Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

Khi đặt chân đến địa phận của Bắc Trần, Lý Mộ Nhiên kích động thiếu chút nữa bật khóc. Rốt cuộc cô sắp có thể nhìn thấy Dương Dương rồi! Tách ra mới chỉ hai tháng nhưng cô lại cảm thấy dài đằng đẵng như thể hai mươi năm vậy. Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, thậm chí ngay cả dị năng giữ mạng mà cô cũng đánh mất, khó trách sẽ có loại cảm giác này.

Qua thời gian lâu như vậy, zombie vốn bị chặn ngoài thung lũng đã tán đi, mấy chục km trên đường cao tốc cùng với quốc lộ dẫn vào làng chỉ có mấy trăm zombie, chúng hoàn toàn không tụ thành đàn mà là phân bố tán loạn. Mặc dù khi xe chạy qua cũng kéo theo không ít đám thây ma ấy nhưng không thể gây ra uy hiếp gì cho bọn họ.

Có điều khi nhìn thấy lối vào thung lũng bị bít kín bởi tường đất và băng đá, phía trước lại là hố sâu cực lớn nhồi đầy zombie, mọi người vẫn nhịn không được chửi thề một tiếng. Mẹ nó, thế này thì sao mà đi qua được!

“Hố này không lấp được đâu, đổ đất vào thì lũ zombie bên trong sẽ trèo lên. Chuyện ấy thì cũng xử lý được nhưng hố to thế này phải mất ít nhất năm ngày thì một mình chú mới lấp nổi.” Chú Trần chép miệng nói. Chú là người dị năng hệ thổ duy nhất trong đội, nếu giờ muốn phá tường lấp hố, dĩ nhiên sẽ do chú xông pha trước tiên.

“Đi đường núi thôi, tôi sẽ mở đường.” Tạ Thu Sanh đưa ra ý kiến. Anh ta là dị năng hệ mộc, mở ra một con đường giữa rừng cây biến dị là chuyện hoàn toàn có thể. Hai bên triền núi chỗ này đều không quá cao, chỉ là bị thực vật biến dị chiếm đóng. Đi qua nơi này tuy rằng có tính nguy hiểm nhất định nhưng tuyệt đối không tốn quá một ngày, dù sao cũng dễ chịu hơn ở lại đây đợi mấy hôm. Dẫu sao hiện tại là tận thế, ai cũng không biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, chậm trễ thêm một ngày sẽ có hơn một phần nguy hiểm, sớm hội họp với đoàn xe thì mới có thể an tâm.

Tất cả mọi người đều hiểu cho nên không ai phản đối, chẳng qua xe không có khả năng chạy qua thế nên vì không làm chậm trễ thời gian, Viên Tấn Thư bị gãy chân cùng với Tần tổ vinh nửa người vô dụng phải cần người cõng. Tần Tổ Vinh còn dễ nói, Viên Tấn Thư lại là kẻ bị người căm chó ghét, không ai bằng lòng cõng gã, cuối cùng vẫn là Kha Trường Phong chấp nhận số phận đưa gã đi.


“Em đi sát sau tôi.” Tống Nghiễn dặn dò Lý Mộ Nhiên. Tình huống hắn ngủ say đã giảm đi nhiều nhưng tính cách của hắn vẫn thường xuyên biến đổi lớn, khát máu và vô cùng quái lạ, tính khí nóng nảy hơn và ham muốn tấn công mạnh bạo hơn. May mà hắn còn có thể miễn cưỡng khống chế được, không ra tay với người của mình, mà những lúc ấy zombie và sinh vật biến dị bên đường liền trở thành đối tượng thảm thương. Mặc kệ tính cách hắn có biến đổi hay không thì cách mà Tống Nghiễn đối xử với Lý Mộ Nhiên vẫn săn sóc như cũ.

Dị năng Vực của Lý Mộ Nhiên cho tới bây giờ cũng không thể khôi phục, trừ việc có thể trinh sát thì năng lực của cô cũng chỉ mạnh hơn hai đứa trẻ một chút, cho nên nghe được lời Tống Nghiễn dặn, cô không hề chần chừ lập tức đứng ở phía sau hắn. Trên thực tế, không chỉ cô mà Võ Thanh Võ Lam, Kha Trường Phong đang cõng Viên Tấn Thư và chú Trần cõng Tần Tổ Vinh đều được vây vào chính giữa. Mọi người bỏ xe, Tạ Thu Sanh đi đầu mở đường, chậm rãi mà ổn định leo lên gò núi.

Trên sườn núi chủ yếu là dây leo biến dị có gai và cây Hóa Cốt. Dây leo biến dị thì chỉ to cỡ ngón tay, mặt trên mọc đầy gai nhọn và lá xanh thẫm đọng sương tuyết, trông có vẻ rất đẹp, so sánh với đám cây cổ thụ hở chút là có thể to lớn che trời trong tận thế quả thực không đáng nhắc tới, ngược lại càng giống như những loài cây của xưa kia khi còn yên bình. Thế nhưng mức độ linh hoạt của chúng lại có thể sánh với tốc độ ánh sáng, vừa có sinh vật kề cận trong phạm vi 10m chúng sẽ nhanh chóng xông lên quấn chặt lấy, đồng thời sinh ra vô số gai nhỏ đâm vào miệng, mũi, tai của kẻ địch để xộc thẳng vào tận óc, lực tấn công khủng bố hơn so với rất nhiều thực vật biến dị tưởng như hung tàn khác.

Cây Hóa Cốt trông giống như cây liễu, chẳng qua chúng không có vỏ không có lá, mà hệt như bộ xương khô trắng hếu, trên các nhánh rũ xuống mọc ra vô số u nhọt to bằng nắm tay trẻ em, một khi bị chúng hấp thụ, máu thịt rất nhanh sẽ tan rã, trở thành một bộ xương khô. Hai loại thực vật biến dị này đều không dễ đối phó, dù sao bọn chúng quấn quýt với nhau, hỗ trợ cho nhau, muốn dẹp ra một con đường hiển nhiên cũng không dễ dàng, hơi không cẩn thận thôi là sẽ bị trúng chiêu. Vì thế, dị năng hệ mộc trong tình huống này lại càng tỏ rõ tầm quan trọng.

Dưới sự chỉ huy của dị năng tới từ Tạ Thu Sanh, dây leo quấn quanh một chỗ bắt đầu thối lui, hiện ra khe hở với cây Hóa Cốt. Một lần Tạ Thu Sanh có thể khống chế trong phạm vi 10m, đương nhiên chuyện này cũng liên quan tới cấp bậc của thực vật, thực vật biến dị càng cao cấp thì càng khó khống chế. Hai loại trước mắt này đối với anh thì chưa tính là quá khó khăn, có điều khi đi qua anh luôn dặn dò mọi người tuyệt đối không được chạm vào chúng nó, cũng không được vấp té chảy máu, thực vật biến dị một khi ngửi được mùi máu tươi sẽ rất khó khống chế.

Cả đám lặng lẽ mà đi, thời gian rất nhanh trôi qua, mắt thấy sắc trời dần chuyển tối, phía trước lại vẫn là đồi núi cùng với rừng cây biến dị bạt ngàn,  trong lòng mọi người đều không khỏi dâng lên một chút lo lắng, đồng thời cũng hơi hối hận. Khi họ đến lối vào thung lũng thì đã là buổi chiều, lúc này ngày ngắn, vài ba tiếng sau trời sẽ tối, bọn họ hẳn là nên đợi đến sáng sớm ngày kế mới xuất phát thì hơn. Chung quy đêm khuya đi lại giữa rừng biến dị um tùm cũng không phải lựa chọn hay.

“Nhanh lên, xuống khỏi sườn núi phía trước chính là quốc lộ rồi.” Lý Mộ Nhiên nhịn không được dùng tinh thần lực tra xét tình huống phía trước. Nào ngờ lúc này cô không để ý, cộng thêm trời nhá nhem tối nên chân đạp lên một tảng đá lỏng lẻo, dưới chân khẽ trượt lăn vào bụi dây leo gai phía dưới, mấy người đi sau cô khẽ la lên, vươn tay nhưng cũng chẳng thể túm kịp.


Không đợi Tạ Thu Sanh đi đầu kịp phản ứng, Tống Nghiễn đã nhảy xuống, hai ba phát tháo bỏ dây leo quấn lên thân thể Lý Mộ Nhiên và đang sắp sửa chui vào mũi và tai cô, động tác của hắn vô cùng thoải mái tựa như đó là dây leo bình thường vậy.

“Ngốc chết em đi!” Hắn trầm mặt mắng, thô lỗ kiểm tra xem xét thân thể Lý Mộ Nhiên, phát hiện trừ trên mặt có vài vết xước thì những nơi khác không có vấn đề gì, hẳn là do cô mặc rất dày, vì thế hắn yên lòng, không nói lời nào đã nâng cô dậy cõng trên lưng.

Động tác của Tống Nghiễn quá nhanh, Lý Mộ Nhiên thậm chí không kịp phản ứng với chuyện mình mới ngã xuống, giật mình rồi lại bối rối, giãy giụa muốn xuống dưới: “Chủ nhiệm, em có thể tự đi mà, em sẽ cẩn thận…” Cô cũng không phải Tiểu Niếp Niếp, lại đâu có té bị thương, sao có thể không biết xấu hổ mà bắt người ta cõng được.

“Ngậm miệng! Không thì buổi tối bắt em làm ấm giường!” Tống Nghiễn lạnh giọng quát, trong giọng nói mang theo nét thô bạo, nhưng câu hắn nói ra lại khiến người ta cạn lời.

Mặt Lý Mộ Nhiên đỏ bừng, chú ý đến bên tai trái và sườn mặt Tống Nghiễn mơ hồ ẩn hiện lớp vảy lân, liền biết người này lại dị biến. Lúc này tốt nhất nên ngoan ngoãn im miệng, không thì cô sẽ càng khó coi hơn thôi. Chỉ là bị cõng ở trước mặt mọi người như tế này thật sự… xấu hổ lắm!

Sau lưng truyền đến tiếng cười sảng khoái của mọi người, tiếp đó liền nghe thấy Diệp Kiên nói: “Anh nói chứ Mộ Nhiên, em sợ cái gì? Tống nhị muốn cõng thì để cho cậu ấy cõng, chẳng lẽ em còn sợ đè chết cậu ấy à?” Ở chung gần hai tháng, mọi người đã thân quen với nhau hơn nhiều, hơn nữa ai trong đội cũng cảm kích Lý Mộ Nhiên, mọi người dù tính tình dễ chịu hay cộc cằn thì đều tương đối thân thiết với cô, ngẫu nhiên cũng sẽ đùa giỡn giống hiện tại.


Lý Mộ Nhiên xấu hổ muốn chết, lời này lại không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể cúi thấp đầu gần như chôn vào lưng Tống Nghiễn, mặt cô nóng bừng đến nỗi có thể ốp trứng. Cô chẳng thể nào phiền não được, bởi vì có những chuyện khi xảy ra người ta chẳng kịp có thời gian để ngẫm nghĩ, nhưng về sau chậm rãi nhớ lại thì sẽ hiểu ra rất nhiều điều. Ngày ấy, kiếm của Viên Tấn Thư quét tới, cô rõ ràng nhìn thấy thân thể Tống Nghiễn tức khắc chuyển dịch nhưng hắn chợt dừng lại, sau đó mới bị chém đứt tay, hết thảy phát sinh quá nhanh nên ban đầu cô không có để ý, sau này mới suy nghĩ cẩn thận lúc ấy nếu như Tống Nghiễn tránh ra, người gặp phải tai ương ấy sẽ là cô. Hắn vì cô mà chấp nhận một kiếm.

Sau này khi bọn họ lập mưu xử lý Viên Tấn Thư thất bại, bị gã đuổi theo, cô thiếu chút nữa liền chết dưới tay gã, nếu như không phải Tống Nghiễn tỉnh lại ngăn cản kịp thời, lúc này chắc cô đã về với đất mẹ rồi. Mặc kệ là trước khi dị biến hay sau khi dị biến, Tống Nghiễn luôn luôn đối tốt với cô. Nhất là sau khi dị biến, tuy rằng hắn luôn nói vài lời không dễ nghe nhưng chẳng hề làm ra chuyện gì quá đáng. Cho dù là vừa rồi, nếu như không phải nhờ hắn, dù cô không chết thì hẳn cũng sẽ bị lột mất một lớp da. Cô cũng đâu phải người không biết phân biệt phải trái, sao có thể vì chuyện này mà giận cho được?

Xấu hổ thì cứ xấu hổ đi, cô nhịn! Cuối cùng, Lý Mộ Nhiên khẽ cắn môi, cố khiến cho bản thân thả lỏng, cố gắng làm ra dáng vẻ bình tĩnh.

May mà không qua bao lâu họ đã ra khỏi rừng cây biến dị, nhìn thấy quốc lộ dưới chân núi.

Mà ngay khoảnh khắc bọn họ đạp lên đường quốc lộ, trong doanh trại của ngôi làng cách đó hơn 20km, Quỷ Bệnh đang dựa tường nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra.

“Bọn họ về rồi!”

Lời này vừa nói ra, trong phòng tĩnh lặng mất một lúc rồi sau đó liền vang lên tiếng hoan hô, rất nhanh tiếng hoan hô đã tràn ra trên đường, cuối cùng vang vọng toàn bộ doanh trại. Ngay sau đó là tiếng động cơ ô tô inh ỏi, một đoàn xe việt dã quân đội gào thét ào ra khỏi doanh trại, hướng về phía Tống Nghiễn.

“Ú Ú, chúng ta đi đón dì nào!” Trong thanh âm hỗn loạn, một bóng dáng bé nhỏ nhanh chóng bò ra khỏi phòng, bò lên trên lưng một con côn trùng biến dị đen tuyền to hơn cả nghé con.


Đợi khi đám nhóc Phó Đam đuổi theo thì côn trùng biến dị đã chở cậu nhóc bay đến giữa không trung, không tính là cao nhưng tốc độ lại cực nhanh, vút qua như một cơn gió đuổi theo đoàn xe rồi lại bỏ tất cả sau mông, rước lấy không ít tiếng quát mắng vừa bực mình vừa buồn cười và cả tiếng kêu gọi lo lắng nữa.

Bay thẳng nên giảm bớt đi không ít đường vòng, rất nhanh Trương Duệ Dương liền nhìn thấy một đám người đang đi bộ trên quốc lộ. Mắt cậu nhóc rất tốt, xa xa liền phát hiện Lý Mộ Nhiên trong đó, không khỏi hào hứng dùng sức vẫy vẫy bàn tay nhỏ: “Dì ơi! Dì Mộ Nhiên ơi!”

Người nghe thấy tiếng gọi đầu tiên là Tống Nghiễn, hoặc là nói ngay khi Ú Ú xuất hiện trong tầm mắt, hắn liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn qua, mang theo hưng phấn khó tả và mùi máu tươi nồng đậm.

Sau một lúc Lý Mộ Nhiên mới nghe được, đợi thấy rõ là tình cảnh như thế nào thì chẳng vui mừng nổi nữa, ngược lại hồn thiếu chút nữa lìa khỏi xác: “Dương Dương, con đừng lộn xộn…”

Không ngờ cô nói còn chưa xong, Ú Ú sắp bay tới gần lại như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, hiếm thấy mà thét lên một tiếng, quay đầu liền chạy, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc đến, cứ như là có quỷ đang dí mông nó vậy, chớp mắt liền biến mất không còn dấu vết.

Một màn này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến, Lý Mộ Nhiên vẫn mở miệng, trợn mắt há mồm, thẳng đến khi hít trúng cơn gió lạnh mới phản ứng lại, cuống quá vội vã chạy đuổi theo. Đáng tiếc ngay cả xe đều thua xa Ú Ú thì huống chi là người, căn bản là cô chẳng thể tìm được chút dấu vết nào của nó..

Trong mắt Tống Nghiễn chợt lóe tia sáng lạ, lẩm bẩm tự nói: “Cũng thông minh đấy.” Rồi sau đó không nhanh không chậm đi theo sau.

Người khác thì hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là không hề nghĩ đến sẽ có nghi thức chào mừng đặc sắc như vậy. Niếp Niếp ghé vào trong ngực chú Trần y y nha nha mấy tiếng, hai tay nắm lại một chỗ ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt bé tròn xoe, đầy mặt mơ hồ chẳng hiểu trên trời là thứ gì, hoặc là vì sao anh trai nhỏ có thể bay trên đó. Về phần Võ Thanh thì lại đầy hâm mộ, đồng thời cũng hơi yên lòng. Bên này cũng có trẻ con, mai này cậu và em gái hẳn sẽ không quá khổ sở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận