể thế nào, chung quy có người che chở thì xác xuất sinh tồn trong tận thế sẽ cao hơn nhiều.

Nghe thiếu niên cảm thán những lời không tương xứng với tuổi, mọi người ở đây đều không khỏi trầm mặc. Thẳng đến khi cậu hỏi có phải mọi người muốn gia nhập đoàn xe hay không, cậu có thể giúp nghĩ cách thì Trương Dịch mới lên tiếng.

“Tụi chú đang tìm người, không thể ở lại một chỗ lâu được.” Trương Dịch giải thích đơn giản một chút, xem như uyển chuyển từ chối lòng tốt của cậu, sau đó hỏi thăm về Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương.

“Không có ạ.” Cao Nhạc lắc đầu, “Khi tận thế vừa mới bắt đầu thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hai đứa trẻ, sau này mười tuổi trở xuống trên cơ bản đều chẳng thể thấy được nữa.”

Nghe vậy, sau lưng Trương Dịch bốc lên hơi lạnh run người, nhưng anh vẫn cố nén không để mình nghĩ quá nhiều. Lại nghe Cao Nhạc tiếp tục nói: “Chú đừng lo lắng, chờ cháu về sẽ hỏi những người khác xem sao, có lẽ có ai đó nhìn thấy cũng nên.”

Như vậy đương nhiên là tốt nhất. Trương Dịch vội vã cám ơn.

“Chỉ hỏi hộ vài câu ấy mà, cũng đâu phải chuyện gì khó, chú không cần cám ơn đâu. Nếu bảo cháu tìm giúp chú thì cháu nhất định không có cách nào cả.” Cao Nhạc phất phất tay, chẳng hề để ý nói.

Rồi sau lại trò chuyện thêm chốc lát, hai người mới cáo từ. Trương Dịch vốn không muốn nhận đồ của họ, thế nhưng Cao Nhạc lại nói: “Chú và cháu không dựa vào chút đồ này để sống, mỗi bữa đoàn xe đều sẽ phân phát thức ăn. Không biết các chú khó khăn thế này nếu không thì cháu đã tiết kiệm thêm chút rồi mang lại đây rồi. Tạm thời các chú cứ nhận cho qua bữa nay đi, đợi sáng mai cháu lại nghĩ cách kiếm thêm mang qua.” Hiển nhiên cậu đã chú ý đến tình huống gian nan của họ và cũng không có ý định ngó lơ.

Nói đến mức này nếu từ chối nữa thì lại thành làm kiêu. Trương Dịch cũng không tiếp tục khách sáo, nhưng anh vẫn nhất quyết từ chối đề nghị ngày mai hai người kia mang thức ăn tới. Đối với chuyện này, Cao Nhạc ngược lại cũng không nhiều lời, chỉ cười tủm tỉm xua tay rồi kéo Khương Thức cả buổi chẳng nói được câu nào rời đi, cũng không biết là cậu nhóc có ý gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui