Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

Beta: Minh Lan

“Đừng lãng phí sức lực.” Trương Dịch biết trong lòng Nam Thiệu chất chứa tức giận cần phát tiết, thế nhưng cũng không thể không lên tiếng nhắc nhở, bằng không chờ hắn dùng hết sức lực thì sẽ phiền toái lớn.

Nam Thiệu không lên tiếng trả lời nhưng hắn rõ ràng nghe lời anh, lần sau khi ra tay liền giảm bớt rất nhiều, ánh mắt bình tĩnh tới cực điểm, đao trên tay chuyên chọn bổ vào chỗ khớp xương khuỷu tay. Chỉ là bởi vì mặt zombie cơ hồ dán trên cửa sắt, đao không thể chém ngang nên không có biện pháp chặt đầu, cuối cùng vẫn là chém từ trên xuống. Cũng bởi vì hắn thức tỉnh dị năng cộng thêm hai ngày tu luyện, sức mạnh tăng tiến mới có thể làm được như vậy, đổi thành Trương Dịch, muốn một đao mà bổ đôi hộp sọ cứng rắn thì đó căn bản là điều không có khả năng làm được. Dù là như thế, sau khi giết sáu zombie, hắn cũng nương tay lui trở về.

Trước cửa sắt chất chồng sáu thi thể, bị bầy zombie phía sau ùa đến giẫm đạp mà bị đá qua một bên. Lý Mộ Nhiên cầm cuốc chim của mình đi tới đi lui ở cạnh cửa, vừa muốn xuống tay lại đột nhiên phát hiện khe hở cửa sắt quá nhỏ, cái cuốc căn bản không thể xuyên qua. Rơi vào đường cùng, cô đành lui về.

“Anh Dịch, nếu mang gậy sắt của anh theo thì hay rồi.” Cô cầm lấy khảm đao, than thở.

Việc này ai cũng chẳng thể dự đoán được, cô cũng chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi. Cầm khảm đao đi đến cạnh cửa, sau đó học theo Nam Thiệu trước tiên chém đứt cánh tay mà zombie vươn ra, sau đó mới bổ về phía đầu. Chỉ là sức lực của cô ngay cả so với Trương Dịch cũng không bằng, hơn nữa có khi chém trúng khi thì trật, chém lên song sắt khiến cho nó tóe lửa bắn ra tứ phía, ước chừng chém sáu bảy nhát mới diệt được một zombie, mà cô đã mệt đến mức thở hồng hộc.

“Chết mất, phương thức này ngược lại có thể rèn luyện sức mạnh, chỉ là khảm đao không dễ chém à.” Cô đi trở về, ném khảm đao đã bị sứt mẻ cho Trương Dịch.

Trương Dịch cười khổ lắc đầu, cầm lấy khảm đao định đi về hướng cửa sắt thì bị Nam Thiệu giữ lấy “Đi thôi, ngày mai lại đến.” Hắn là nhất thời tức giận, lúc này khi tỉnh táo lại, lập tức nghĩ đến nếu cứ tiếp tục thì sẽ có hậu quả gì.

Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên liếc nhau, trong mắt đều lộ ra ý cười, biết hắn rốt cuộc đã tỉnh táo lại từ phẫn nộ vì bị cướp vũ khí. Với tình huống hiện tại của bọn họ, đương nhiên lập tức rời đi mới là quốc sách, bằng không khả năng lớn nhất chính là lại mất thêm một đám vũ khí nữa, mà đường rút lui của họ lại tăng thêm phiền toái.

Nếu đã quyết định, ba người liền không để ý tới bầy zombie từng lớp lại từng lớp chen chúc tới bên cửa sắt nữa, đeo ba lô nhanh chóng rời đi từ lối hành lang đã mở ra từ trước. Trong hành lang rải rác mấy đống xương trắng, hiển nhiên là do người sống ở khu nhà này giết trước khi rời đi, ngược lại zombie sống thì không có con nào. Ba người thuận lợi xuống đến tầng trệt, sau khi xác định bên ngoài không có nguy hiểm thì lập tức mở cửa chạy ra, sau đó trước khi bầy zombie tụ tập trước khu nhà phát hiện đã nhanh chóng lẻn ra con hẻm giữa khu nhà lầu và căn nhà cũ bên cạnh.

Đường trở về cũng không có nhiều phiền toái, ngẫu nhiên gặp được vài zombie đều là Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên giải quyết, Nam Thiệu ở bên cạnh chỉ giúp đạp ngã vài con. Đợi đến khi về tới thị trấn Vọng Dương thì đã là hơn ba giờ chiều, chuyện không làm được bao nhiêu mà thời gian đều lãng phí ở trên đường. Đa số tinh hạch của đám zombie bị xử lý đều không có cơ hội đào ra, đếm tới đếm lui chỉ kiếm được mười lăm viên. Chi trả cho tiền xe cùng với thuế ba ngày một lần vào trấn thì tiền thuê nhà một ngày đều không đủ. Quan trọng nhất là, còn mất đi một thanh đao tốt.

Ba người đều buồn bực, nếu không phải ngày hôm trước đi bệnh viện kiếm được ít thuốc, sau đó gặp được một cô nàng giàu có, cộng thêm phát hiện đồ trong hang trên núi thì chỉ sợ bọn họ sẽ phải nhịn đói dài dài.

Về nhà, Trương Duệ Dương tay chân chống đất chổng mông không biết đang chơi cái gì, cục thịt Trần thì đang điều chỉnh cái radio bọn họ mang về, tiếng rè của nó vang vọng trong phòng, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng nói thầm của cục thịt Trần. Nghe thấy tiếng cửa mở, một lớn một nhỏ đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, sau đó đồng thời lộ ra vẻ mặt vui mừng. Hình ảnh thú vị đó khiến ba người đang suy sụp không khỏi tươi tỉnh hẳn lên, mặc kệ thế nào, mọi người đều khỏe mạnh, đây mới là điều quan trọng nhất.

“Ba ba!” Trương Duệ Dương đứng lên, sau đó giống như viên đạn nhỏ vọt lại đây, chỉ là không phân biệt rõ ràng mà ôm lấy đùi Nam Thiệu.

Nam Thiệu rốt cuộc nở nụ cười, khom lưng ôm lấy nhóc “Ái chà, tiểu Dương Dương thật ngoan, nào, để ba hôn một cái!” Nói xong, chụt một tiếng vang dội hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi.

“Á!” Trương Duệ Dương lúc này mới phát hiện mình ôm sai người, nhất thời xấu hổ, thẹn thùng chúi đầu vào ngực Nam Thiệu, lại chui xuống dưới nách hắn, cuối cùng từ sau nách chui ra tìm kiếm ba của mình, thanh âm nho nhỏ cầu cứu “Ba ơi…”

Mọi người cười to quẳng hết muộn phiền trước đó. Trương Dịch vươn tay tiếp nhận con trai từ Nam Thiệu, hôn hôn cái trán nhỏ, hỏi “Dương Dương đang chơi gì thế?” Tư thế kia quá kỳ quái, trước đây cũng không thấy nhóc nghịch như vậy.

“Đại lão hổ!” Trương Duệ Dương được ba ôm vào lòng, lập tức khôi phục bộ dáng bình thường, vừa trả lời vừa vươn đôi tay gầy làm bộ móng vuốt hổ cào cào, miệng còn học lão hổ gào một tiếng.

Hóa ra là đang chơi trò này, Trương Dịch yên lòng nhưng lập tức nghĩ đến hiện tại trừ con người cùng vi sinh vật ra, những giống loài khác tựa hồ đều không thấy bóng dáng, về sau trẻ con sinh ra sẽ không biết đến con hổ, chỉ sợ mèo chó là loài thông thường trước tận thế cũng chẳng có cơ hội nhìn đến. Nhất thời liền không có tâm tình tiếp tục hỏi, thế cho nên một đoạn thời gian rất dài anh đều không biết con trai nhà mình học lão hổ là theo cuốn Ngũ Cầm hí mà anh nhặt về kia.

“Em chỉnh cả ngày mà chẳng bắt được kênh nào.” Cục thịt Trần nhìn ba người đang buông ba lô nghỉ ngơi, chán nản nói. Bắt không được tín hiệu thì không biết tin tức bên ngoài, một cây chẳng chống vững nhà, không có thế lực khác viện trợ, trong hoàn cảnh ác liệt như bây giờ, thị trấn Vọng Dương sẽ chẳng chống đỡ được bao lâu.

Nghe nói như thế, ba người mặc dù thất vọng nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng, chung quy trước đó vốn cũng không ôm nhiều hi vọng.

“Đội Tiên Phong đang ở nơi nào?” Nam Thiệu đột nhiên hỏi.

Cục thịt Trần sửng sốt, không rõ vì sao hắn hỏi cái này nhưng vẫn thành thật đáp “Đội Tiên Phong tổng cộng có hơn ba mươi người cho nên bao một tòa nhà do dân tự xây ở cuối thị trấn.”

Nam Thiệu lại hỏi thêm mấy vấn đề, biết cụ thể phòng Trịnh Côn cùng với tình huống trực đêm của đội Tiên Phong liền gật gật đầu, đứng dậy đi lấy thanh đao ở trong sân mà lần trước mang về mài sắc, đồng thời tìm thêm gậy gỗ rắn chắc, chuẩn bị vót để làm chuôi đao.

“Anh Dịch, anh Thiệu đây là sao?” Cục thịt Trần cảm giác Nam Thiệu tựa hồ so với hai ngày trước lãnh đạm trầm mặc hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.

Lý Mộ Nhiên đã đứng dậy đi làm cơm chiều, giữa trưa bọn họ chưa ăn gì, lúc này nấu cơm cũng không còn sớm nữa, huống chi buổi tối còn có việc. Trương Dịch kể lại chuyện trên xe, đương nhiên cũng không giấu giếm ý đồ bọn họ muốn đi giết Trịnh Côn.

“Thằng chó Trịnh Côn! Đáng tiếc hiện tại chân em chưa khỏi, không thì nhất định muốn tự tay làm thịt thằng cẩu tạp chủng kia.” Nghe xong, cục thịt Trần chửi ầm lên, không nghĩ tới Trịnh Côn lại muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả bạn của y cũng không bỏ qua. Đồng thời trong lòng lại áy náy, nghĩ là do mình mang đến mối họa cho đám Trương Dịch “Anh Dịch, em……”

Có giải thích thêm nữa cũng chẳng ích gì, y còn chưa nói ra liền nuốt trở vào, rồi nhắc tới một chuyện khác “Anh Dịch, trong tay đám Trịnh Côn có súng, ngày đó ở phố buôn bán kỳ thật mục tiêu chân chính là cục công an. Trong đội có một kẻ là cảnh sát, là nó nói cho Trịnh Côn chuyện cục công an trước khi tận thế đã truy quét một đường dây buôn lậu vũ khí, thu về không ít súng ống đạn dược, còn chưa kịp nộp lên trên.” Vụ án lớn như vậy rất ít gặp ở huyện Tử Vân, thế nhưng cố tình trước tận thế lại phanh phui được một vụ, đáng tiếc chưa kịp tặng thưởng, tận thế đã phát sinh, người biết chuyện này còn ở trong cục công an không nhiều, kẻ chết đã chết, rời đi cũng đã đi, thế là cứ như vậy khiến nó để đó không dùng hơn nửa năm.

“Đại khái có bao nhiêu?” Bởi vì sớm đoán được, cho nên Trương Dịch cũng không lộ ra kinh ngạc, mà là truy vấn.

“Mười khẩu súng lục, còn lại đều là QBZ-95, số lượng cụ thể không rõ, có lẽ trên trăm khẩu. Đạn thì có mười rương, còn hai rương em không thấy được là cái gì, có điều em cảm giác rất có thể là lựu đạn.”

“Anh nhớ đội Tiên Phong hình như có phó đội trưởng?”

“Đúng vậy, đội phó là Vương Viễn Uy, người này cũng không tệ lắm.”

“Anh ta với Trịnh Côn quan hệ thế nào?” Trước khi ra tay, Trương Dịch dĩ nhiên muốn biết rõ nếu Trịnh Côn chết sẽ tạo ra hậu quả gì, có thể bị rơi vào tầm ngắm trả thù của đội Tiên Phong hay không để sớm có chuẩn bị.

“Trịnh Côn bảo thủ, tâm tính ác độc, một tay ôm đồm tất cả uy quyền trong đội, Vương Viễn Uy chẳng qua là đồ làm cảnh. Nhưng trên thực tế, Vương Viễn Uy sảng khoái khoan dung, đối xử với đội viên rất tốt, cộng thêm thân thủ lợi hại, so với Trịnh Côn thì càng được lòng người hơn. Nếu không phải đội Tiên Phong là do một tay Trịnh Côn lập ra thì cũng không tới phiên gã ngồi vào vị trí đội trưởng, mà Vương Viễn Uy bình thường tương đối khiêm tốn, cũng không tranh chấp với gã cho nên mới không khiến đội Tiên Phong bị chia rẽ.” Cục thịt Trần vừa suy tư vừa trả lời, cực kỳ nghiêm túc, sợ sót mất cái gì sẽ hại chết Trương Dịch.

“Nói cách khác quan hệ giữa hai người họ cũng không tốt?” Trương Dịch sâu sắc từ trong đó nắm chắc được một điểm, chỉ là anh không biết Vương Viễn Uy, không thể nào phán đoán được người này như thế nào.

“Vâng. Trịnh Côn xa lánh Vương Viễn Uy lắm, chỉ là chưa tìm thấy cơ hội đá anh ta ra khỏi đội mà thôi.” Cục thịt Trần gật đầu rồi sau đó lại lắc đầu, bên trong ánh mắt có tiếc hận, hiển nhiên là vì anh ta đi theo một kẻ không đáng giá.

“Trịnh Côn chết, Vương Viễn Uy ngồi lên vị trí đội trưởng hẳn là chuyện đương nhiên nhỉ.” Trương Dịch trầm ngâm nói.

“Rất có khả năng.” Nghe vậy, ánh mắt cục thịt Trần nhất thời sáng ngời, một khắc kia y hận cái chân này không thể lành ngay lập tức, như vậy sẽ có thể tham gia hành động giết Trịnh Côn tối nay.

Nếu Trịnh Côn bất hòa với Vương Viễn Uy đúng như lời cục thịt Trần nói, như vậy Trịnh Côn chết, sau khi Vương Viễn Uy ngồi lên vị trí đội trưởng khẳng định sẽ không toàn lực báo thù cho gã. Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng, mà đối với Trương Dịch kết quả lý tưởng nhất chính là Trịnh Côn chết, đội Tiên Phong giải tán, như vậy sẽ không cần lo lắng bọn họ trả thù nữa.

Trương Dịch sẽ không nghĩ mọi chuyện quá mức lạc quan, cho nên lần hành động này cần phải lên kế hoạch chu đáo, không thể để người khác tra được dấu vết, phải khiến đối phương cho dù có muốn trả thù cũng tìm không được mục tiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui