Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

Xuất phát từ cẩn thận cùng với sự bất an khó hiểu, mấy người tỉ mỉ lục soát bên ngoài siêu thị nhỏ một lần, xác định đã rất lâu không ai đến thăm chỗ này mới miễn cưỡng yên tâm. Chỉ là cửa siêu thị đều là mặt kính, Nguyễn Phong muốn phủ kín toàn bộ sẽ tương đối vất vả, cho nên bọn họ khóa chặt cửa bên trong xong bèn lấy thứ mình cần rồi lui về nhà kho. Còn cửa cuốn thì cũng không dám hạ xuống vào lúc này để tránh gây ra âm thanh quá lớn rước lấy phiền phức.

Vì lý do an toàn, cửa kho cũng dùng tường đất đóng kín, chỉ chừa ít lỗ thủng thông khí. Sau đó cả đám đối mặt với một đống vật tư lớn ngẩn ra nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, gần như là đều cùng lúc đưa tay cầm lấy mì sợi.

Bếp gas trong quán mì còn có thể dùng được, dùng nước khoáng nấu gần mười cân mì sợi, bỏ thêm hai hộp thịt hộp cùng với mấy gói rau cải muối ớt, sáu người hùng hổ ăn sạch sành sanh, cái dạ dày trống rỗng đã lâu rốt cục được nếm trải cảm giác ấm áp no đủ.

“Nếu như có thể đem những thứ đồ này về, kết hợp với thực vật biến dị thì sẽ đủ cho chúng ta ăn một thời gian rất lâu.” Lưu Hạ xé khăn giấy lau miệng rồi nói.

“Lấy được bao nhiêu thì lấy thôi.” Lư Quân liếc Lưu Hạ một cái, nói tiếp: “Chưa bàn đến chuyện có tìm được xe hay không, dù có xe có xăng và cửa không có zombie, vậy chúng ta lái ra ngoài thế nào?” Vào được đây đã tốn sáu, bảy tiếng, muốn mở một con đường đủ cho xe đi lại, chỉ với mấy người bọn họ thì không biết phải làm đến ngày tháng năm nào.

“Ngày mai chúng ta mang chút đồ trở lại trước. Nếu không có vấn đề gì, để mọi người ăn no đã, sau đó tất cả cùng đi đến ngoại ô, trừ mấy đứa nhỏ chậm chạp yếu sức, những người khác đều vào khuân đồ.” Kiều Dũng liếm môi, định sờ râu mép theo thói quen, mà tay hắn nhấc đến một nửa lại hạ xuống. Râu mép của Kiều Dũng lâu rồi không có thời gian tu sửa, đã rối như tơ vò, mỗi khi đụng tới hắn đều cảm thấy sốt ruột. “Hiện tại sắp xếp trình tự gác đêm đi, một người gác đêm, những người khác dành thời gian nghỉ ngơi.”

Đối với lời hắn nói, mọi người không có dị nghị gì, dù sao cả đội dời điểm đóng quân đến ngoại ô, bọn họ có thể đi ít hơn 10 km vận chuyển đồ, tiết kiệm được không ít thời gian, điều này rất quan trọng với những người chuyển đồ đi bằng hai chân như bọn họ. Hơn nữa bên ngoài có nhiều xe cộ, hẳn là vẫn còn xe có thể khởi động, nếu tìm được xăng, không chừng họ còn có thể lấy thêm nhiều lương thực hơn.

Người đầu tiên gác đêm là Trần Trường Xuân, anh là biến dị sức mạnh, chủ yếu dùng để khiêng đồ, một đường đến đây gần như không cần làm gì, cũng không cần khôi phục, cho nên xếp anh gác đầu tiên là hợp lí nhất. Sau đó là Lưu Hạ, Kiều Dũng, Nguyễn Phong, cuối cùng mới là A Thanh và Lư Quân. Vị trí giữa đương nhiên là không tốt nhất, ngủ một nửa phải dậy, Kiều Dũng tự mình nhận, còn Nguyễn Phong thì bởi vì nửa đêm nhất định phải gia cố phòng ngự, không thể không sắp xếp tại thứ tự này. Bởi vì một người chỉ cần trông coi một giờ, cho nên nếu không có vấn đề gì xảy ra, trên căn bản ai cũng có thể được nghỉ ngơi đầy đủ để khôi phục.


Khi mấy người lấy ga giường mỏng manh chuẩn bị trùm lên ngủ, Nguyễn Phong đột nhiên đứng dậy, đi đến chỗ những thùng hàng sắp xếp chỉnh tề tìm ra thùng kẹo, xé mở, lấy chút kẹo và socola để vào trong túi. Thấy anh làm như vậy, trong lòng mấy người khác hơi dao động, cũng lấy không ít bỏ vào trong túi, cả Kiều Dũng cũng không ngoại lệ. Thực ra không phải họ muốn giấu làm của riêng, chỉ là vì cảm giác bất an không nói thành lời, có lẽ do lúc trước hốt hoảng chạy khỏi huyện Dung Hà lại phát hiện trên người chẳng có cái gì, cảm thấy trống trải và lo âu, hoặc là một loại hành vi tìm kiếm bảo đảm theo bản năng.

Giường nhỏ chỉ có thể nằm một người, cho nên để lại cho Lư Quân có thể ngủ một giấc đến cuối cùng, những người khác đều trải giấy lên mặt đất, chuẩn bị trải qua mấy tiếng như vậy.

Vì giảm thiểu khả năng bị phát hiện, sau khi mọi người ngủ, cây nến dùng để chiếu sáng cũng đã tắt. Trần Trường Xuân ngồi một mình trong bóng tối, cho dù không nhìn thấy gì, mắt anh vẫn trợn to cảnh giác nghe động tĩnh xung quanh. Nhưng mãi đến khi Lưu Hạ dậy đổi ca với anh thì cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào.

Nhưng anh không biết, vào lúc mọi người đang nấu mì, hoặc nên nói là từ khi bọn họ ra khỏi rừng biến dị thì cả nhóm đã bị theo dõi. Những thứ đó bò lên mặt tường, trốn trong góc phòng im hơi lặng tiếng qua lại, nghĩ trăm phương ngàn kế dòm ngó vào bên trong, lại không có một ai phát hiện.

Lúc Lưu Hạ gác đêm cũng không có chuyện gì xảy ra, tiếp theo là Kiều Dũng, Nguyễn Phong…

Một đêm trôi qua bình an vô sự, đến khi ánh sáng le lói lọt qua lỗ thủng trên tường đất chiếu vào bên trong, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Tùy tiện ăn chút gì đó rồi khiêng mấy túi gạo, cầm chút bánh quy đồ hộp và dầu muối để chuẩn bị rời đi. Theo suy nghĩ của bọn họ, chỉ cần có thể trở lại nơi cắm trại là có thể chứng minh nơi này coi như an toàn, chờ mọi người ăn uống no đủ thì gọi thêm người đến đây, lấy thêm đồ ăn và xăng xe đi tìm căn cứ, như vậy quãng đường mai sau sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Thế nhưng khi Nguyễn Phong hạ xuống nửa bức tường đất, đưa mắt nhìn ra ngoài  thì anh lại thấy choáng váng.

“Sao vậy?” Kiều Dũng theo phía sau, thấy Nguyễn Phong sững sờ, trong lòng hắn dâng lên cảm giác không ổn, vội nhỏ giọng hỏi.


Nguyễn Phong không nói gì, chỉ nhường vị trí. Kiều Dũng chen lên, đầu duỗi khỏi tường đất, sau đó cũng ngây người.

“Xảy ra chuyện gì?” Những người khác không nhìn thấy, nhưng bởi vì tai có thể nghe được âm thanh zombie hoạt động, cho nên cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ nhỏ giọng dò hỏi. Lưu Hạ thân thiết với Kiều Dũng nhất trực tiếp muốn kéo người ra để tự nhìn tận mắt.

Kiều Dũng vẫn không nhúc nhích, thật lâu sau hắn mới lầm bầm lầu bầu, như là hỏi những người khác: “Tôi nhớ chúng ta đang dừng ở lối vào nội thành đúng không?”

“Ông phí lời à, chúng ta ra khỏi rừng cũng đâu có đi vào trong.” Lưu Hạ cuống lên, tay túm hắn tăng thêm sức, “Mẹ nó ông rốt cuộc nhìn thấy gì, đừng khiến người khác tò mò như thế.”

“Đừng kéo nữa, áo sắp rách rồi.” Kiều Dũng xoay tay vỗ hai lần, không thể vỗ trúng cái tay đáng ghét kia, bất đắc dĩ chỉ có thể tránh ra: “Tự xem đi, rừng biến mất rồi.”

Lưu Hạ rốt cuộc được như mong muốn, vội vã chen qua, nhưng chỉ liếc mắt đã không khỏi thốt lên: “Má nó… Thực vật biến dị đâu rồi?”

Dựa theo trí nhớ của bọn họ, tối hôm qua sau khi bọn họ ra khỏi rừng thực vật biến dị liền vào quán mì. Khoảng cách giữa quán mì và khu rừng chắc chắn không quá 50m, cho dù trong đêm tối làm cho cảm giác bị sai lệch, dù thế cũng trong khoảng 100m mà thôi. Thế nhưng hiện tại liếc mắt một cái nhìn ra ngoài, hai bên đều là đường phố trải dài, cùng với zombie lít nha lít nhít, nào còn bóng dáng khu rừng biến dị kia đâu nữa.

“Mẹ kiếp, có ma à?” Sau khi Nguyễn Phong che tường đất lại lần thứ hai, ngăn cách đám zombie đã bắt đầu chú ý bên này, sáu người ngồi trong trong phòng bếp tối tăm, hết đường xoay xở.


Bên ngoài đều là zombie, dù không chặn cửa quán mì nhưng bọn họ tin rằng, chỉ cần họ vừa lộ diện lập tức sẽ bị vây lại. Trong sáu người, e rằng chỉ có Lưu Hạ với dị năng hệ phong có thể chạy thoát, nhưng vẫn còn một vấn đề, đó chính là phải biết rõ hiện tại bọn họ đang ở đâu.

Chuyện khiến mọi người đau đầu chính là trước đây chưa ai từng đến Trát Phong, không quen thuộc chỗ này, không thể quan sát kiến trúc để phán đoán vị trí.

“Lúc tiến vào chúng ta không rẽ, chỉ cần đi thẳng theo con đường này là có thể ra khỏi thành phố. Còn chuyện thực vật biến dị đã biến đi đâu, chỉ cần chúng ta có thể ra ngoài, ai quan tâm tụi nó có đi đâu làm gì.” Lư Quân tháo mũ xuống, sờ sờ cái đầu trọc.

A Thanh như đang chơi bật lửa, ngón tay vân vê, xuất hiện ngọn lửa lớn chừng hạt đậu, búng một cái, ngọn lửa tắt, lại búng, ngọn lửa xuất hiện, búng, tắt… Anh ta cúi thấp đầu, tựa như đang suy tư điều gì, hoàn toàn không nhận ra động tác này khiến người khác khó chịu.

Bốp! Lư Quân tát một cái vào gáy A Thanh, dọa anh ta suýt nữa nhảy dựng lên.

“Đừng lãng phí dị năng, bảo bối cứu mạng đấy.” Trước khi A Thanh kịp tức giận, Lư Quân đã giành nói trước.

Vì vậy A Thanh bĩu môi, dừng hành vi vô nghĩa lại, anh chỉ nói: “Chúng ta có thể đi ra ngoài không?” Rõ ràng là một câu hỏi, mà vẻ mặt và giọng nói của anh lại làm người nghe cảm thấy đây là một câu trần thuật, một câu trần thuật phủ định.

Nghe vậy, những người khác trở nên trầm mặc. Một lát sau, Kiều Dũng mới lấy lại tinh thần, nói với Nguyễn Phong: “Tiểu Nguyễn, cậu mở ra một cái cửa, chúng ta xem thử tình huống bên ngoài thế nào.” Ngón tay hắn chỉ vào vách tường đối diện cửa chính.

Nguyễn Phong cũng không phí lời, trực tiếp ra tay. Mà mọi người lại thất vọng rất nhanh, bởi ở đó cũng có một con đường, tuy không rộng bằng phía trước nhưng zombie lại không ít hơn.

Thầm thở dài, đến khi Nguyễn Phong bịt lại vách tường, Kiều Dũng mới nhìn về phía Lưu Hạ, “Trứng tôm(*), phải nhờ cậu rồi. Câu đi truyền tin cho đám Triệu Xuân biết chúng ta không bỏ rơi bọn họ. Còn nữa, kêu họ đừng tới cứu chúng ta.” Hiển nhiên hắn đã có quyết định trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi.


(*) Trứng tôm = Hà Tử [xiāzǐ]: ý chỉ Lưu Hạ [liúxià] 

“Nếu tôi ra ngoài sợ là mọi người sẽ bị zombie chặn.” Lưu Hạ cau mày không tán thành.

“Cái này không cần cậu bận tâm, tụi này chưa chết ngay được đâu.” Kiều Dũng xua tay ngăn lại, không cần suy nghĩ nói ngay.

Đối với quyết định của hắn, bốn người còn lại không lên tiếng phản đối, đại khái ai cũng hiểu, với tốc độ của bọn họ, sợ còn không chạy nổi 100m. So với tất cả đều bị nhốt ở đây, chẳng bằng cho một người ra ngoài báo tin trước. Cho nên, sau khi cả nhóm bàn xong, xếp vào túi chút bánh quy và mì ăn liền, đồ ăn nhẹ mà chứa nhiều nhiệt lượng cho Lưu Hạ, giảm thiểu gánh nặng cho anh, tránh làm giảm tốc độ, mà còn có thể thêm chút đồ ăn cho người bên ngoài.

“Cẩn thận nhé. Tôi sẽ trở lại.” Trước khi rời đi, Lưu Hạ liếc nhìn năm người đồng đội, ánh mắt anh dừng trên người Kiều Dũng đã quen biết từ hồi ở Vọng Dương nhiều hơn chốc lát, “Lão kiều…”

Anh như muốn nói gì đó, nhưng sau khi gọi tên đối phương lại quay người, ra hiệu Nguyễn Phong mở vách tường.

Khe hở đủ cho một người lách qua xuất hiện, sau khi Lưu Hạ vừa nhấc đồ đi qua, Nguyễn Phong lập tức che lại tường đất, căn bản không để ý xem Lưu Hạ có thuận lợi hay không, bởi vì zombie đã phát hiện động tĩnh chen chúc về hướng bên này.

“Hi vọng tất cả đều thuận lợi.” Kiều Dũng chưa bao giờ mê tín lại lui vào trong bóng tối, tay nắm chặt, lầm bầm cầu khẩn.

Những người khác đều không lên tiếng, yên lặng nghe tiếng zombie đánh lên tường đất, tường rất rắn chắc, với sức đám zombie sẽ không đập hỏng được trong thời gian ngắn, cho nên bọn họ không quá lo lắng.

Rầm! Tiếng thủy tinh vỡ vang lên khiến A Thanh đang cúi đầu không khỏi giật mình. Mà đây là chuyện trong dự đoán, trừ anh ta ra, bốn người khác đều không phản ứng gì nhiều, kể cả A Thanh cũng không tính là hoảng sợ, chỉ là thấy hơi chán nản mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận